“Bây giờ là sinh viên, sau này là vợ mà” Dương Minh nói: “Đi thôi, em không nói thì anh nói với cô chú”
Nói xong hắn cầm tay Lâm Chỉ Vận đi đi về phía nhà nàng. Lâm Chỉ Vận bất đắc dĩ đành phải đi heo hắn.
Lâm Trường Thanh cũng biết con gái về muộn, lúc này lão đang đi dạo quanh cửa nhà xem con gái đã về chưa. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Dương Minh và Lâm Chỉ Vận tay trong tay đi tới, Lâm Trường Thanh vội vàng gọi: “Dương Minh, Chỉ Vận”
“bố” Lâm Chỉ Vận bị Dương Minh cầm tay đi vào nên có chút xấu hổ. Chẳng qua Dương Minh lại lớn tiếng gọi: “Lâm thúc’
“Mau vào nhà” mấy hôm rồi Lâm Trường Thanh không gặp Dương Minh nên nhiệt tình kéo hắn vào phòng.
Dương Minh đã coi nhà Lâm Chỉ Vận như nhà mình.
“Tiểu Dương, cháu và Chỉ Vận đã ăn chưa thế?” Lâm Trường Thanh đóng cửa rồi nói: “Chú đi nấu mì cho hai đứa nhé?’
“Không cần đâu chú. Cháu và Chỉ Vận đã ăn thịt bò nướng ở công ty rồi” Dương Minh xua tay nói: “Cháu đưa Chỉ Vận về, ngồi một lát là cháu về”
“Ồ, ăn là được rồi” Lâm Trường Thanh gật đầu rồi nói với vợ: “Bà nói, bà mang hoa quả lên cho Tiểu Dương”
“Lâm thúc, không cần đâu ạ” Dương Minh vội vàng nói.
“Ha ha, còn khách khí với chú làm gì” Lâm Trường Thanh cười nói.
“Đúng ạ. Cháu không ăn là do đã no chứ không khách khí gì mà” Dương Minh nói theo Lâm Trường Thanh.
“Thằng bé này” Lâm Trường Thanh lắc đầu nói: “Đúng, bà nó, bà không cần làm nữa. Tiểu Dương không muốn ăn thì thôi”
“Lâm thúc, cháu nghe Chỉ Vận nói nơi này sẽ giải tỏa?” Dương Minh bắt đầu nói chuyện.
“Đúng thế, muộn nhất là sang xuân sẽ làm. Nơi này sẽ bị giải tỏa hết” Lâm Trường Thanh gật đầu nói: “Nơi này đừng nhìn cũ kỹ nhưng có phong thủy rất tốt. Nếu nơi này mà xây thành nhà cao cấp thì giá không rẻ”
“Nếu Lâm thúc cũng nghĩ như vậy thì tiền bồi thường đợt này chú sẽ chọn nhà chứ không cần tiền?” Dương Minh gật đầu nói. Hắn vốn định khuyên Lâm Trường Thanh một chút là không nên vì lợi ích trước mắt mà bỏ lợi ích lâu dài.
“Muốn nhà?” Lâm Trường Thanh cười khổ nói: “Muốn nhà gì cơ chứ. Điều kiện đưa ra của nhà đầu tư rất ngặt nghèo chỉ trả tiền, không nhắc đến chuyện trả phòng”
Dương Minh cũng không hiểu quy tắc việc này nhưng hắn vẫn thấy không ổn; “Vậy mỗi mét được bồi thường bao nhiêu chú?’
“Ở đây có thông báo. Tiểu Dương, cháu xem giúp chú. Nhà này của chú hình như không đáng bao tiền” Lâm Trường Thanh đưa tờ thông báo giải tỏa cho Dương Minh.
Dương Minh cầm lấy đọc thì thấy bên trên viết mấy lời kêu gọi quần chúng nhân dân hưởng ứng giải tỏa. mãi bên dưới mới đưa ra phương pháp bồi thường, mỗi mét vuông dựa theo tình hình thực tế mà trả từ 1500 đến 3000 tệ.
Đây là tình hình thực tế, đại khái là xem anh có quan hệ với nhà đầu tư không. Có thì được trả 3000, không có thì 1500 tệ.
Chẳng qua dù là 1500 hay 3000 tệ, Dương Minh cảm thấy quá ít. Phải biết rằng nơi này xây xong sẽ bán với giá ít nhất 10000 đến 15000 tệ. Như vậy giá bồi thường gần như không đáng kể.
Hơn nữa quan trọng đó là chỉ cho người ta nhận tiền.
“Từng này đúng là ít. Theo giá cả thì nhà của chú chỉ được khoảng 100 ngàn” Dương Minh tính: “Có lẽ cũng chỉ được trả theo giá thấp nhất”
“Đúng thế, chú vừa nãy cũng nói với cô về chuyện này. Tiền bồi thường quá ít, không đủ mua căn hộ nhỏ ở Tùng Giang” Lâm Trường Thanh nói đến đây không khỏi có chút lo lắng.
“Về chuyện mau nhà thì chú không cần lo” Dương Minh cười nói: “Vừa nãy ở trên đường cháu đã bàn với Chỉ Vận. Gần đây Chỉ Vận kiếm được không ít tiền cho công ty, cháu nói sẽ phát tiền thưởng cho cô ấy. Nhưng cô ấy nói công ty là của mình, không cần phân chia rõ ràng như vậy. Chẳng qua cháu thấy nên thưởng cho cô ấy, vì thế quyết định dùng tiền đó mua một căn phòng cho cô chú”
“Hả, chú không ngờ con bé Chỉ Vận này lại lợi hại như vậy. Chú vốn tưởng rằng Chỉ Vận đi để học tập, không ngờ còn kiếm được tiền”
“Bảo sao gần đây Chỉ Vận hay về muộn như vậy” Trầm Nguyệt Bình cũng vui vẻ cười nói.
Lâm Chỉ Vận kinh ngạc nhìn Dương Minh, chẳng qua nàng không nói hoặc hỏi gì. Nàng biết đây là Dương Minh giúp mình. Dương Minh nói vậy cũng là để bố mẹ nàng dễ chịu, cảm thấy không phải nhận ân của Dương Minh.
Nghĩ được điểm này, Lâm Chỉ Vận rất cảm kích Dương Minh. Hắn chẳng những cho nàng mặt mũi, còn cho bố mẹ nàng mặt mũi.
“Tiền đó giữ lại để cho hai đứa, cô chú thuê nhà cũng được” Trầm Nguyệt Bình nói.
“Cô, cháu và Chỉ Vận không thiếu tiền mà. Huống hồ đây là khoản tiền đầu tiên là Chỉ Vận kiếm được ở công ty nên muốn báo hiếu cô chú. Cô chú phải cho Chỉ Vận cơ hội chứ?” Dương Minh bắt đầu khuyên.
“Vậy .. được rồi, nghe hai đứa”
Trầm Nguyệt Bình mỉm cười vui vẻ. Bà khá vui mừng vì Chỉ Vận đã kiếm được tiền mua nhà cho bố mẹ.
“Ồ, đúng rồi. Cháu hôm nay mới từ Macao về nên mua cho mọi người mấy thứ” Dương Minh đột nhiên nhớ đến còn quà của Lâm Chỉ Vận để trong xe. Vì thế hắn vội vàng chạy ra ngoài mang quà lên.
Quà cho Lâm Trường Thanh và Trầm Nguyệt Bình là mấy đặc sản ở Macao. Quà của Lâm Chỉ Vận là một chai nước hoa và đồ mỹ phẩm.
“Em ... em không dùng mỹ phẩm này” Lâm Chỉ Vận cầm rồi có chút xấu hổ.
“Ừ, bình thường có thể không dùng. Chẳng qua em bây giờ là phó giám đốc nên có lúc tham gia các hội nghị, vì thế cũng nên dùng mà” Dương Minh biết Lâm Chỉ Vận bình thường đều để mặt mộc, cho dù bôi phấn thì cũng chỉ là chống nắng.
Lâm Chỉ Vận gật đầu. Dương Minh nói đúng. Thân phận của nàng bây giờ đã khác rồi. Ở công ty nàng là lãnh đạo cấp cao chứ không phải sinh viên.
Thấy đã muộn, Dương Minh dặn Lâm Chỉ Vận nghỉ sớm rồi đi về. Về chuyện bồi thường không hợp lý của nhà đầu tư, Dương Minh không quá để ý. Hôm nào hắn gọi Bạo Tam Lập đi thăm dò xem công ty kia là của ai, sau đó bảo bọn họ bồi thường cho nhà Lâm Chỉ Vận tầm 1 triệu cũng dễ. Về phần chuyện của người khác thì Dương Minh không muốn quản.
Lái xe khỏi nhà Lâm Chỉ Vận, Dương Minh nhận được điện của Trương Tân.
“Lão Đại, tao và Vương Mi đang ở Thiên thượng nhân gian. Mày có qua đây không?” Trương Tân hỏi.
“Tao có nhà, đến khách sạn làm gì. Mày nghĩ tao giống mày mang phụ nữ về nên không dám về nhà?”
“Hắc hắc” Trương Tân cười khổ một tiếng rồi nói: “Bên phía bố tao thì phải nhờ Lão Đại nói giúp”
“Mày tự nghĩ biện pháp đi” Dương Minh cười mắng: “Mau chóng bố trí Vương Mi nhanh lên. Triệu Tư Tư nếu phát hiện thì cũng đừng giấu, nói rõ là được. Tao nghĩ cô ấy cũng không làm khó mày”
“Tao biết rồi Lão Đại” Trương Tân nói: “Đúng, Báo ca kia nói tao không phải trả tiền”
“Không trả thì không phải thanh toán chứ sao?”
“Nơi này trước đây là nhà Vương Chí Đào mở mà” Trương Tân vẫn hơi nhớ: “Không phải bây giờ thành tài sản của Báo ca rồi chứ?”
“Ừ” Dương Minh dập máy. Bây giờ nói đó là tài sản của hắn thì lại phải giải thích với Trương Tân, hắn không rảnh như vậy.
Lái xe về khu nhà dành cho công nhân xí nghiệp ô tô Tùng Giang, Dương Minh có chút ngạc nhiên phát hiện mấy ngày không về mà tấm biển đã thay đổi sang “Tiểu khu Danh Dương”. Các thiết bị công cộng bên trong cũng được đổi mới.
Dương Minh vừa lái xe tiểu khu thì phát hiện ở trong đã bố trí một trạm gác. Một bảo vệ đi ra ngăn xe Dương Minh lại: “Không phải xe của tiểu khu thì không được phép đi vào”
“Tôi là dân ở tiểu khu” Dương Minh cười khổ một tiếng.
“Anh là nhà nào? Sao tôi chưa thấy cậu?” bảo vệ nhìn Dương Minh rồi nói.
“Tôi ở phòng 604” Dương Minh toát mồ hôi mà nói”
Bảo vệ rút sổ đăng ký ra rồi kiểm tra. Khi thấy phòng này hắn không khỏi kinh ngạc rồi trầm giọng nói với Dương Minh: “Tôi nói anh có bịa chuyện không vậy. Phòng đó là nhà của chủ tịch Dương chúng tôi, người nhà của chủ tịch tôi đều biết. Sao tôi chưa từng thấy anh?”
Bảo vệ này nghĩ rằng Dương Minh không có chỗ đỗ xe nên muốn chạy vào đây đỗ cho an toàn.
“Tôi cũng họ Dương” Dương Minh dở khóc dở cười.
“Anh cũng họ Dương? Anh họ Dương cũng không phải là người nhà chủ tịch?” Bảo vệ nhìn Dương Minh rồi không nhịn được nói: “Được rồi, anh mau đi đi”
“Chờ chút, tôi chưa nói xong” Dương Minh cười khổ nói: “Tôi nói là tôi họ Dương, bố tôi là chủ tịch Dương mà anh nói”
“Gì?” bảo vệ sửng sốt. Hắn lập tức nhớ mình đã nghe người ta nói chủ tịch Dương có một con trai đã đi ra ngoài mấy ngày: “Anh là con của chủ tịch?”
“Không giả đâu” Dương Minh thấy bảo vệ chấp hành tốt nhiệm vụ như vậy nên khá vui vẻ.