“Anh bạn trẻ, cậu làm rất được” cảnh sát Vương khen Dương Minh: “Vụ án đã được phá, tôi sẽ xin cấp bằng khen cho cậu”
“Không cần” Dương Minh cười nói: “Tôi chỉ muốn bạn của mình không bị nghi ngờ. Hơn nữa tôi sẽ lập tức về nội địa, không thể ở đây quá lâu”
“Không sao, chúng tôi sẽ liên lạc với cảnh sát Tùng Giang để thưởng cho cậu” cảnh sát Vương nói.
Dương Minh không từ chối nữa, hắn có chút sốt ruột mà nói: “Vậy cảnh sát Vương này, bạn tôi bao giờ có thể đi”
“Lập tức có thể đi. Tôi sẽ đi làm thủ tục cho cậu ta” cảnh sát Vương nói: “Nếu chuyện đã rõ thì bạn cậu sẽ được rời đi. Chẳng qua các cậu tốt nhất không nên rời khỏi Macao trước khi vụ án có kết luận. Nếu không có thể mời các cậu quay lại”
“Việc này không có vấn đề gì, chúng tôi có thể ở thêm mấy hôm nữa” Dương Minh gật đầu. hắn biết Trương Tân mặc dù không phải hung thủ nhưng có liên hệ với vụ án, ít nhất phải làm chứng.
Lưu Danh Quý đi theo cảnh sát Vương, lúc đi còn nhỏ giọng nói “cảm ơn” với Dương Minh.
Không lâu sau Trương Tân đi theo cảnh sát Vương đến phòng chờ.
“Chuyện đã điều tra rõ ràng. Trương Tân, cậu có thể về’ cảnh sát Vương khách khí nói với Trương Tân.
“Cảm ơn anh, cảnh sát Vương” Có thể thoát ra, Trương Tân thở dài một tiếng. Đây là lần đầu tiên hắn vào trong đồn cảnh sát nên rất lo lắng.
“Không cần cảm ơn tôi, nếu muốn thì cảm ơn Dương Minh đó” cảnh sát Vương vỗ vai Trương Tân mà nói: “Nếu không phải Dương Minh chạy đông chạy tây tìm được tên Lưu Danh Quý kia, khuyên hắn đi tự thú thì chỉ sợ cậu muốn ra ngoài cũng mất mấy ngày”
“A?” Dương Minh không ngờ mình được ra nhanh như vậy là có liên qua đến Dương Minh.
“Đúng thế, cậu có người anh em tốt” cảnh sát Vương cười ha hả mà nói: “ Được rồi, tôi còn có việc phải làm. Lát nữa hai người có thể đi”
“Lão Đại ...” cảnh sát Vương đi rồi, Trương Tân kích động nhìn Dương Minh, hắn mấp máy môi nhưng không biết nói gì; “Lão Đại ... cảm ơn mày”
“Cảm ơn gì chứ” Dương Minh có chút xấu hổ. Trương Tân đây là chịu tội thay cho hắn. Chẳng qua việc này Dương Minh không thể nói với Trương Tân: “Quan hệ giữa tao và mày còn cần cảm ơn sao?”
“Cũng đúng” Trương Tân cười cười: “Tao còn tưởng phải ngồi trong đó mười ngày nửa tháng, không ngờ nhanh như vậy đã được đi ra”
“Đi thôi, mau về khách sạn. Vương Mi lo cho mày lắm đấy” Dương Minh cười nói.
Thấy Trương Tân xuất hiện trước mặt mình, Vương Mi không dám tin. Chẳng qua sau khi biết Dương Minh giúp Trương Tân ra nhanh như vậy, Vương Mi ngoài vui mừng còn cả cảm kích.
Thực ra chỉ Dương Minh biết Trương Tân gánh họa thay cho mình.
Về phần Lưu Danh Quý, hắn đã nói thật hết, chỉ là bỏ qua chuyện Ông chủ sai hắn hại Dương Minh. Chỉ nói hắn đẩy người xung đột với nạn nhân, về phần tại sao lại là Trương Tân thì hắn không biết. Dù sao nạn nhân đã chết, kẻ biết chân tướng chỉ là Ông chủ kia.
Đối với chuyện này cảnh sát Vương cũng biết rất khó tìm tên Ông chủ kia. Macao có rất nhiều bang phái, rất nhiều tổ chức nên muốn tìm người thì rất khó.
Mặc dù cảnh sát Vương cũng đã phái người đi điều tra nhưng hy vọng rất nhỏ. Có lời thú tội của Lưu Danh Quý, tất cả đã rõ ràng. Con dao cắm trên ngực nạn nhân bên pháp y rất khó giải thích, bây giờ đã hiểu. Dao là do nạn nhân tự cắm vào cơ thể mình.
Do nạn nhân tự sát, Lưu Danh Quý không ra tay mà chỉ hại Trương Tân. Hơn nữa cũng không phải hãm hại rõ ràng, chỉ hơi đẩy mà thôi.
Chuyện này muốn định tội cũng khó, mà Lưu Danh Quý còn tự thú, khai báo thành khẩn nên bị xét không nặng.
Chẳng qua điều này Dương Minh không quan tâm. Lúc này ba người Dương Minh, Trương Tân và Vương Mi đang ngồi ở phòng ăn khách sạn ăn mừng.
Trương Tân và Vương Mi bây giờ không cần tiếp tục trốn trong khách sạn không ra nữa, bọn họ có thể ra ngoài hít thở.
Mặc dù đang cười cười nói nói với Trương Tân, nhưng trong lòng Dương Minh vẫn có điểm khó hiểu. Rốt cuộc ai muốn hại mình? Âu Dương gia coi như xong, ngoài bọn họ thì còn là ai? Dương Minh nghĩ mãi cũng không tìm ra đối tượng. Nhưng bây giờ xem ra kẻ đó có mối thù rất sâu với Dương Minh, điều này càng làm hắn khó hiểu.
“Lão Đại, tao mời mày một chén”
Trương Tân giơ chén lên nói với Dương Minh.
“Được” Dương Minh giơ chén lên chạm với Trương Tân.
Ba người ngồi ở đây ăn món ăn Pháp, rượu vang được miễn phí. Ba người đều không thích uống rượu, hơn nữa có thể nói là xuất thân bình thường nên không thích rượu vang mấy. Theo Dương Minh thấy rượu không uống là tốt hơn cả. Quan trọng là xem uống với ai, uống vào lúc nào. Khi bạn bè, anh em tốt uống thì dù uống rượu rẻ tiền cũng vui.
“Vương Mi tiểu thư, thật trùng hợp” Ba người đang nói chuyện thì có người gọi Vương Mi.
Vương Mi quay đầu lại không khỏi mắng thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: “Anh Chu”
Trương Tân và Dương Minh cũng nhìn theo âm thanh thì thấy một người đàn ông khoảng 30 tuổi đang đi tới.
“Dát, tao nói Trương Tân này, đây có phải tình địch của mày không?” Dương Minh nhỏ giọng trên Trương Tân.
“Ai biết” Trương Tân có lẽ đang nghĩ như vậy, nhưng bởi vì không nhận ra đối phương cho nên vì mặt mũi của Vương Mi mà Trương Tân không nói gì.
“Không ngại tôi cùng ngồi chứ?” tên họ Chu dõng dạc chỉ tay vào chỗ trống cạnh Dương Minh, sau đó không đợi Vương Mi trả lời đã ngồi xuống.
“Hai vị đây là?” Sau khi ngồi xuống, tên họ Chu ra vẻ mình là chủ ở đây nhìn Trương Tân và Dương Minh, sau đó hỏi Vương Mi.
“Ồ, tôi giới thiệu với anh. Đây là Trương Tân bạn trai tôi, đây là Dương Minh bạn tôi” Vương Mi cười cười giới thiệu Trương Tân và Dương Minh.
“Hân hạnh” tên họ Chu đưa tay về phía Trương Tân.
Trương Tân không biết người này làm gì nên phải đưa tay ra bắt tay hắn. Sau đó Dương Minh cũng bắt tay tên họ Chu.
Trương Tân và Dương Minh có chút buồn bực, sao người này không giống đang theo đuổi Vương Mi nhỉ?
Tên họ Chu đưa cho Dương Minh và Trương Tân hai tờ danh thiếp. Dương Minh nhìn thoáng qua thì thấy ghi: “Công ty trách nhiệm hữu hạn điện tử Hữu Hoa Đông Hải – Chu Hữu Hoa”
Không phải chứ, đồng hương? Dương Minh nhìn Chu Hữu Hoa này, hắn đang thầm đoán quan hệ giữa đối phương và Vương Mi. Trương Tân cũng khó hiểu. Chu Hữu Hoa này đến làm gì chứ. Từ ngoài nhìn không thấy hắn có ý với Vương Mi. Hai người này chắc không có quan hệ gì chứ?
“Nhạc Nhạc đâu? Sao không thấy đi cùng em” Câu tiếp theo của Chu Hữu Hoa làm Dương Minh và Trương Tân hiểu rõ. Tên Chu Hữu Hoa này theo đuổi Hoàng Nhạc Nhạc.
Dương Minh đúng là bực mình, sao tên nào cũng nhằm vào người phụ nữ của mình? Sao không có tên nào là tình địch của Trương Tân? Chẳng qua Dương Minh liền vui vẻ, ai bảo phụ nữ của hắn đều xinh đẹp cả.
“Nhạc Nhạc ở nhà” Vương Mi nghe Chu Hữu Hoa hỏi Hoàng Nhạc Nhạc liền nhíu mày.
“Ha ha, hai em đang nghỉ à. Thật trùng hợp. Em gọi cho Nhạc Nhạc bảo cô ấy đến đây. Đã lâu không gặp nên anh cũng nhớ cô ấy” Chu Hữu Hoa mặc dù nói rất đường hoàng nhưng kẻ có đầu óc liền nghĩ ra.
Vương Mi ngẩng đầu nhìn Dương Minh, thấy Dương Minh gật đầu thì mới rút điện thoại gọi cho Hoàng Nhạc Nhạc. Hoàng Nhạc Nhạc đang ở nhà buồn chán thì Vương Mi gọi tới. Nàng lập tức đáp ứng. đương nhiên Vương Mi không nói Chu Hữu Hoa ở đây.
Chu Hữu Hoa không chú ý đến động tác nhỏ này của Vương Mi. Hắn nghe thấy Chu Hữu Hoa muốn tới liền vui vẻ. Chu Hữu Hoa nhìn thoáng qua rượu trên bàn rồi nói: “Sao lại uống rượu rẻ tiền này?”
“Đây là đồ miễn phí” Vương Mi thản nhiên nói.
“Ồ? Anh đi lấy chai khác và gọi thêm vài món ăn” Chu Hữu Hoa nói xong liền đứng dậy đi đến quầy lễ tân.
“Người này từ đâu mà ra vậy?” Chu Hữu Hoa vừa đi, Trương Tân đã hỏi: “Cái gì mà rượu rẻ tiền? Một chủ công ty nhỏ nhoi cũng ra vẻ như vậy sao? Chúng ta không thèm để ý đến hắn”
“Em cũng không muốn mà” Vương Mi bất đắc dĩ nói: “Có một lần em và Nhạc Nhạc bay tới Đông Hải thì gặp hai tên lưu manh ở sân bay. Bọn chúng trêu chọc em và Nhạc Nhạc, là Chu Hữu Hoa này giải vây giúp bọn em. Hơn nữa hắn ở Đông Hải cũng có chút thế lực”