Chương 834: Chuyện tình yêu của Trương Tân (2).

Mặc dù lái xe là người đàn ông lạ mặt nhưng cũng không có gì phải nghi ngờ. Lưu Cát Hạo rút điện thoại di động ra gọi cho Vương Mi.

Nhìn số điện thoại gọi đến, Vương Mi giật mình nhìn Trương Tân.

“Làm sao thế? Sao không nghe?” Trương Tân thấy Vương Mi cầm máy mà không nghe liền hỏi.

“Bạn trai em” Vương Mi nhỏ giọng nói.

Trương Tân nhìn điện thoại rồi nói: “Hay là để anh nghe”

“Anh nghe làm gì?” Vương Mi vội vàng nói: “Anh đừng có lên tiếng, em nghe”

“Mi Mi, em đang ở đâu thế?” Lưu Cát Hạo thấy gọi một lát không ai nghe liền định tắt máy thì bên kia đã có tín hiệu.

“Em ... em ở cạnh Nhạc Nhạc” Vương Mi nhìn Trương Tân rồi nói.

“Ồ? Hai người thôi à?” Lưu Cát Hạo thử hỏi.

“Đúng, em đang ở nhà Nhạc Nhạc” Vương Mi nào dám nói còn ai khác.

“Vậy ư?” Lưu Cát Hạo hơi ngạc nhiên. hắn do dự một chút rồi nói: “Vậy à. Anh đang đi với khách” Nói xong hắn liền dập máy.

Lưu Cát Hạo nhíu mày. Chẳng lẽ mình nhìn nhầm, không phải mà. Mắt mình đâu kém đến vậy. Hơn nữa người khác còn có thể nhìn lầm, nhưng đây là bạn gái của mình mà.

Vương Mi ở trên xe sao lại nói ở nhà Hoàng Nhạc Nhạc, đây là nói dối. Chẳng lẽ có gì cần giấu? Lưu Cát Hạo vốn không nghĩ nhiều nhưng Vương Mi nói làm hắn phải nghĩ.

“Xong rồi, hắn hình như nghi ngờ” Vương Mi có chút lo lắng mà nói.

“Hắn có phải nhìn thấy chúng ta không?” Trương Tân đoán.

“A” Vương Mi sợ hãi kêu lên: “Nhất định là như vậy, xong rồi, làm như thế nào bây giờ?”

“Cô không nên gạt hắn, nói đi với bạn cũng được mà” Dương Minh cũng nghe được Vương Mi và Trương Tân nói chuyện.

“Em khẩn trương mà” Vương Mi nhăn nhó nói: “Chẳng qua bây giờ nói gì cũng muộn, hy vọng hắn không nghi ngờ”

Trương Tân lái xe đến trước một quán cafe. Bề ngoài thì thấy ở đây khá đơn giản, Dương Minh không ngờ cô tiểu thư như Hoàng Nhạc Nhạc lại thích quán ven đường thế này.

Nhưng nghe Lưu Cát Hạo giới thiệu, Dương Minh mới biết quán này nổi tiếng như thế nào. Thậm chí đây là địa điểm văn hóa của Macao. Rất nhiều người sinh sống ở Macao đều có thói quen đến đây uống cafe và ăn.

Hoàng Nhạc Nhạc đi đến một bàn ngồi xuống rồi gọi bốn cốc cafe, bốn chiếc bánh. Bởi vì bánh ở đây 3h chiều mới ra lò, mà bây giờ mới hơn 2h nên phải đợi lát nữa mới có thể ăn.

“Em hay đến đây ăn?” Dương Minh uống một ngụm cafe rồi nói.

“Đúng thế, được nghỉ là em lại cùng Vương Mi đến đây” Hoàng Nhạc Nhạc gật đầu nói: “Em thích ăn bánh ở đây. Em đã học làm nhưng không có mùi vị đó”

Dương Minh cười cười. Đây là bí quyết của người ta, nếu ai cũng làm thì đâu đông khách thế được.

Nhìn Trương Tân và Vương Mi ngồi đó, ở tình huống này mà hai người bọn họ còn có các động tác mơn trớn nhau, Dương Minh vừa bực vừa buồn cười.

Không lâu sau, nơi này liền đông khách lên. Xem ra đây là bọn họ biết giờ bánh ra lò. Có lẽ do đông khách nên nhân viên phục vụ phải chạy nhanh, vì thế lúc mang bánh đến liền không cẩn thận chạm vào cốc cafe Trương Tân mới uống được một nửa. Cũng may không rơi vào người, nhân viên phục vụ xin lỗi mấy câu rồi bưng lên cho Trương Tân cốc mới.

“Sao không chạm vào mình chứ, sau đó cho mình cốc mới” Hoàng Nhạc Nhạc lắc lắc chiếc cốc còn có một ít, không khỏi hâm mộ nhìn cốc cafe đầy của Trương Tân.

Ba người nghe xong không khỏi phì cười. Hoàng Nhạc Nhạc thật đáng yêu.

Trương Tân đẩy cốc cafe đến trước mặt Hoàng Nhạc Nhạc rồi nói: “Em uống đi, tôi không uống, ăn bánh thôi”

“Tôi ... gọi cốc khác” Hoàng Nhạc Nhạc có chút xấu hổ không muốn nhận.

“Cho thì em cứ uống đi. Thằng này là động vật ăn thịt” Dương Minh cười cười cầm cốc cafe đẩy đến trước mặt Hoàng Nhạc Nhạc.

Hoàng Nhạc Nhạc lúc này mới bưng cốc lên uống.

Bánh ở đây đúng là ngon, Hoàng Nhạc Nhạc và Vương Mi ăn ít nên một người ăn một chiếc là thôi. Nhưng Trương Tân và Dương Minh một hơn ăn hết mấy cái còn gọi thêm.

Lúc tính tiền thì thấy ở đây tuy ngon nhưng không quá đắt, không đến 200 tệ.

Bởi vì trong lòng Vương Mi có việc nên ăn xong liền không đi đâu. Mà Hoàng Nhạc Nhạc lại muốn đi đến chỗ Nhị ca. Vì thế Dương Minh và Trương Tân đưa hai người về sòng bạc Hoa Uy.

Đúng lúc này Thư Nhã nhắn tin đến, nàng hỏi tối Dương Minh có rảnh không. Dương Minh nhắn lại là có. Thư Nhã nói diễn xong nàng sẽ cố gắng trốn đi.

Về khách sạn, Trương Tân có chút buồn bực nằm trên giường. Dương Minh xem Tv một lát thì thấy Trương Tân vẫn nằm đó không nói gì. hắn có chút kinh ngạc mà nói: “Mày sao thế?”

Trương Tân thở dài một tiếng, môt lúc sau mới nói: “Lão Đại, tao yêu Vương Mi mất rồi”

“Cái gì?” Dương Minh có chút kinh ngạc: “Mày yêu Vương Mi? Có ý gì?”

“Tao có tình cảm với cô ấy .. hơn nữa còn rất mạnh giống như vừa gặp đã yêu vậy” Trương Tân ôm đầu không biết làm sao.

“Mày đùa không đó?” Dương Minh có chút kinh ngạc nhìn Trương Tân. Trương Tân hình như không phải người không có đầu óc: “Vậy còn Triệu Tư Tư?”

“Tao không biết. chẳng qua tao thích cả hai” Trương Tân lắc đầu nói: “Triệu Tư Tư đối với tao thì như người thân, nhưng lại tìm không được sự kích thích. Nhưng tao và Vương Mi lại khác”

Dương Minh khoát tay ngăn Trương Tân nói tiếp: “Vậy mày định như thế nào?’

“Còn có thể làm gì chứ? Tao cũng không biết nên làm như thế nào nên mới đau đầu. Vừa nãy tao thật ra hy vọng Vương Mi cãi nhau với bạn trai rồi chia tay. Khi đó tao sẽ có cơ hội” Trương Tân cười khổ nói.

“Vương Mi biết tình cảm của mày không?” Dương Minh hỏi lại một câu.

“Tao cũng không rõ” Trương Tân lắc đầu nói: “Lão Đại, tao nên làm như thế nào?”

“Mày hỏi tao?” Dương Minh nhìn Trương Tân, đột nhiên cười cười.

Trương Tân thấy Dương Minh cười thì có chút kinh ngạc mà nói: “Lão Đại, mày cười gì thế?’

“Mày nếu hỏi tao, vậy rất đơn giản, mày cứ thu cả Vương Mi đi” Dương Minh cười nói.

“Đúng” Trương Tân vỗ đùi nói: “Sao tao không nghĩ tới nhỉ?”

“Hôm nay lúc ở hành lang tao nói chuyện với Vương Mi. Cô ta và bạn trai không có tình cảm. Ở cạnh nhau chủ yếu là do Vương Mi thích tên kia vì nhà có tiền. chẳng qua mày cũng không kém, để cô ấy đi theo mày cũng được” Dương Minh nói: “Chẳng qua nhân phẩm của Vương Mi hình như ... mày ít nhất phải xác định xem cô ấy có yêu mày không, nếu không sau này mày mọc sừng đó”

Trương Tân gật đầu không nói gì. chẳng qua tin rằng nhất định hắn sẽ nghĩ như vậy.

Dương Minh không nói thêm, Trương Tân cũng biết hắn có ý gì. bây giờ chỉ do chính Trương Tân quyết định mà thôi. Dù hắn nghĩ như thế nào thì Dương Minh cũng ủng hộ. Dù sao đây là việc riêng của từng người, Dương Minh không tiện can thiệp quá sâu.

Hơn 8 giờ tối, Trương Tân nhận được điện thoại của Vương Mi hẹn hắn ra ngoài gặp mặt. Trương Tân nghe thấy Vương Mi vừa khóc vừa nói.

Trương Tân đang nằm định ngủ nghe thấy vậy liền bật dậy mặc quần áo.

“Ra ngoài à? Cần tao đi cùng không?” Dương Minh sợ Trương Tân gặp phiền phức.

“Không cần, chuyện này tao tự mình giải quyết”

Trương Tân lắc đầu nói: “Tao đi là được”

“Vậy mày cẩn thận đó. Có lẽ chuyện mày và Vương Mi đã bị bạn trai cô ta biết” Dương Minh: “Có gì phiền phức gọi điện cho tao”

“Tao biết rồi. Lão Đại yên tâm” Trương Tân tự tin vỗ ngực.

Dương Minh thực ra không có việc gì nhưng ở Tùng Giang lại có chuyện. Lúc Dương Lệ gọi tới thì Dương Minh đang xem Tv.

“Chị, có chuyện gì vậy?” Dương Minh rất ngạc nhiên vì Dương Lệ đột nhiên gọi điện cho mình.

“Đại Minh, chị và bố chị xảy ra chuyện” Dương Lệ mặc dù nói như vậy nhưng cũng không quá lo lắng, xem ra cũng không quan trọng.

“Chuyện gì thế?” Dương Minh hỏi.

“Công ty bố em theo bố chị đề nghị không phải bắt đầu quan tâm đến mấy hạng mục như máy móc hạng nặng sao. Chị và bố chị đến bàn chuyện kinh doanh với công ty công trình ở thành phố Phượng Hoàng lại bị người của công ty công trình ở đây ngăn lại” Dương Lệ nói: “Bọn họ uy hiếp chúng ta nếu còn tiếp tục bán các sản phẩm của công ty tại thành phố thì tự chuốc hậu quả”

Việc này chỉ cần gọi cho Dương phụ là được. Nhưng từ sau khi bị bắt cóc, Dương Lệ rất tin tưởng vào Dương Minh. Xảy ra chuyện gì liền nghĩ đến gọi ngay cho Dương Minh.

“Ồ? Bác và chị không có vấn đề gì à?’ Dương Minh hỏi.