Bởi vì Macao là thành phố quốc tế nên nơi này có số dân gấp mấy lần Tùng Giang. Cũng vì vậy mà nhà hát này lớn hơn cả nhà thi đấu Tùng Giang.
Những ngọn đèn nhấp nháy chiếu về phía sân khấu, từng làn khói bay lên, Thư Nhã từ từ xuất hiện trước mặt công chúng.
Bên dưới lập tức trở nên sôi động, không ngừng vung các cây gậy huỳnh quang, lớn tiếng gọi tên Thư Nhã.
- Kính chào các bạn, buổi tối vui vẻ.
Thư Nhã mặc dù đã quen với những buổi diễn như thế này, nhưng nàng vẫn cảm động vì các fan. Để đáp lại nàng liền cất lời chào hỏi các fan của mình.
Dương Minh không điên cuồng như những người này, hắn chỉ khẽ cười. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thư Nhã.
Đây là mặt nạ sao? Sao không thấy sơ hở nào nhỉ? Từ trước đến giờ Dương Minh rất tự tin vào hai mắt của mình, chẳng qua khi hắn biết Thư Nhã cũng có một cặp kính khác, hắn liền dao động.
Hoặc là hai cặp kính này có mâu thuẫn với nhau, đều là do lão già kia tặng thì chắc là có tác dụng đề phòng nhau.
Nghĩ đến đây, Dương Minh không khỏi cảm thấy buồn cười. Hai cặp kính thần kỳ này không ngờ hắn và Tô Nhã mỗi người có một bộ.
- Lão Đại, mày như vậy làm gì hả, không giống một fan hâm mộ gì hết?
Trương Tân thấy Dương Minh lạnh nhạt như vậy liền có chút khó chịu: “Sao mày không nhiệt tình thế?”
“Nhiệt tình nhất định phải viết trên mặt sao? Hơn nữa tao yêu Thư Nhã không giống bọn họ” Dương Minh lắc đầu nói.
“Mẹ nó chứ” Trương Tân khinh bỉ nói: “Mày yêu người ta, người ta chưa chắc đã yêu mày” Trương Tân đâu biết Thư Nhã là Tô Nhã, hắn tưởng hai người không quen nhau.
“Ha ha, mày biết mối tình đầu của Thư Nhã là ai không?” Dương Minh hỏi lại một câu.
“Tao biết đâu được? Mày coi tao là đội săn tin sao. Mày không phải nói mối tình đầu của Thư Nhã là mày chứ?” Trương Tân khinh thường nói.
“Đại khái là như vậy” Dương Minh cười cười thần bí.
Buổi diễn đã bắt đầu, mở đầu là một bài hát tiếng Quảng Đông, cái này hơi khác so với ở Tùng Giang. Chẳng qua các fan hầu hết đến từ Hongkong, Quảng Đông nên cũng biết tiếng.
Dương Minh nghe được bài hát này vì hai ngày nay hắn không ngừng thu thập các thông tin về Thư Nhã, mỗi bài hát của nàng hắn rất quen.
Dương Minh biết Thư Nhã ở trên sân khấu chưa chắc đã thấy mình, càng không nghĩ đến mình sẽ theo nàng đến Macao. Dương Minh không biết tại sao lúc ở Tùng Giang nàng lại không nhận hắn.
Đương nhiên Thư Nhã không phải không muốn, mà là nàng đã không ngừng ám chỉ hắn mà.
Đáng tiếc Dương Minh lúc ấy quá tin vào mắt của mình nên mặc dù có chút nghi ngờ với các ám chỉ đó nhưng lại coi như trùng hợp mà thôi.
Dương Minh cẩn thận suy nghĩ thì hắn nghĩ nguyên nhân mà Thư Nhã không nói thật là do mình đã có bạn gái. Cũng có thể do nhiều năm không gặp khiến mình thay đổi quá nhiều, điều này làm Thư Nhã cảm thấy mình trở nên xa lạ.
Nhưng có một điểm Dương Minh khẳng định được là Thư Nhã muốn trở lại như xưa, nếu không sẽ không ám chỉ hắn như vậy.
“Bài hát tiếp theo là ca khúc chủ đề trong album mới của tôi, tên là: Ngày kỷ niệm của chúng ta” Thư Nhã mới nói đến một nửa đột nhiên nhớ đến đây là một đêm diễn. Trong đêm diễn ở Tùng Giang cũng như vậy, đến Macao cũng phải theo kế hoạch chương trình. Cho nên công ty tổ chức sẽ bố trí người hát cùng mình.
“Tôi muốn tìm một khán giả bên dưới cùng hát bài này với tôi, có ai muốn lên hát với tôi không?” Thư Nhã nhìn xuống dưới, nhẹ nhàng nói.
Con người đôi khi rất quái lạ. Khi ở Tùng Giang Thư Nhã mời Dương Minh như vậy, Dương Minh lại trực tiếp từ chối. Nhưng lúc này Thư Nhã muốn có người hát cùng nàng, Dương Minh lại bắt đầu mong đợi.
Dương Minh sợ người khác đoạt lấy liền không đợi Thư Nhã chọn, hắn đã trực tiếp đứng dậy đi lên khán đài.
Cũng may là chỗ của hắn ngồi đi lên cũng nhanh.
Thư Nhã cũng không nghĩ Dương Minh ở đây, nàng không ngờ hắn lại theo mình đến đây. Khi nàng thấy có người đứng dậy, đầu tiên nàng nhíu mày thầm nghĩ sao mình chưa gọi mà người này đã đi lên rồi.
Nhưng khi nàng thấy đó là Dương Minh thì rất kinh ngạc.
Không ngờ lại gặp hắn ở Macao? Mà còn xuất hiện ở tại đêm diễn của mình.
Hơn nữa xem ra Dương Minh còn muốn cùng hát với mình? Thư Nhã không dám tin. Bởi vì khi ở Tùng Giang mình chủ động mời Dương Minh lên, Dương Minh không hề nể tình từ chối. Sao bây giờ Dương Minh lại chủ động đi lên.
Hả, đúng, có lẽ Dương Minh muốn đi Wc. Thư Nhã đột nhiên nghĩ đến khả năng này. Nàng cảm thấy Dương Minh không phải là muốn cùng lên hát với mình.
Không được, lần trước tha cho hắn ta, lần này không thể bỏ qua được. Thư Nhã thầm nghĩ, ai bảo hắn ta trùng hợp đứng dậy làm gì. Hừ hừ, coi như đên đủi đi.
“Anh đây chắc không chờ đợi được rồi” Thư Nhã cười hì hì nhìn Dương Minh rồi chỉ tay vào hắn: “Vậy mời anh .. cho anh cơ hội này”
Dương Minh đoán Thư Nhã thấy sẽ mời hắn nên không hề kinh ngạc. Nhưng những người khác đều hâm mộ nhìn Dương Minh. Bọn họ hối hận sao mình phản ứng chậm như vậy, không đứng dậy như tên này để được Thư Nhã chú ý tới.
Dương Minh lần này không hề phản đối, rất nhanh đi lên sân khấu. Dương Minh làm như vậy, Thư Nhã có chút kinh ngạc.
Lần trước ở Tùng Giang mặc dù Dương Minh từ chối lời mời của Thư Nhã, nhưng cũng không ai có thể nhớ được hắn. Huống chi lần này đến Macao, nên ai có thể nhận ra Dương Minh là người từ chối Thư Nhã ở Tùng Giang chứ.
“Anh biết hát bài này không?” Thư Nhã sợ Dương Minh không biết hát lên hỏi: “Bài hát không cố định, có thể đổi bài khác”
“Biết, bài này đi” Dương Minh cười cười cầm lấy một chiếc mic mà Thư Nhã đưa cho.
Thư Nhã có chút kinh ngạc nhìn Dương Minh. Lần này hắn ta sao thế này? Chẳng qua bây giờ đang trên sân khấu nên nàng không thể thể hiện mình quen Dương Minh. Thư Nhã bình tĩnh nói: “OK, hy vọng chúng ta hát đôi thành công”
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, giọng hát ngọt ngào du dương của Thư Nhã vang trên bầu trời, quanh quẩn trong nhà hát.
Bài hát này Thư Nhã viết vì Dương Minh, cho nên hát được một đoạn Thư Nhã đã rất nhập tâm, nàng còn theo bản năng cầm tay Dương Minh.
Chẳng qua động tác này theo các fan bên dưới thấy mặc dù hơi to gan nhưng không có gì quá quắt. Bởi vì rất nhiều ngôi sao đều cầm tay fan hâm mộ. chẳng qua đây là lần đầu tiên của Thư Nhã.
“Nhớ ngày đó anh đeo nhẫn lên tay em ... đó chính là ngày kỷ niệm của chúng ta ...” Hát đến đây Thư Nhã đột nhiên phát hiện ngón nhẫn ở tay mình cầm tay Dương Minh mát lạnh giống như trên đó bị đeo vật gì đấy.
Thư Nhã giật mình vội vàng đưa tay lên nhìn. Nàng không tin vào mắt mình, bên trên là chiếc nhẫn hồng mà nàng coi như bảo vật.
Thư Nhã vẫn nghĩ nàng sẽ không bao giờ thấy được chiếc nhẫn này nữa. Nhưng không ngờ nó lại về tay nàng, hơn nữa là Dương Minh đeo cho nàng.
Chiếc nhẫn này sao lại trong tay Dương Minh. Chẳng lẽ hắn biết thân phận của mình. Thư Nhã cố chịu đựng cơn kích động trong lòng, thiếu chút nữa nàng còn hát sai. Nếu không phải nhiều người bên dưới nhìn mình như vậy, nàng liền dừng lại mà suy nghĩ.