“Là thằng Lưu Cát Hạo kia hả? Hắn nói là thật chứ?” Âu Dương Kham Khởi trầm giọng nói.
“Vâng, thằng này rất tham tiền. Con chỉ cần hừa cho hắn đủ lợi ích thì chuyện gì hắn cũng có thể làm” Âu Dương Quân Uy lập tức nói chuyện Lưu Cát Hạo bắt Vương Mi rồi tống tiền Dương Minh.
“Ồ? Thằng này hiểm đó” Âu Dương Kham Khởi nghe vậy liền khen một câu.
Thấy Âu Dương Kham Khởi tươi cười, Âu Dương Quân Uy cười nói: “Con đã đồng ý với hắn sau khi chuyện này thành công sẽ cho hắn mấy hợp đồng”
“Ừ, chuyện nhỏ này con cứ tự làm chủ, không cần nói với bố” Âu Dương Kham Khởi không quan tâm mấy việc vặt này. Hắn bây giờ chỉ muốn báo thù cho thằng con út mà thôi.
Âu Dương Quân Viễn chỉ mất một ngón tay nên không quá ảnh hưởng đến cuộc sống, nhưng trông rất khó coi.
Mối thù này đúng là không thể nuốt trôi. Âu Dương Kham Khởi cảm thấy thằng ranh Dương Minh kia khinh người quá đáng. Âu Dương Kham Khởi thấy nếu không cho đối phương mở mắt thì hắn không biết Âu Dương gia là ai.
Đừng nói đến địa vị của Âu Dương gia ở tỉnh P, chỉ riêng việc hắn là người khống chế tổ Ưng Nhẫn thì đâu thể cho phép Dương Minh làm như vậy. Đây đúng là không coi Âu Dương gia vào đâu, ngay cả tổ chức sát thủ cũng dám chọc vào. Thằng Dương Minh này muốn chết.
“Chẳng qua ... bố, ngày mai nếu chúng ta giết chết thằng Dương Minh kia, Lưu Cát Hạo nhất định sẽ biết. Đến lúc đó hắn nói ra thì sao?” Âu Dương Quân Uy có chút lo lắng.
“Hắn nói ra sao? Hừ hừ, hắn không phải đồng phạm ư?” Âu Dương Kham Khởi không thèm để ý mà nói: “Hơn nữa hắn là người ở Macao, chúng ta xong việc sẽ rời đi thì nếu hắn nói kẻ gặp đen đủi chính là hắn”
Âu Dương Quân Uy gật đầu, ông bố nói đúng.
Âu Dương Quân Uy nói xong liền về phòng. Âu Dương Kham Khởi liền gọi tên đàn em đắc lực nhất của mình là Duyên Trì 001 vào trong phòng.
“Ông chủ, ngài tìm tôi?” Duyên Trì 001 lúc này đang ngồi trong phòng ăn thịt dê nướng, hắn nhận được điện thoại của Âu Dương Kham Khởi liền chạy sang ngay.
“Sao, ngày mai có nắm chắc không?” Âu Dương Kham Khởi nhìn Duyên Trì 001 rồi nói.
“Hắc, không phải chỉ là một thằng ranh sao?” Duyên Trì 001 không thèm để ý mà nói: “Ngày mai tôi nhất định một chiêu lấy mạng nó”
Âu Dương Kham Khởi nghe xong nhíu mày nói: “Cậu không được coi thường đối thủ. Dương Minh này có chút công phu đấy”
“Có công phu thì sao chứ? Lợi hại hơn nữa thì có thể so sánh với sát thủ sao?” Duyên Trì 001 bĩu môi nói.
“Nói cũng không thể nói như vậy” Âu Dương Kham Khởi xua tay mà nói: “Lần này là báo thù cho con tôi, nên tôi không hy vọng có chuyện ngoài ý muốn để thằng ranh đó thoát”
“Ông chủ yên tâm, đã ai chạy thoát khỏi tay tôi đâu” Duyên Trì 001 đắc ý nói.
“Ừ, cậu biết là được rồi. Về nghỉ sớm đi” Âu Dương Kham Khởi xua tay đuổi Duyên Trì 001 về phòng.
Duyên Trì 001 đi về phòng không khỏi có chút coi thường. Âu Dương Kham Khởi đúng là già rồi nên lo nghĩ nhiều. Một thằng ranh thôi mà huy động nhiều người như vậy? Đừng nói là mình, dù đồ đệ của mình cũng đủ để giết thằng ranh Dương Minh kia.
Duyên Trì 001 nghĩ vậy liền không thèm coi lời Âu Dương Kham Khởi vào đâu. Hắn về phòng liền bật Tv xem chương trình thi người mẫu của Mỹ và ăn thịt dê nướng.
Lúc này Trương Tân và Vương Mi đang mất ngủ.
“Trương Tân, anh có một Lão Đại như vậy thật tốt quá” Vương Mi lúc này đang rất cảm kích Dương Minh. Đầu tiên là bỏ ra 10 triệu cho Trương Tân mua nhà, bây giờ lại không hề do dự bỏ ra 20 triệu trả tiền chuộc cho Lưu Cát Hạo để cứu bố mẹ cô về.
“Hắc, quan hệ giữa anh và Lão Đại là gì chứ?” Trương Tân đắc ý nói: “Anh thân với Lão Đại nhất trong mấy năm cấp ba”
“Phì, anh dát vàng lên mặt mình rồi. Sao anh không lợi hại như Dương ca?” Vương Mi thè lưỡi làm mặt quỷ.
“Lợi hại hay không thì em sẽ biết ngay” Trương Tân xoay người đè lên Vương Mi.
“A, anh làm gì thế? Bây giờ còn có tâm trạng làm việc này?” Vương Mi kêu lên một tiếng nhưng rất nhanh đã bắt đầu rên rỉ.
Ở phòng bên, Dương Minh ngủ rất ngon. Các chuyện hắn cần giải quyết coi như đã xong. Tên Lưu Cát Hạo này, Dương Minh cũng không hề lo lắng.
Chuyện Tô Nhã đã giải quyết, Vương Tiếu Yên cũng đã giải quyết xong. Ít nhất mình đã làm cô bé này tin tưởng. Nhưng Hoàng Nhạc Nhạc lại là vấn đề đau đầu với Dương Minh. Dương Minh cho đến bây giờ vẫn không hề nghĩ mình sẽ có quan hệ trong lúc bị động như vậy.
Đây là người đàn ông bị cưỡng ép đã xuất hiện trên người hắn.
Chuyến đi đến Macao này có thu hoạch lớn nhất đó là Dương Minh biết được công năng khác của kính áp tròng. Hắn bây giờ có thể dịch dung, năng lực này không hề nhỏ chút nào. Nếu dùng tốt thì sẽ giải quyết được rất nhiều vấn đề.
Dương Minh cũng bắt đầu tiến hành suy nghĩ về năng lực của mình. Tất cả năng lực của hắn đều đến từ cặp kính áp tròng kia. Mặc dù bây giờ kính áp tròng coi như là một phần cơ thể hắn, lão già tặng hắn kính cũng chưa xuất hiện, nhưng ngày nào đó hắn xuất hiện thu lại kính mắt thì sao?
Mặc dù Dương Minh không muốn nghĩ như vậy nhưng khả năng này rất có thể xảy ra. Như vậy tất cả năng lực của Dương Minh đều biến mất hầu như không còn, hắn sẽ trở lại thành người bình thường.
Chênh lệch như vậy chỉ có mình Dương Minh là cảm nhận được. có suy nghĩ này, Dương Minh liền cảm thấy mình không nên quá dựa vào dị năng đó. hắn thi thoảng có thể dùng nhưng không thể coi đó là một bộ phận trong cuộc sống của mình.
Lúc nguy hiểm dùng thì không sao, nhưng trong cuộc sống bình thường mà quá dựa dẫm thì không được. Một ngày nào đó nếu mất đi năng lực này thì mình sẽ không làm được gì hết.
Dương Minh càng nghĩ càng thấy đáng sợ. Hắn thầm quyết định dị nặng tuy là hòn đá trải đường để mình thành công, nhưng không được quá dựa dẫm.
Dương Minh đột nhiên nghĩ Tô Nhã có chiếc kính mấy năm vẫn chưa bị đòi lại, mà mình mới được một năm mà thôi. Huống chi lão già lúc ấy đã nói rõ ràng kính áp tròng này là bù lại cho mình. Nói cách khác đây là tặng mình, nếu lão già đó mà thu lại thì không đúng rồi.
Dương Minh ngủ ngon lành đến sáng hôm sau mới dyaja.
Trương Tân và Vương Mi dạy sớm hơn Dương Minh nhiều. Dương Minh mở cửa đi ra thì thấy Trương Tân và Vương Mi đang chờ hắn ở hành lang.
“Xin lỗi, ngủ quên mất” Dương Minh gật đầu xin lỗi Trương Tân.
“Tao và Vương Mi không ngủ được do có tâm sự trong lòng, chứ Lão Đại có quan hệ gì. Bây giờ mới hơn bẩy giờ mà” Trương Tân nghe Dương Minh nói vậy thì càng thêm ngại.
“Hai người ăn sáng chưa?” Dương Minh cười nói: “Đi, chúng ăn sáng thôi. Tôi gọi điện luôn cho Lưu Cát Hạo”
“Không vội mà” Vương Mi vội vàng nói. Thực ra cô ta đang rất sốt ruột nhưng không tiện giục Dương Minh.
Ba người xuống nhà ăn khách sạn dùng bữa sáng. Nơi này trên danh nghĩa nói được miễn phí bữa sáng nhưng lại chỉ có bánh bao hay mì mà thôi.
Dương Minh ăn vài chiếc bánh bao. Bánh bao ở đây làm rất nhỏ, nhân cũng có một ít mà thôi nhưng ăn rất ngon miệng.
Trương Tân cũng ăn như Dương Minh, còn Vương Mi có tâm sự nên cắn có vài miếng.
Hai ngày nay có rất nhiều chuyện, Vương Mi không biết mình làm vậy là đúng hay sai. Chẳng qua từ giây phút gặp Trương Tân, cuộc đời cô đã thay đổi.
Dương Minh thấy Vương Mi đang buồn bã nên an ủi: “Yên tâm đi, bố mẹ cô không sao đâu. Tôi đảm bảo đó”
“Em không có ý đó. Sáng nay em chỉ hơi mệt mà thôi, ăn không vào” Vương Mi ngại ngùng mà nói.
Dương Minh cũng không nói gì thêm mà cùng hai người ra khỏi phòng ăn. Nhưng lúc phía sau lại có người to tiếng: “Không phải nói bữa sáng tiêu chuẩn 50 đồng sao? Mấy thứ này đáng giá 50 đồng ư?”
Dương Minh quay đầu lại thấy một người đàn ông đeo kính đang quát mắng nhân viên phục vụ. Bên cạnh hắn có một cô gái khá đẹp đang đứng nhìn.
“Quý khách, đây là quy định của khách sạn ... chúng tôi cũng không rõ” nhân viên phục vụ có chút bất đắc dĩ mà nói.
“Cô không rõ ư? Cô có phải người của khách sạn này không? Hành vi của các cô đại biểu cho bộ mặt của khách sạn đó” Người đàn ông không chịu bỏ qua mà nói: “Cô trả tôi 50 đồng, tôi không ăn sáng ở đây”
“Cái này ...” Nhân viên phục vụ nghe xong không biết nên như thế nào.
Dương Minh chẳng buồn quan tâm tới chuyện này. Muốn cãi nhau thì cứ cãi đi, có quan hệ gì với hắn. Dương Minh lắc đầu định rời đi thì không ngờ ...