Chương 836: Vay nợ.

Gia đình Hoàng Nhạc Nhạc, Lưu Cát Hạo biết. Nhà này làm ăn lớn hơn hắn mấy trăm lần. hắn đã từng có ý đồ với Hoàng Nhạc Nhạc, chỉ là Hoàng Nhạc Nhạc không coi trọng hắn. Bây giờ có cơ hội, hắn liền suy nghĩ và quyết định kiếm chút tiền.

Lưu Cát Hạo nghĩ hai thằng ở đại lục đến đây không thể gây sóng gió gì, hơn nữa chuyện này Trương Tân không có lý cho nên Lưu Cát Hạo không sợ. Mà Lưu Cát Hạo là kẻ tiểu nhân, năm đó vì có được Vương Mi nên đã dùng thủ đoạn hèn hạ. Mấy thằng cho vay là bạn hắn, cũng là do hắn đứng sau giật dây.

Thực ra sau này Vương Mi cũng đoán được điều đó. mặc dù không yêu gì Lưu Cát Hạo, chẳng qua đi theo Lưu Cát Hạo được ăn ngon mặc đẹp nên chịu.

Sau này khi làm tiếp viên hàng không và gặp được Hoàng Nhạc Nhạc, Vương Mi cảm thấy bạn bè bên cạnh đều là kẻ có tiền nên cô ta sợ mất cuộc sống bây giờ sẽ khiến Hoàng Nhạc Nhạc coi thường mình, vì thế càng không dám chia tay Lưu Cát Hạo. Mặc dù Vương Mi không có tình cảm gì với Lưu Cát Hạo.

Thực ra Vương Mi cũng không phải xấu như Dương Minh nghĩ. mặc dù có quan hệ với Trương Tân, nhưng đây là do cô ta động tâm với Trương Tân. Trương Tân hài hước làm nàng vui vẻ.

Tình yêu đến rất nhanh làm Vương Mi muốn mê muội. Nếu không cũng không thể bị Lưu Cát Hạo nhìn ra sơ hở nhanh như vậy. Vương Mi không phải không muốn chia tay Lưu Cát Hạo để ở bên Trương Tân, nhưng cô biết Trương Tân có bạn gái nên suy nghĩ này liền dao động.

Trương Tân có thể ở bên Vương Mi không? Người ta có lẽ chỉ coi mình là thú vui nhất thời.

Lần này gọi điện Trương Tân đến gặp, Vương Mi cũng không hy vọng hắn ra mặt cho cô.

Nhưng không ngờ Trương Tân thấy Lưu Cát Hạo đánh cô liền phản ứng mạnh như vậy.

Trương Tân rất tức, chẳng qua nghĩ đến cũng không thể gây phiền phức. hắn ngồi xuống rồi nói: “10 triệu, miệng mày rộng nhỉ. Mày cảm thấy Hoàng Nhạc Nhạc sẽ cho tao 10 triệu sao?”

“Hắc, có thể cho mày không thì tao không biết. Nhưng bạn mày không phải người yêu của Hoàng Nhạc Nhạc sao? Nhà Hoàng Nhạc Nhạc đâu thiếu tiền” Lưu Cát Hạo thấy Trương Tân đã thả lỏng liền vui mừng: “Hơn nữa giấy vay còn ở tay tao. Tao nói với mày, bây giờ còn đang nói chuyện đó, mày bỏ tiền thì không có việc gì. Nếu không tao kiện ra tòa, bọn mày đuối lý mà”

Vay nặng lãi nếu đưa ra tòa thì không thắng. Nhưng Lưu Cát Hạo biết Trương Tân ở ngoài đến nên không hiểu pháp luật Macao, cho nên cũng không sợ đối phương biết mình bị lừa.

Mặc dù Trương Tân biết chuyện này đưa ra pháp luật thì đối phương thắng là rất nhỏ, nhưng hắn không biết ở đây có điều luật nào không?

Bảo hắn bỏ 10 triệu thì không có khả năng. Trương Tân không có nhiều tiền như vậy. Nhưng nếu tìm Dương Minh ... Trương Tân cũng không biết Dương Minh có bao tiền. mặc dù trước đây biết Lưu Duy Sơn cho Dương Minh một khoản lớn nhưng tiền đó đã đầu tư vào công ty châu báu, Dương Minh chắc cũng không còn bao nhiêu.

Nếu vay tiền Dương Minh, Trương Tân tự nhiên có thể mặt dày mà vay. Dù sao với quan hệ giữa hai người thì được. Nhưng nếu để Dương Minh vay Hoàng Nhạc Nhạc thì Trương Tân không nói ra miệng nổi.

“Nghĩ kỹ chưa? Mày định như thế nào?” Lưu Cát Hạo thấy Trương Tân không nói gì liền khó chịu, lạnh lùng nói: “Cho mày hai lựa chọn. Một là gọi điện cho bạn mày, bảo hắn nghĩ cách kiếm tiền. Hai là tao giao mày cho hai anh đây, bọn họ xử lý mày thế nào thì tao không cần biết”

Lưu Cát Hạo chỉ hai tên cho vay nặng lãi bên cạnh.

Trương Tân cũng không có biện pháp gì, hắn do dự mãi rồi quyết định gọi điện cho Dương Minh. Dù như thế nào thì bàn với Dương Minh vẫn tốt hơn.

“Tao ra ngoài gọi điện” Trương Tân nói xong liền đứng dậy đi ra cửa.

“Nhìn nó, đừng để nó chạy” Lưu Cát Hạo sợ Trương Tân kiếm lý do mà chạy. Hắn không cho rằng Vương Mi có gì hấp dẫn được Trương Tân. Trương Tân vì Vương Mi mà bỏ 10 triệu ư? Lưu Cát Hạo không tin.

Nhưng Trương Tân đúng là có ý này. Nếu không phải hắn có tình cảm với Vương Mi thì cô ta chết hay sống liên quan mẹ gì đến hắn. Trương Tân gọi cho Dương Minh, không lâu sau Dương Minh đã nghe điện.

“Lão Đại, tao gặp phiền phức rồi” Trương Tân vừa mở miệng đã nói. quan hệ giữa hắn và Dương Minh căn bản không cần giấu diếm.

“Sao vậy?” Dương Minh đang đợi Tô Nhã gọi điện nên nằm trên giường xem Tv. Bây giờ nghe thấy Trương Tân nói vậy không khỏi giật mình.

“Bạn trai Vương Mi biết chuyện bọn tao, đòi tao 10 triệu. Tao bây giờ không biết nên làm như thế nào” Trương Tân cắn răng nói.

“10 triệu?” Dương Minh cũng có chút kinh ngạc với số tiền này. Không ngờ bạn trai Vương Mi đòi nhiều như vậy.

“Lão Đại, tao biết gây phiền phức cho mày. Mày ... có thể vay giúp tao không. Cả đời này tao làm thuê cho mày” Trương Tân biết điều này cũng là làm khó Dương Minh nên ấp úng một lúc mới nói được.

“Làm thuê?” Dương Minh Cười cười một tiếng, chẳng qua có chút kỳ quái vì sao Trương Tân lại đồng ý bỏ 10 triệu ra vì Vương Mi: “Mày xác định phải đưa cho hắn 10 triệu?”

“Ừ, lúc trước Vương Mi vay tiền, bạn trai cô ta phải trả” Trương Tân cười khổ nói: “mặc dù tao không biết ở giữa có vấn đề gì không, nhưng tao đối với Vương Mi ...”

“Được rồi, mày ở đâu?” Dương Minh nghe đến đây liền biết trước đó Trương Tân nói với mình không phải là vui đùa.

Mặc dù Dương Minh không thích Vương Mi mấy, nhưng Trương Tân thích thì hắn sẽ không can thiệp. Lần này Trương Tân có lẽ có tình cảm thực sự, nếu không sẽ không làm chuyện mất trí như thế.

Thoạt nhìn là mất trí nhưng mình không phải vậy sao? Vì Tô Nhã rời đi, mình làm bao nhiêu chuyện? Vung tiền như rác mua một chiếc nhẫn là vì cái gì? mặc dù sau đó chứng minh được đó là nhẫn mình tặng Tô Nhã, nhưng lúc đầu mình cũng không biết mà.

Trương Tân nói địa điểm, Dương Minh dập máy chạy đến ngay.

Khi Dương Minh đến quán cafe, Trương Tân có chút xấu hổ cúi đầu nhưng mắt Lưu Cát Hạo sáng rực lên. Dương Minh có thể đến, nói rõ chuyện này đã xong.

Nếu không Dương Minh không thể đến đây.

Dương Minh mặt rất bình tĩnh ngồi bên cạnh Trương Tân, nhìn Vương Mi mặt mũi bị đánh không khỏi nhíu mày. Dương Minh không thích Vương Mi nhưng hắn ghét kẻ đánh phụ nữ.

Dương Minh vỗ vai Trương Tân ra hiệu cho hắn yên tâm, sau đó nói với Lưu Cát Hạo: “10 triệu hả? Sau này anh không có quan hệ gì với Vương Mi nữa?”

“Đúng thế” Lưu Cát Hạo cố nhịn cơn kích động trong lòng. Hắn không ngờ chuyện lại thuận lợi như vậy.

“Được vậy theo ý anh” Dương Minh nhìn Lưu Cát Hạo rồi nói: “Chi phiếu được không?”

“Được ...” Lưu Cát Hạo rất kích động, hắn muốn cười phá lên. Công ty lỗ có hơn 6 triệu, bây giờ không những bù lại còn kiếm được một món không nhỏ. Hắn có chút đắc ý mà nói: “Hoàng Nhạc Nhạc này được đó, 10 triệu cũng có thể bỏ ra. Ha ha, huynh đệ, mày lợi hại đó”

“Hoàng Nhạc Nhạc?” Dương Minh sửng sốt một chút, chẳng qua hắn mơ hồ đoán được điều gì nên không phản đối. Theo Dương Minh thấy nói với người này chỉ phí thời gian.

Dương Minh rút một quyển chi phiếu trong túi ra, tiện tay viết tiền rồi ký tên khá kỳ quái.

Đây là quyển chi phiếu của ngân hàng Thụy Sĩ, Dương Minh có một tài khoản ở đây. Đương nhiên không phải hắn đứng tên, bên trong chỉ có vài triệu mà thôi. Tên mở tài khoản là giả nhưng không quan trọng, ngân hàng chỉ cần chữ ký và chi phiếu mà thôi.

“Đưa cho mày cả quyển chi phiếu ư?” Lưu Cát Hạo kinh ngạc nhìn Dương Minh. Hắn vẫn cho rằng tiền này Dương Minh lấy từ Hoàng Nhạc Nhạc.

Dương Minh không muốn giải thích với hắn, xé một tờ đặt lên bàn: “Ngân hàng Thụy Sĩ, ở Macao này có chi nhánh. Mày có thể gọi điện xác nhận”

Lưu Cát Hạo là người làm ăn nên phân biệt được chi phiếu thật giả. Hắn gọi điện, bên kia có câu trả lời. Lưu Cát Hạo liền đưa tay muốn nhét tờ chi phiếu vào túi.

Dương Minh rất nhanh tay đặt lên tấm chi phiếu: “Giấy vay nợ lúc trước đâu?”

“Vay nợ gì?” Lưu Cát Hạo muốn chơi trò vô lại, hắn lưu lại giấy để sau kiếm cơ hội tiếp. Nhưng không ngờ Dương Minh nhớ điểm này.

“Tao không muốn nói nhiều” Dương Minh vừa nói liền muốn rút chi phiếu về.