Lúc này Dương Minh không có tâm trạng giải thích với Hạ Tuyết. Chuyện vừa nãy quá quái lạ, nếu như một người thấy ảo giác thì thôi, nhưng vấn đề bây giờ là hai người đều thấy.
Rốt cuộc là lực lượng gì khiến hai người cùng có ảo giác? Đương nhiên có thể loại trừ khả năng ánh sáng bức xạ từ biển. Tùng Giang mặc dù là thành phố gần biển nhưng bây giờ lại đang là ban đêm thì sao xuất hiện tình hình đó.
Dương Minh đã đọc lướt qua về tài liệu liên quan đến các khả năng sinh ra ảo giác của Phương Thiên. Trong đó có cách dùng thuốc mê để tạo ảo giác. Nhưng Dương Minh và Hạ Tuyết ngồi trong xe nên không thể bị đánh thuốc mê.
Còn một khả năng đó là vu thuật. Vu thuật thực tế là những loại pháp thuật quỷ dị, trong đó có Cổ thuật.
Về Cổ thuật thì bản thân Dương Minh đã trải nghiệm. Chờ chút, chẳng lẽ hắn và Hạ Tuyết bị người hạ Cổ?
Trước kia lúc ở trên giường chơi với Lam Lăng thì nàng đã làm ảo thuật với hắn, làm cho hắn không thể bắt được nàng. Sau đó Lam Lăng nói đây là ảo thuật rất đơn giản. rất nhiều người trong tộc nàng đều biết phép thuật này, rất dễ dàng có thể làm người ta sinh ra ảo giác.
Nhưng sao mình không bị ảo giác mê hoặc? Dương Minh còn nhớ kỹ lúc ở trên giường hắn không thể bắt được Lam Lăng mà. Chờ chút, Dương Minh đột nhiên nghĩ ra một chuyện quan trọng.
Hắn đã trúng Tâm cổ của Lam Lăng. Lam Lăng hình như vô tình đã nói cho hắn biết chỗ lợi và chỗ hại của trúng Tâm cổ. Chỗ tốt là ngoài Lam Lăng và bà ngoại nàng, những người khác không thể hạ Cổ với Dương Minh. Lúc ấy Dương Minh không quá để ý nên không nhớ rõ Lam Lăng nói như thế nào. Bởi vì một người cả đời gặp Cổ một lần đã hiếm thấy, ai có thể trúng hai lần chứ?
Bây giờ Dương Minh nghĩ thì thấy rất có thể đã bị trúng cổ/ Hắn bởi vì có Tâm cổ nên miễn dịch, Hạ Tuyết lại khác nên bị mê hoặc.
Nghĩ đến đây Dương Minh vội vàng dùng dị năng nhìn quanh xem có ai ẩn nấp không? Nhưng đáng tiếc trên đường này ngoài xe của hắn ra thì không còn ai khác.
Quan sát xa hơn thì không cần. Hai bên đường đều là nhà dân nên nhất định có người. Dương Minh không thể cẩn thận dò xét từng người, từng nhà.
Trước đó Dương Minh không để ý đến ảo thuật này nên không dò xét, bây giờ dù muốn cũng không thể. Dương Minh đúng là có chút hối hận lúc ở bên Lam Lăng lại không chịu khó theo nàng mà học.
“Nói như vậy vừa nãy hai chúng ta cùng gặp ảo giác?” Hạ Tuyết vẫn đang sợ nên không chú ý đến Dương Minh đã biến sắc mấy lần.
“Đúng thế, chẳng lẽ chị không cảm thấy chuyện vừa nãy rất quen sao?’ Dương Minh bình tĩnh hơn Hạ Tuyết nhiều. mặc dù hắn nghĩ khá phức tạp nhưng dẫu sao cũng có đầu mối mà.
“Cậu định nói ...vụ án Quỷ?” Hạ Tuyết lúc này mới mơ hồ cảm thấy chuyện không bình thường. Dương Minh vừa nhắc, Hạ Tuyết liền nghĩ đến vụ án Quỷ. Đúng thế, theo lời khai của người sống sót sau tai nạn xe, bọn họ lúc ấy cũng bởi vì thấy đằng trước không có đường nên rẽ và đâm vào tường. Nếu xe chạy nhanh thì mọi người trên xe đều chết hết.
Dương Minh gật đầu nói: “Chắc là chúng ta vừa gặp phải vụ án Quỷ”
“A” Hạ Tuyết kêu lên sợ hãi nhảy xuống xe rồi chạy nhanh về vị trí bức tường mới nhìn thấy.
“Hạ Tuyết” Dương Minh kêu lên một tiếng nhưng không có tác dụng. Hắn hiểu tâm trạng của Hạ Tuyết lúc này, khó khăn lắm mới có đầu mối thì sao bỏ qua dễ như vậy.
Chẳng qua Dương Minh vừa nãy đã quan sát thấy không có ai khả nghi. Hắn sợ Hạ Tuyết xảy ra chuyện nên cũng xuống xe chạy theo nàng.
Hạ Tuyết đang ngồi xổm trước vị trí mà mình thấy bức tường, tay cầm khẩu súng lục đầy cảnh giác, quan sát động tĩnh xung quanh.
Vì đảm bảo an toàn, Dương Minh lập tức quan sát xung quanh nhưng kết quả vẫn không có thu hoạch gì.
“Sao lại thế này? Chẳng lẽ là dùng công nghệ điện ảnh?” Hạ Tuyết quan sát một lúc vẫn không phát hiện được gì.
Nàng vốn tưởng rằng đây là có người dùng công nghệ làm phim và tạo ra ảo giác, nhưng lại không thấy thiết bị điện tử nào ở xung quanh.
Dương Minh lắc đầu, đó là không thể? Nếu như ảo giác mà hắn thấy không biến mất thì có thể như vậy. Nhưng ảo giác mà hắn thấy chỉ trong nháy mắt, như vậy nói rõ vừa nãy tạo ra bức tường là bằng cách khác.
“Chắc không phải đâu. Phim lập thể không thể chân thật như vậy” Dương Minh nói: “Nếu là phim lập thể thì phải có thiết bị, kiểu gì cũng có sơ hở” Dương Minh chỉ có thể giải thích từ góc độ khoa học, không thể nói nhiều với Hạ Tuyết. Dù quan hệ hai người tốt, Dương Minh cũng không tin tưởng Hạ Tuyết 100 %. Trừ phi có một ngày Hạ Tuyết là người phụ nữ của hắn thì Dương Minh mới nói ra bí mật của mình với nàng.
Hạ Tuyết nghe Dương Minh nói vậy cũng bình tĩnh lại. Vừa nãy nàng không nghĩ nhiều.
‘Cậu nói không sai, chắc không phải phim lập thể nhưng kẻ phạm tội làm như thế nào mà được?” Hạ Tuyết nhíu mày: “Trước đó mấy người may mắn sống sót nói ra, tôi còn không quá tin. Nhưng bây giờ chính tôi trải qua nên mới biết chuyện quỷ dị như vậy.
“Tôi vừa nãy đã quan sát quanh thì thấy không có ai ở đây” Dương Minh nói: “Trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta đi thôi”
Hạ Tuyết bất đắc dĩ gật đầu. Nàng hiểu nếu thật sự có kẻ phạm tội thì sớm chạy rồi, không thể ở đây đợi nàng bắt đi.
Chuyện này vốn không quan hệ nhiều với Dương Minh. Vụ án Quỷ hay tai nạn xe cũng được, đều do cảnh sát phụ trách mà. Dương Minh không muốn quản, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy hứng thú.
Vì chuyện này rất có thể liên quan đến Cổ thuật, biết đâu đây là do thế lực đối đầu với bà ngoại của Lam Lăng gây ra thì sao? Điều này làm cho Dương Minh muốn tìm ra nguyên nhân cụ thể.
Đương nhiên nếu đúng là thế lực đó thì cảnh sát rất khó phá án. Chỉ có thể dựa vào cố gắng của hắn, sau đó đưa công lao cho Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết cũng biết có điều tra nữa cũng phí công. Vì vậy cùng Dương Minh lên xe.
...
Dương Minh và Hạ Tuyết vừa đi thì ở một tòa nhà gần đó có một người ngồi bệt xuống giường, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Trần A Phúc vuốt ngực, trong lòng thầm bực bội sao lúc nào cũng gặp khắc tinh thế này. Mỗi lần giả quỷ trước mặt thằng Dương Minh đều không có hiệu quả. Nếu bị hắn bắt được thì xong rồi.
Trần A Phúc không rõ tại sao mình thi triển Cổ thuật lại không có hiệu quả với Dương Minh. Chẳng những không có hiệu quả, hắn sau khi hiểu rõ lại còn dám về điều tra.
Nếu là người khác thì sớm sợ mà chạy rồi, nhưng Dương Minh này quá to gan nên gần như không biết thế nào là sợ. Dương Minh về điều tra, Trần A Phúc liền sợ.
Hắn sợ Dương Minh phát hiện ra hắn nên cuộn mình vào góc tường không dám động. Hắn lén nhìn qua cửa sổ thấy Dương Minh rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Gần đây cảnh sát điều tra quá gắt nên Trần A Phúc không dám ra ngoài hành động.
Tòa nhà Trần A Phúc đi thông đến khu Bằng Hộ. Khu đó không nhiều người có tiền, ít xe nên tối không có mấy người lái xe qua đây.
Hôm nay khó khăn lắm mới thấy cơ hội. Hắn thấy một chiếc xe tải đi qua dưới nhà nên nghĩ sẽ thực hiện được, không ngờ lại là Dương Minh.
Trần A Phúc đúng là đang buồn bực. Hữu Trưởng lão đang không ngừng giục hắn, bảo hắn mau chuẩn bị xác chết để hắn luyện công phu. Đối với Hữu Trưởng lão, Trần A Phúc rất sợ. Người kia không phải người, có lực lượng rất khó hiểu.
Trần A Phúc mệt mỏi ngồi đó. Mấy lần dọa người gần đây hắn không còn sung sướng như trước mà giống như thi hành nhiệm vụ vậy. Càng bị giục, Trần A Phúc càng bực bội.
Hắn thậm chí nhớ đến cuộc sống hồi cấp ba. Mặc dù mỗi ngày đều làm thằng theo đuổi Vương Chí Đào nhưng cũng có việc để làm. Không giống như bây giờ, ngày nào cũng sợ bị bắt.
Đúng thế,Trần A Phúc chỉ thích dọa cho người ta sợ mà thôi. Nhưng khi vụ án Quỷ lan rộng khiến cảnh sát rất coi trọng. Trần A Phúc sợ cảnh sát tìm tới hắn. hắn không dám ra ngoài dọa người nữa nhưng Hữu Trưởng lão lại bắt hắn ra ngoài.
Nhất là vừa nãy nhìn thấy Dương Minh làm Trần A Phúc rất sợ. Nếu bị Dương Minh phát hiện mình vừa dọa hắn thì có lẽ bị hắn đánh chết.