Thật ra thì... bình hoa này chính là đồ giả, chỉ là được làm rất giống thật.
Trương Khẳng Đào đã cầm bình hoa này đi tìm những chuyên gia giám định khác, tất cả đáp án đều hoặc là thật hoặc là rất mơ hồ. Bình hoa này cũng chẳng phải được mua trong hội đấu giá gì ở Anh cả, nhưng được mua với giá ba triệu bảng Anh thì đúng là vậy thật, chỉ là, số tiền này được dùng để trả công cho một chuyên gia làm giả mà thôi.
Trước khi đến, Trương Khẳng Đào đã cẩn thận phân tích tâm tính của Hoàng Vinh Tiến, cuối cùng kết luận rằng, hắn sẽ nói bình hoa này là thật.
Bình hoa này tuy rằng làm rất giống thật, nhưng mà vẫn là giả, Trương Khẳng Đào đương nhiên là có phương pháp chứng minh, đến lúc đó có thể làm cho mặt mũi của Hoàng Vinh Tiến mất hết.
Dùng ba triệu bảng Anh để làm một bình hoa giả, chỉ dùng để làm xấu mặt của Hoàng Vinh Tiến,cái giá này hơi lớn, nhưng mà Trương Khẳng Đào là một thiếu gia của một tập đoàn giàu có, chút tiền này chẳng tính là bao, nếu so sánh cuộc chiến của mình và Hoàng Vinh Tiến, thì cái giá này vẫn rất thấp.
Nhưng mà, cho dù Hoàng Vinh Tiến nói bình hoa này là ỉa, vậy thì mình cũng không cần thừa nhận, nói bình hoa này là thật, làm cho Hoàng Vinh Tiến nói ra chứng cớ chứng minh bình hoa này là giả. Nhưng mà, giữa cái việc mình nói ra chứng cớ và việc người ta nói ra chứng cứ hiển nhiên là không có hiệu quả tương tự, bởi vì chứng cứ cửa mình sẽ mạnh hơn chứng cứ của người khác.
Nhưng mà, cho dù xuất hiện tình huống đó, thì cũng không cần phải như vậy, bởi vì mình chỉ cần khẳng định nó là thật, muốn nói nó là giả, vậy thì chỉ ra chứng cớ đi? Trương Khẳng Đào không tin là Hoàng Vinh Tiến có năng lực tìm ra chứng cớ gì!
Cho dù là vậy, thì mình cũng chẳng có chứng minh bình hoa này là thật, nhưng mà cũng không sao, bởi vì chẳng ai quan tâm, vả lại chỉ cần làm nhục mặt của Hoàng Vinh Tiến là đủ rồi. Vì thế khi Hoàng Vinh Tiến nói ra bình hoa này là thật, Trương Khẳng Đào vô cùng hưng phấn, nhưng không ngờ lại bị phá vỡ.
“Nếu tôi chỉ ra được chứng cớ thì sao?” Dương Minh không chút hoang mang, cười hỏi.
“Nếu cậu không chỉ ra được chứng cớ thì sao?” Trương Khẳng Đào hỏi ngược lại một câu.
“Nếu tôi không chỉ ra được chứng cớ, vậy thì tôi sẽ ăn bình hoa này!” Dương Minh chỉ vào bình hoa, nói.
“Được, tốt!” Trương Khẳng Đào thấy Dương Minh liền khó chịu rồi, nếu hắn đã tự tìm rắc rối, vậy thì cũng không thể trách mình được, vì thế nói : “Nếu cậu chỉ ra chứng cớ, thì tôi sẽ ăn bình hoa này!”
Dương Minh gật đầu, không nói thêm gì, giơ tay ra, hất ngã bình hoa trên bàn xuống.
“Beng” một tiếng, bình hoa rơi xuống đất, bị vỡ ra làm bốn năm mảnh, biến thành những mảnh nhỏ.
“Cậu muốn làm gì!” Trương Khẳng Đào cả kinh, lập tức phẫn nộ trừng mắt nhìn Dương Minh nói : “Cậu làm vỡ bình hoa của tôi làm gì? Cậu không coi ai ra gì sao?”
Thấy chủ tức giận, hai tên hầu phía sau Trương Khẳng Đào lập tức đi đến hướng Dương Minh, muốn bắt Dương Minh lại. Hoàng Vinh Tiến thì bọn họ không dám ra tay, nhưng với Dương Minh thì không cần nhiều cố kỵ như vậy, đối với người phá hư kế hoạch của chủ, bọn họ đương nhiên là muốn giáo huấn một chút.
Hai tên này vừa đến bên cạnh Dương Minh, giơ tay muốn bắt Dương Minh, thì đã bị Dương Minh cho mỗi thằng một cái tát làm cho nhiều ông sao bay quay trên đầu, quát mắng : “Nơi này có chổ cho hai con chó bọn mày sủa sao?” Nói xong, quay người lại nói với Trương Khẳng Đào : “Hai người hầu của anh không biết quy tắc gì cả, tôi ra tay dạy dỗ bọn chúng một chút rồi!”
Hai cái tát của Dương Minh dùng không ít lực, trong nháy mắt đã làm khuôn mặt của hai người này thành cái bánh bao, đầu óc choáng váng quay cuồng, muốn làm gì nữa cũng không được.
Trương Khẳng Đào thấy người của mình bị đánh, mặc dù có chút tức giận, nhưng không có gì để nói! Người ta nói rất đúng, mình cũng chưa dặn dò thủ hạ đi giáo huấn Dương Minh mà, cho nên đành phải cắn răng nín nhịn.
Nhưng mà chuyện Dương Minh làm vỡ bình hoa của mình thì phải nói cho ra lẽ : “Hừ, đã làm phiền. Nhưng mà bình hoa của tôi bị cậu làm vỡ thì thế nào? Đây là dùng ba triệu bảng anh để mua!”
Ngay cả Hoàng Vinh Tiến cũng kinh ngạc không hiểu, không biết Dương Minh rốt cục là muốn làm gì, tại sao lại làm vỡ bình hoa chứ? Chỉ là trong lúc kinh ngạc, bỗng nhiên thấyaánh mắt an tâm của Dương Minh, Hoàng Vinh Tiến mới nuốt ra những lời định nói, lẳng lặng nhìn mọi chuyện.
Dương Minh không trả lời Trương Khẳng Đào, mà cúi người xuống, lấy trong các mảnh vỡ ra một mảnh, sau đó đặt lên bàn, mỉm cười nói : “Đây là chứng cớ của tôi!”
Sắc mặt của Trương Khẳng Đào nhất thời trở nên trắng bệch! Hắn không thể ngờ đến việc Dương Minh tự nhiên lại biết bí mật của bình hoa? Theo lý thuyết là không có khả năng!
Nhưng mà mặc kệ là hắn có tin hay không, thì sự thật đang diễn ra trước mắt! Dương Minh đã lấy ra chứng cớ!
Dương Minh đặt mảnh vỡ trên bàn xuống, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào mảnh nhỏ ấy, thấy bên trong có ghi như thế này : kiếm sĩ giấu mặt phỏng chế tại Luân Đôn năm 2009.
Cái này đương nhiên không có khả năng viết từ thời đại Minh rồi, ít nhất là người thời Minh cũng không biết Luân Đôn là ở đâu, trừ khi có người đi xuyên thời gian về quá khứ, nhưng mà cái này cơ bản là không có khả năng.
Nhất là hai chữ “phỏng chế” cũng đủ chứng minh bình hoa này là đồ dỏm rồi.
“Không biết cái này có tính là chứng cớ không?” Dương Minh chỉ vào mảnh bình hoa, hỏi Trương Khẳng Đào.
“Cái này...” Trương Khẳng Đào nhất thời túng quẫn, nói không nên lời. Vừa rồi hắn còn nói như đinh đóng cột rằng bình hoa này là thật, nhưng mà bây giờ giống như là tự vả vào mồm rồi.
Vốn, đây chính là bí mật lớn nhất của bình hoa, Trương Khẳng Đào vốn định dùng để đối phó với Hoàng Vinh Tiến, nếu hắn nói bình hoa này là thật, mình sẽ đập vỡ rồi lấy những chữ viết bên trong cho Hoàng Vinh Tiến coi, nhưng bây giờ xem ra mình không kịp làm gì, mà đã bị người ta dùng nó để đối phó lại mình.
Hoàng Vinh Tiến không ngờ kết quả cuối cùng lại như vậy, nên không khỏi kính nể Dương Minh, xem ra em rể của mình là một cường giả! Bây giờ, Hoàng Vinh Tiến cảm thấy rất vinh hạnh, mà Trương Khẳng Đào thì đã vô cùng khó xử, Hoàng Vinh Tiến cũng không muốn ép người quá đáng, dù sao quan hệ hai nhà vẫn còn đó.
Cái này cũng có liên quan đến thái độ làm người của Hoàng Vinh Tiến, khung dung độ lượng. Nếu đổi lại là Trương Khẳng Đào, tuyệt đối sẽ không buông tha cho Hoàng Vinh Tiến.
“Được rồi, ăn bình hoa này đi, tôi nhìn đủ rồi!” Dương Minh nói.
Hoàng Vinh Tiến nghe xong liền cười ha hả nói : “Khẳng Đào ca, lần sau anh mua đồ nên cảnh giác một chút, đừng để bị người ta lừa!”
Trương Khẳng Đào cúi đầu, nói không ra lời, hắn cũng không biết nói gì, càng nói nhiều thì càng xấu hổ.
“Nhưng mà, em thấy bình hoa này được chế tác rất tinh xảo, bỏ ba triệu ra cũng không bị lỗ...” Hoàng Vinh Tiến cười nói : “Nếu bình hoa này bị vỡ, coi như là tính tiền cho em đi!”
“Không cần, chút tiền ấy chẳng đáng là bao!” Trương Khẳng Đào lắc đầu, uể oải nói : “Hôm nay đã thụ giáo rồi, cáo từ!|
Nói xong, liền cùng hai tên hầu đang choáng váng rời đi. Chờ bọn họ đi rồi, Hoàng Vinh Tiến mới cho người dọn dẹp bình hoa, sau đó vỗ vai Dương Minh nói : “Không ngờ nha, trước đó cứ tưởng rằng em là cao thủ cờ bạc thôi. Em cũng có hiểu biết trong phương diện đồ cổ này à?”
“Không phải đâu, cha nuôi của em là Lưu Duy Sơn, em đi theo ông ấy, mấy thứ linh tinh này em cũng đã nghe thấy nhiều rồi!” Dương Minh liền đẩy cha nuôi ra thế mạng, nếu không thật khó mà giải thích.
“A! Cha nuôi của em là Lưu Duy Sơn!!!” Hoàng Vinh Tiến cả kinh : “Anh có mua một khối ngọc điêu khắc của ông ta!”
“Haha, là mua từ hội đấu giá ở HongKong đúng không?” Dương Minh cười nói : “Lần đó em cũng có đi”
“Thật là trùng hợp!” Hoàng Vinh Tiến cảm khái gật đầu : “Vậy sao em có thể xác định là bên trong nó có in mấy chữ này?”
“Cái nà... thật ra em cũng không rõ!” Dương Minh đương nhiên là không thể nói dùng dị năng trực tiếp nhìn, nhưng mà hắn đã nghĩ ra lý do, vì thế nói : “Em chỉ là quan sát khuôn mặt của người khác thôi, lúc nãy khi anh nói bình hoa này là thật, em liền phát hiện ra khuôn mặt sáng ngời của Trương Khẳng Đào, cho nên em liền cảm thấy bình hoa này có vấn đề, cho nên em đã chặn lời anh, tiếp lời nói bình hoa này là giả!”
“Quả nhiên, khi em nói bình hoa này là giả, em thấy thần sắc của Trương Khẳng Đào trở nên khó coi trong nháy mắt, tuy rằng hắn nhanh chóng khôi phục bình thường, nhưng em ý thức được là em đã nói trúng tim đen của hắn!”
“Về phần sao em biết được bí mật của bình hoa này, cũng chỉ là cá cược một phen. Bởi vì em từng nghe nói qua có một người tên là kiếm sĩ giấu mặt, làm những món đồ nhái rất thật, nhưng mà hắn ta có một sở thích là, trong mỗi món đồ do hắn làm đều tự tay kí tên vào trong tác phẩm”
“Cho nên, khi em nghĩ đến điểm này, vì thế liềm đập vỡ bình hoa, nhưng mà cho dù em đoán không đúng, vậy thì cũng chẳng có gì, ba triệu bảng anh thôi mà, chút tiền ấy em vẫn có thể đền được”
Tất cả người nghe đều vỡ lẽ, nhưng mà cũng bội phục sự quyết đoán của Dương Minh, dám mạo hiểm đập vỡ bình hoa.
Mà Hoàng Vinh Tiến càng thêm ưu ái Dương Minh, cũng giơ cả hai tay hai chân để tán thành chuyện hắn và em gái, nhân tài như vậy, thật sự là hiếm có.
“Được rồi, mọi người chuẩn bị đi, tôi đã làm một buổi tiệc phong phú cho mọi người, buổi party của chúng ta bắt đầu, mọi người tùy ý!” Hoàng Vinh Tiến cho người hầu thu dọn bình hoa, rồi quay sang tuyên bố với mọi người.