Dương Minh đương nhiên là không biết Lưu Cát Hạo có quan hết với người của Âu Dương gia, nhưng mà cho dù biết thì đã sao, vốn dĩ từ đầu đến cuối Dương Minh không coi Âu Dương gia và cái tổ chức nhãn nhãn gì đó ra gì.
Dù sao đây cũng không phải là chổ của mình, nên Dương Minh dặn Trương Tân là hai ngày sau nếu không có chuyện gì thì trở về, muốn ăn cái gì thì kêu phục vụ mang lên tận phòng, tất cả phải kín đáo.
Trương Tân cũng biết chuyện này vô cùng quan trọng, cho nên nghiêm túc gật đầu rồi đáp ứng. Hắn cũng không muốn tạo thêm phiền toái cho Dương Minh, dù sao chuyện liên quan đến đại cục Trương Tân chưa bao giờ hàm hồ.
Vương Mi cũng trở nên thành thật hơn, trước mặt Dương Minh cũng bắt đầu câu nệ, không còn dám trêu chọc Dương Minh như trước nữa, cũng không dám lấy chuyện của Hoàng Nhạc Nhạc ra nói giỡn.
Nhưng mà, khi Vương Mi nhìn thấy người nhà của mình xong, cũng liền chân thành chúc phúc cho Hoàng Nhạc Nhạc, ít nhất là Nhạc Nhạc đi theo hắn cũng không tính là ủy khuất gì!
Đương nhiên, không thể ra khỏi cửa chỉ là giới hạn cho Trương Tân, còn Dương Minh thì không sao cả, cho dù Lưu Cát Hạo muốn làm gì Dương Minh thì hắn cũng không đủ thực lực.
Dương Minh nằm trên giường trong phòng, nhìn chiếc giường trống bên cạnh, thầm nghĩ cái tên Trương Tân này thật là xung, vừa ở không hai ngày là không rời khỏi giường...
Kì thật thế lực của Lưu Cát Hạo cũng không lớn, bang phái xã hội đen ở Macao vô cùng phức tạp, sau năm 99, đều bắt đầu chuyển sang làm ăn kinh doanh, nhưng mà, mấy cái ngân hàng tư nhân thì vẫn tồn tại, ban đầu là rửa tiền đen sau này biến thành kinh doanh.
Đám thủ hạ của Lưu Cát Hạo cũng ở trong số đó, mặc dù có chút thế lực, nhưng không lớn, chỉ ở trong một khu vực nhất định. Nhưng mà, nếu đã nhận tiền, thì Lưu Cát Hạo làm sao mà không ra sức?
Lưu Cát Hạo bỏ ra hai trăm ngàn cho đám đàn em, bọn chúng liền tìm những bằng hữu có quan hệ trong các bang phái còn sót lại để tìm hiểu về hành tung của Dương Minh, hơn nữa còn giao ảnh chụp của Vương Mi cho đám thủ hạ để dễ tìm kiếm.
Theo hắn nghĩ, Vương Mi nhất định là ở cùng một chổ với đám người Dương Minh.
Đám tiểu đệ tuy rằng có hành động, nhưng mà, tìm một người bình thường trong một thành phố lớn đâu có dễ dàng như vậy! Huống chi, người làm chuyện này cũng có hạn, cho nên bọn chúng chỉ có thể đi hỏi thăm từng khách sạn mà thôi.
Bởi vì có thế lực chống lưng các bang phái khác, cho nên rất nhiều khách sạn không có quan hệ với chúng đều trực tiếp không coi chúng ra gì, phần lớn khách sạn ở đây đều có quan hệ qua lại với các bang phái mà, cho nên trên cơ bản là không cần phải sợ đám người này.
Kết quả là, sau cả đêm tìm kiếm, tiến triển rất chậm, điều này làm cho Lưu Cát Hạo rất sốt ruột, nhưng mà hắn cũng không có biện pháp! Mình đâu phải là cảnh sát, cũng không thể dán hình truy nã được.
Buổi tối, đại khái là gần đến giờ gặp mặt Thư Nhã, tâm tình của Dương Minh có thể nói là khẩn trương chưa từng có. Đây là loại cảm giác gì, ngay cả chính Dương Minh cũng không rõ.
Kích động? Mê mang? Hoài niệm? Chờ đợi? Tất cả đều có khả năng... nói túm lại là bây giờ Dương Minh mong thời gian trôi qua nhanh một chút, nhưng lại cảm thấy chùn bước, dù sao đã lâu rồi không gặp nàng.
Cảm thấy lẫn lộn giữa tâm trạng hỗn loạn này, và kéo dài cho đến chín giờ ba mươi, điện thoại báo có tin nhắn, Dương Minh cầm lấy điện thoại lên coi, quả nhiên là của Thư Nhã.
“Buổi diễn đã xong, em đang ở tổng nghệ quán, anh ở đâu?”
Dương Minh cười cười, lập tức nhắn tin trả lời : “Chờ anh, anh đến tìm em”
Hôm nay là lần đầu tiên Thư Nhã nhắn tin, Dương Minh liền biết, giữa hai người đã có một sự ăn ý rồi. Tuy rằng Thư Nhã đã đổi số điện thoại khác, mà trong tin nhắn cũng không nói là ai, nhưng Dương Minh vẫn có thể khẳng định, người gửi chính là Thư Nhã.
Đi qua nói với Trương Tân một tiếng, Dương Minh liền vội vàng xuống lầu, bên ngoài khách sạn luôn cái taxi trực sẵn 24/24, Dương Minh leo lên một chiếc taxi, sau đó nói cái tên Tổng Nghệ Quán ra, người lái xe liền khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
“Đi đến cửa sau của Tổng Nghệ Quán chờ anh!” Lúc lên xe, tin nhắn của Thư Nhã lại đến.
“ANh ơi, đi đến cửa sau của Tổng Nghệ Quán!” Dương Minh nói.
“Được!” Người lái xe tuy rằng không biết Dương Minh vì sao lại muốn đến cửa sau, nhưng mà cũng không hỏi nhiều, bình thường trừ nhân viên ở đó ra, ít ai đi cửa sau lắm.
Dương Minh xuống xe, nhìn nhìn xung quanh xem có người nào không, sau đó tìm một chổ ngồi xuống, nghĩ rằng bên Thư Nhã vẫn còn chuyện chưa xử lý xong.
Ngồi trên ghế, Dương Minh không khỏi nhớ lại mùa đông năm ấy, mình và Tô Nhã cũng ngồi trên một băng ghế dài, nhưng mà địa điểm là ở bãi biển Tùng Giang.
Đối mặt với gió biển, hai người có thể mặc sức mà tưởng tượng về tương lai. Tình cảm ngây ngô mà non nớt ấy, có lẽ cả đời cũng sẽ không quên được cảm giác này.
Không biết là qua bao lâu thì có tiếng chân nhẹ nhàng vang lên, Dương Minh hồi tỉnh từ trong trí nhớ về hiện tại, thấy có người đi đến.
Dương Minh theo bản năng ngẩng đầu lên, có một cô gái áo trắng đang đi đến hướng mình. Mặc dù còn cách khá xa, và Dương Minh cũng không sử dụng dị năng, nhưng Dương Minh có thể khẳng định, đây không phải là Thư Nhã
Cho dù không nhìn rõ, thì khuôn mặt của hai người vẫn khác, lúc Dương Minh vừa định chuyển mắt đi, thì bỗng nhiên cả người trơ ra thành đá! Bởi vì khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ cùng với người đang đi đến rất giống nhau!
Dương Minh sợ đến ngây người, cả người sửng sờ ngồi ra, cho đến khi cô gái đến gần, Dương Minh vẫn kinh ngạc nhìn nàng!
Tuy rằng bây giờ nàng rất xinh đẹp thanh lệ, không còn tính trẻ con như ban đầu, nhưng Dương Minh vẫn có thể nhận ra được, nàng chính là Tô Nhã! Thật sự là Tô Nhã, chứ không phải là đại minh tinh Thư Nhã!
Tô Nhã đắc ý nhìn phản ứng hiện tại của Dương Minh, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, mang theo một nụ cười.
Cho đến khi Tô Nhã ngồi xuống bên cạnh, Dương Minh mới từ trong khiếp sợ hồi tỉnh lại, không tin được nói : “Thật là em?”
“Là em...” Tô Nhã khẽ gật đầu.
Giọng nói vẫn là của Thư Nhã, nhưng người trước mặt đã giống như cô gái vô cùng quan trọng trong trí nhớ của mình rồi!
Cho đến bây giờ, Dương Minh mới thật sự tin tưởng Thư Nhã chính là Tô Nhã! Đương nhiên, cái này cũng có liên quan đến cặp mắt kính thần kì, bằng không làm gì mà có người nào tin chuyện “đeo kính vào là có thể thay đổi dung nhan”, nghe cứ như là trong mấy tiểu thuyết ba xu trên mạng.
Cùng là đêm trăng, địa điểm khác nhau, sáu năm sau, hai người một lần nữa lại ngồi cùng nhau.
Câu trả lời “là em” như vậy đã đủ rồi, Dương Minh không còn nghi ngờ, và cũng không thể nghi ngờ.
Mà Tô Nhã cũng khẳng định được trong lòng Dương Minh thủy chung vẫn có mình, đây cũng làm cho nàng an tâm hơn.
Không hỏi thăm, không nói chuyện, chỉ chăm chú nhìn nhau, tất cả đều không nói phải nói nữa...