Chương 851: Có cao nhân khác.

Hai người Dương Minh và Vương Tiếu Yên trông rất bình thường, có lẽ là kẻ yếu đuối. Nhất là hắn thấy cách ăn mặc của Vương Tiếu Yên liền đoán là du khách. Hắn đang cân nhắc làm như thế nào đuổi hai người kia đi thì cô gái bên cạnh đã nói: “Anh mau chút đi, em sắp chết đói rồi. Anh không phải luôn nói mình là trùm ở phố này sao. Chút chuyện nhỏ này mà cũng không làm được ư?”

Thằng thanh niên bị cô gái khích liền tức tối. Hắn chỉ vào bàn Dương Minh và Vương Tiếu Yên mà nói: “Chúng ta ngồi bàn kia”

Vừa nói hắn liền kéo bạn gái đi đến bàn Dương Minh. Hắn vỗ bàn rồi nói: “Được rồi, ăn xong thì đứng dậy trả chỗ đi”

Dương Minh nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Chúng tôi chưa ăn xong. Mà cho dù ăn xong cũng định gọi thêm cái khác”

Nếu là ở Tùng Giang thì Dương Minh đã cho thằng này một trận. Thằng ranh con mà dám lên mặt với mình. Nhưng hôm nay Dương Minh vừa giết người nên không muốn gây chuyện. Vì thế hắn cố nhịn cơn tức giận.

Nhưng Dương Minh không ngờ mình không muốn gây chuyện nhưng thằng thanh niên đâu để yên. Hắn lớn tiếng nói: “Mẹ nó chứ, tao cho mày mặt mũi nên nói vậy. Nếu không tao trực tiếp xách cổ đá đít mày ra ngoài. Không nhìn xem ông nội mày là ai”

“Ông nội tôi sớm chết rồi. Nếu không sợ đen đủi thì cứ làm” Dương Minh không muốn gây chuyện nên cố nhịn không ra tay. Chẳng qua muốn cãi nhau thắng Dương Minh thì đâu có cửa.

“Anh yêu, nó mắng anh kìa” bạn gái thằng thanh niên đâu chịu để yên, ả châm thêm mồi lửa cho chuyện lớn hơn.

Thằng thanh niên nghe thế liền sa sầm mặt lại rồi cúi đầu nhổ nước bọt vào bát Vương Tiếu Yên rồi chửi: “Mẹ nó chứ, tao cho bọn mày một giây, nếu không cút ông đập chết bọn mày”

Vương Tiếu Yên đang ăn ngon bị thằng thanh niên nhổ vào bát liền ghê người, thiếu chút nữa nàng nôn mửa.

Vương Tiếu Yên lúc này sao có thể ăn được nữa chứ. Nàng rất giận. nàng thấy đây chỉ là thằng lưu manh, Dương Minh dùng một ngón tay là đủ để xử lý. Nàng đã thấy Dương Minh giết người nên đâu cho rằng hắn nhân từ. Lúc này nàng rất khó hiểu tại sao Dương Minh lại không ra tay rồi còn để thằng thanh niên nhổ nước bọt vào bát nàng.

Vương Tiếu Yên đâu nghĩ được nhiều như Dương Minh. Nàng tức tối cầm bát lên ném tới, cả bát lẫn thịt bò và nước bọt bay trúng mặt thằng thanh niên.

Thịt bò nướng nên khá nóng, thằng thanh niên bị ném trúng đầu liền kêu thảm một tiếng, tay khua loạn.

Chủ nhà hàng đã thấy tình hình bên này. Vừa thấy thằng thanh niên, hắn vội vàng giật mình kêu lên: “Khổng ca”

“Ca con mẹ mày” thằng thanh niên lớn tiếng mắng: “Ông hôm nay đánh chết đôi cẩu nam nữ này”

“A, hai người sao lại đắc tội Khổng ca. Mau xin lỗi Khổng ca đi” Chủ quán không muốn có phiền phức nên vội vàng nháy mắt với Dương Minh và Vương Tiếu Yên: “Hai người là du khách phải không, Khổng ca là trùm con phố này đó. Hai người không thể đắc tội được”

Dương Minh mặc dù không muốn gây chuyện nhưng hắn đâu có sợ một thằng ranh như thế này. Vương Tiếu Yên cũng đâu có sợ, nàng đang muốn tiếp tục cho thằng thanh niên một bài học.

“Xin lỗi? Chậm rồi” thằng thanh niên rút một con dao từ sau lưng ra rồi nói: “Ông hôm nay muốn xin máu bọn mày” Nói xong hắn liền đâm tới Dương Minh.

Nếu chuyện đã đến bước này, Dương Minh cũng không có gì phải ngại nữa. hắn vung ghế lên đập vào người thằng thanh niên, sau đó vung chân đá vào đối thủ. thằng thanh niên bị đá bay ra ngoài. Dương Minh khinh thường nói: “Chỉ bằng mày cũng đòi ra vẻ với ông. Ông cũng cho mày một giây nếu không biến mất thì mày đừng mong thấy ngày mai”

Đừng nói thủ đoạn giết người, chỉ riêng đánh nhau thằng thanh niên cũng không phải đối thủ của Dương Minh. Năm đó Dương Minh có danh hiệu “Dương điên” cũng đâu phải tự nhiên mà có, đây là do hắn đánh nhau mà có.

Thằng thanh niên chỉ là một tên lưu manh kém cỏi. Hắn so với hai tên bảo vệ hôm nay mà Dương Minh gặp thì quá kém.

Thằng thanh niên bị ghế chụp lên người, tay bị trói vào trong nên đứng dậy cũng khó. Chẳng qua bây giờ hắn cũng biết mình gặp phải đối thủ rất mạnh.

Thằng thanh niên đánh nhau nhiều nên hắn biết ngay đối thủ có võ hay không.

Nhìn thấy Dương Minh đánh người mà bình tĩnh như vậy, thằng thanh niên biết ngay đây là kẻ thường xuyên đánh nhau, vừa ra tay là muốn lấy mạng người.

Hắn không dám nói gì, vội vàng cùng bạn gái ra khỏi quán.

Vương Tiếu Yên căn bản không hề có gì phải lo lắng. Một thằng lưu manh mà dám khiêu khích sát thủ chuyên nghiệp, đúng là chán sống. Nếu nói về đánh nhau thì cả nàng và Dương Minh đều được xếp vào hàng ông bà.

Dương Minh kéo chiếc ghế ở bên cạnh rồi ngồi xuống. Hắn nói với chủ quán đang trợn mắt há mồm đứng đó: “Chủ quán cho thêm hai bát khác”

“Hả” Chủ quán lúc này mới lấy lại tinh thần. Hắn nhìn theo hướng thằng thanh niên rời đi rồi vội vàng nói với Dương Minh và Vương Tiếu Yên: “Anh bạn trẻ có biết người vừa rồi là ai không?”

“Anh không phải đã nói đó là tên trùm lưu manh phố này sao?” Dương Minh cười nói.

“Nếu đã biết sao cậu còn dám chọc hắn?” Chủ quán mở to mắt mà nhìn: “Hai người mau đi đi nếu không hắn dẫn người tới đó. bọn chúng không phải người bình thường đâu, chúng là lưu manh nên chuyện gì cũng dám làm. Chúng dám giết người phóng hỏa đó” Giết người phóng hỏa? Dương Minh và Vương Tiếu Yên không khỏi nhìn nhau. Một tên lưu manh mà dám làm như vậy sao?

“Anh đừng lo lắng. Giữa ban ngày bọn chúng dám tụ tập lại đánh người sao?” Dương Minh cười nói: “Anh cứ mang cho chúng tôi hai bát đi”

“...” Chủ quán thấy Dương Minh không nghe lời khuyên cũng bất đắc dĩ. Hắn nghĩ Dương Minh là một tên thanh niên chưa hiểu chuyện đời, không biết xã hội hiểm ác.

“Sao trước đó anh không ra tay ném thằng đó ra ngoài?” Chủ quán đi rồi, Vương Tiếu Yên liền nhỏ giọng trách Dương Minh: “Làm người ta buồn nôn”

“Công chúa của tôi, cô thích gây chuyện thế sao? Cô có biết thân phận của hai chúng ta bây giờ là gì không?” Dương Minh bất đắc dĩ nói.

“Hả?” Vương Tiếu Yên lúc này mới có phản ứng. Hai người vừa giết người xong, vì thế nàng có chút xấu hổ nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi quên mất”

“Được rồi, ăn xong rồi chúng ta đi” Dương Minh nghĩ một chút thì thấy cũng không sao. Khuôn mặt hắn bây giờ đã thay đổi, Vương Tiếu Yên nhất định không đến Macao bằng con đường thông thường nên cũng không cần quá lo lắng.

Vương Tiếu Yên lúc này rất ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Nàng cũng biết lần này có thể thoát toàn bộ là nhờ Dương Minh, nếu không nàng đã gặp nguy hiểm rồi.

Lát sau hai bát thịt bò nóng hổi được mang lên. Dương Minh và Vương Tiếu Yên ăn rất nhanh sau đó thanh toán tiền. Dương Minh trả chủ quán tiền bốn bát, nhưng chủ quán chỉ lấy hai. Dù sao chuyện vừa nãy cũng có trách nhiệm của quán, nên hắn không tính tiền hai bát.

Ra ngoài, Dương Minh bắt một chiếc taxi sau đó nói cho lái xe chạy đến siêu thị Tân Hải.

Dương Minh và Vương Tiếu Yên vừa rời đi thì một chiếc xe 12 chỗ màu trắng đã phanh gấp dừng trước cửa quán thịt bò. Thằng thanh niên là người đầu tiên nhảy xuống xe, trong tay cầm theo thanh đao sáng bóng. Phía sau còn có bốn năm thằng thanh niên cao to, trong tay cầm theo côn hoặc đao.

Thằng thanh niên nghênh ngang đi vào quán nhìn quanh nhưng không thấy Dương Minh và Vương Tiếu Yên đâu cả. Hắn nhíu mày thầm chửi.

“Chủ quán? Hai con chó vừa nãy đâu rồi?” thằng thanh niên nói với chủ quán.

“Khổng ca, bọn họ vừa đi rồi” Chủ quán cẩn thận nói.

“Đi rồi? Lúc nào?” thằng thanh niên khó chịu nói.

“Được khoảng năm phút rồi” Thực tế Dương Minh mới đi được có 2 phút nhưng chủ quán cố ý nói lên thành năm phút.

“Năm phút. Mẹ nó chứ, chạy nhanh hơn cả thỏ” thằng thanh niên vừa nghe liền biết không thể đuổi kịp. Năm phút chạy thì hai tên kia chạy rất xa rồi.

"Khổng ca, ngài và các anh em vào ngồi ăn chút gì chứ. Tôi mời” Chủ quán vừa cười vừa nói.

“Ăn cái rắm” thằng thanh niên hất tay rồi hậm hực mang người của mình ra khỏi quán. Hắn dẫn người đến định trả thù nhưng không ngờ đối phương đã rời đi.

Chẳng qua thằng thanh niên tuyệt đối không nghĩ đến hắn quay lại coi như bước chân xuống địa ngục. Hắn nếu không có suy nghĩ muốn trả thù thì còn thoát được một kiếp. Nhưng bây giờ Dương Minh không tìm hắn thì cũng có người khác tìm hắn.