“Không còn cách nào, chú đành phải trốn qua tỉnh N, nhưng mà, trước đó chú sợ Tiểu Nhã biết sẽ sợ hãi, cho nên không nói với nó. Cho đến khi chú mua được vé xe lửa, chuẩn bị xong thủ tục của trường bên kia thì mới cùng Tiểu Nhã rời đi, sau đó mới nói cho nó biết”
“Nhưng mà, ở đây lại xảy ra chuyện, đối phương cũng đã nghĩ chú sẽ bỏ trốn, bởi vì hành tung của chú không ổn định, bọn họ gặp rất nhiều phiền toái khi tìm chú, cho nên trực tiếp đến cửa trường học đón Tiểu Nhã để uy hiếp chú, không sợ chú bỏ trốn” Tô Hải Khoát nói đến đây, giống như đang hồi tưởng lại chuyện cũ, trên mặt lộ ra vẻ oán hận.
Bởi vì có đề cập đến Tô Nhã, cho nên Dương Minh mới chịu khó ngồi nghe Tô Hải Khoát lảm nhảm, nhưng mà, cũng lo lắng cho an nguy của Tô Nhã, liền hỏi : “Sau đó thế nào?”
“Haizzz, cũng là do mạng của tiểu Nhã tốt” Tô Hải Khoát nói đến đây, trên mặt xuất hiện nụ cười : “Lại nói tiếp, đến nay chú vẫn chưa tin đó là sự thật nếu không tận mắt nhìn thấy, nhưng mà, sự thật xảy ra trước mắt chú... sự thật không tin là không được, thế giới này quả thật rất lớn, kỳ nhân dị sĩ thật sự là có tồn tại!”
“Có ý gì?” Dương Minh cảm thấy rằng, chi tiết tiếp theo nhất định có quan hệ với Tô Nhã, hơn nữa còn là một chuyện vô cùng bí ẩn!
Tô Hải Khoát sở dĩ đem chuyện này nói ra với Dương Minh, cũng bởi vì muốn thông qua Dương Minh mà tạo quan hệ làm ăn, thứ hai là cũng muốn chữa tâm bệnh của mình, con gái si tình làm cho Tô Hải Khoát cảm thấy rất khó xử, cho nên hôm nay thẳng thắn nói chuyện với Dương Minh, có lẽ sẽ thúc đẩy được mối nhân duyên này cũng không chừng, nhưng mà, cũng có thể xác định rằng ít nhất Dương Minh sẽ không bán đứng Tô Nhã.
“Haha, chú vẫn nghĩ rằng những chuyện này đều sẽ giấu được Tiểu Nhã, nhưng không ngờ Tiểu Nhã đã nhận ra rồi, chuyện ngày đó là như vậy...” Khunh cảnh, tình cảnh và thời gian dần dần thay đổi, trở về thời điểm của vài năm trước...
Ngày đó, sau khi Tô Nhã tan học, thì thấy có vài người diện mạo hung ác đứng ngoài của, vốn là chẳng có liên quan gì đến nàng, nhưng mà, đột nhiên Tô Nhã nhận ra một người trong số đó!
Bởi vì ở trong công ty của cha đã từng thấy qua người này! Hắn ta mang theo một đám côn đồ đên công ty gây chuyện, sau đó liên hệ với những chuyện gần đây, Tô Nhã liền sợ hãi, nghĩ rằng những người này đang nhắm về mình, vì thế ra khỏi công, liền liều mạng chạy về nhà.
Tuy rằng Tô Nhã đã rất cẩn thận, nhưng mà vẫn bị những người kia phát hiện, ra lệnh một tiếng, tất cả đều đuổi theo hướng của Tô Nhã, Tô Nhã thấy những người này có xe, vì thế liền chạy ra ngã tư nhỏ. Tuy rằng Tô Nhã rất quen thuộc địa hình khu này, nhưng mà vẫn bị những người này đuổi kịp, rốt cục đã đuổi Tô Nhã vào trong một con hẻm nhỏ, mắt thấy phía trước không còn đường, Tô Nhã gấp đến độ không thở được, nhưng mà, cũng không còn cách nào cả. Trong lúc tưởng chừng như rơi vào tuyệt vọng, thì từ phía sau vọng đến một giọng nói hiền lành : “Cháu gái, cháu làm gì mà kinh hoảng thế? Xảy ra chuyện gì?”
Tô Nhã hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại ngó vào cúi hẻm, thấy có một cánh cửa nhỏ mở ra, môt ông già đang hiền hòa nhìn nàng.
“Ông... ông là Tôn gia gia nhặt mót ở gần trường?” Tô Nhã liền nhận ra người này, chính là ông lão hay nhặt rác và phế liệu xung quanh trường, vội vàng nói : “Tôn gia gia, đây là nhà ông à? Con có thể trốn vào không?”
“Đương nhiên có thể” Ông lão cho Tô Nhã vào trong nhà, lúc này, phía sau đã truyền đến tiếng người ồn ào.
Đóng cửa lại, Tô Nhã mới nhẹ nhàng thở phào : “ Nguy hiểm thật!”
“Xảy ra chuyện gì? Đám người xấu đó hình như hướng về con?” Ông lão dắt Tô Nhã vào trong phòng, sau đó mới hỏi.
“Con cũng không biết, hình như cha con làm ăn đã đắc tội với ai đó, con đã gặp một trong số họ, đã từ đến công ty của cha để gây chuyện” Tô Nhã lắc đầu nói.
Ông lão gật đầu, cũng không hỏi nữa, chỉ cảm thán : “Đám ác nhân này, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng”
Vốn, Tô Nhã tưởng rằng những người này không thấy mình, sẽ rời đi, nhưng mà nàng đã xem thường tính nhẫn nại của chúng..
Trong những tên này, có một tên họ Lưu, cũng chính là người cầm đầu đám lưu manh này, và cũng là em vợ của ông chủ mà Tô Hải Khoát Khoát đắc tội.
“Con nhãi ranh kia chạy đâu? Tên họ Lưu nhìn vào trong cái hẻm trống rỗng, nhíu mày hỏi.
“Mẹ kiếp, căn bản là không còn đường, hay là nó biết ẩn thân?” Một tên đầu đinh mắng.
“Ẩn con mẹ mày chứ ẩn, tao đoán tám phần là trốn vào nhà ai đó!” Một thằng khác có nickname là Tây Hồ Lô dùng ánh mắt gian tà nhìn vào các cánh cửa.
“Ừ, có đạo lý!” Tên họ Lưu gật đầu, đá thằng đầu đinh một cái, nói : “Mày ngu như con bò vậy, suốt ngày coi phim, còn ẩn thân nữa chứ! Mày cho rằng nó là siêu nhân à?”
“Đại ca, hay là chúng ta xông vào từng nhà tìm?” Thằng đầu đinh bị mắng, vội vàng nịnh nọt.
“Xông vào nhà? Cái thằng ngu đần độn này, nếu người ta báo cảnh sát thì sao? Hơn nữa ai mở cửa cho mày vào?” Tên họ Lưu mắng : “Mày ngu đủ rồi, đừng có lôi người khác vào ngu chung với mày! Nhìn tao nè!”
Tên họ Lưu nháy mắt một cái, liền có một thằng đệ cầm lấy cái loa phóng thanh đưa tới, hắn ta làm bảo kê tại chợ, cho nên đi ra ngoài có kèm theo loa là chuyện bình thường.
“Tất cả mọi người nghe đây, tất cả nghe đây, tao là Lưu, tao là Lưu!” Tên họ Lưu cầm loa nói : “Tao là ai, tao đang là gì, các ngườ đều biết, đều rõ ràng! Đối đầu với tao thì sẽ có kết quả gì, đừng trách tao không nhắc trước!”
Ác danh của tên này tại chợ tất cả mọi người đã nghe qua, lúc trước có một sạp chợ không chịu đưa tiền bảo kê, thì là bị tên này đập cho bể đầu ngay tại chổ, những người ở đây còn nhìn thấy rất rõ ràng.
“Được rồi, những lời dư thừa tao sẽ không nói nhiều, bây giờ tao hỏi một chút, bọn mày ai giữa con nhỏ tên là Tô Nhã, bây giờ giao nó ra cho tao, tao sẽ không trách, chuyện này không liên quan đến công việc của bọn tao, nếu không giao, tao sẽ đốt cả chổ này ra, làm cho gà chó chổ này cũng không yên!” Tên họ Lưu uy hiếp trắng trợn : “Bây giờ bắt đầu, tao đếm đến mười, đến lúc đó mà không giao ra thì...một, hai, ba...”
Lời của tên Lưu được Tô Nhã và ông lão trốn trong phòng nghe rất rõ, Tô Nhã sợ hãi nhìn thoáng qua ông lão, sau đó nói : “Tôn gia gia, con không thể liên lụy đến ông...”
“Liên lụy cái gì? Con không làm gì sai, tâm địa lại tốt, lại hay giúp đỡ ta, lão hủ ta nếu mà sợ liên lụy, thì quả thật đã sống uổng phí cả đời rồi!” Ông lão cũng không thèm để ý.
Thật ra thì, Tô Nhã cũng không giúp đỡ gì nhiều cho ông lão, chỉ là thấy tội và thấy thương cho ông cứ nhặt mót xung quanh trường, cho nên chủ động kêu gọi bạn học, có chai nước hay ly nhựa gì đều gôm lại đưa cho ông.
Không ngờ hành động này lại làm cho ông lão cảm động, thẳng thắn khen Tô Nhã có tâm địa tốt.
Tên Lưu đếm đến mười, cũng không thấy ai đi ra, nhất thời nổi giận nói : “Sao?Lời của tao không dùng được? Bọn mày ôm hy vọng, cho rằng có thể giấu được tao? Được rồi, hôm nay tao sẽ không đi, tao sẽ ở lại đây, có gan thì mày vĩnh viễn đừng ra, nếu đi ra, để cho tao nhìn thấy, tao giết sạch cả nhà đó!”
Nói xong, tên họ Lưu không biết từ nơi nào lấy ra cái ghế dựa, sau đó cùng cả đám ngồi xuống.
“Làm sao bây giờ Tôn gia gia?” Tô Nhã sợ hãi, nếu tên họ Lưu kia cứ ở lỳ hoài thì nên làm sao đây?
Ông lão không nói gì, chỉ trầm tư, trầm tư một hồi lâu sau, mới nói : “Cháu gái, cháu và lão hủ coi như là có duyên, lão hủ sẽ tặng cho cháu một món quà, nó có thể giúp cháu vượt qua cửa ải khó khăn!”
“A?” Tô Nhã có chút buồn bực nhìn ông lão, chỉ thấy ông ta lục lọi một hồi, lấy ra một cặp mắt kính, nhìn có vẻ rất quê và cổ.
“Nào, mang nó đi” Ông lão đưa nó cho Tô Nhã.
Tô Nhã sửng sốt, lập tức cứng họng, cái mắt kính hư này không phải là do Tôn gia gia nhặt được từ bãi phế liệu chứ? Mang cặp kính này vào có thể tàng hình trước mắt những người đó sao?
Hiển nhiên là không có khả năng rồi, cái này quả thật giống như là bịt tai trộm chuông vậy...
“Tuy rằng thứ này còn thiếu, nhưng mà để trốn những người này cũng đủ rồi” Ông lão lầm bầm nói.
“Cái này... có thể sao?” Tuy ràng trong lòng Tô Nhã cảm thấy không tin tưởng, nhưng không muốn làm cho Tôn gia gia buồn, vì thế mang cặp mắt kính lên.
“Tốt lắm, bây giờ con nhìn vào tấm hình này, sau đó tưởng tượng ra cái này...” Ông lão rút từ trong đống báo cũ của mình ra một quyền tạp chí, sau đó chỉ vào một cô bé trong bức hình, nói.
“A?” Tô Nhã thật sự rất khó hiểu, nhưng mà vẫn làm theo lời của ông.
“Ừ, rất tốt!” Ông lão hài lòng gật đầu, sau đó nói : “Đi thôi, chúng ta ra ngoài, nhưng mà con không cần nói nhiều, chỉ cần giả dạng làm cháu gái của ta là được!”
“Chỉ như vậy thôi sao?” Tô Nhã dở khóc dở cười, tuy rằng nàng cảm thấy ông lão bình thường nói chuyện hay hành động gì đều giống người thường, nhưng bây giờ lại có vẻ giống người điên hơn.
“Có gì mà không được? Haha, đi theo ta” Ông lão cười, kéo tay Tô Nhã đi, nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy bộ quần áo trên người rất dễ làm cho người ta hoài nghi, cho nên tiện tay lấy một cái áo khoát cũ rách khoát lên cho Tô Nhã, sau đó hài lòng kéo Tô Nhã ra khỏi cửa.
Trong lòng Tô Nhã rất là bất yên, đi ra ngoài như vậy?Cái này không phải chịu chết sao? Mang mắt kính, mặt thêm áo khoát, mà có thể tránh được ánh mắt của đám ác nhân bên ngoài?