Chẳng qua mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng nàng không tức tối. Bởi vì nàng sớm biết Dương Minh. Nếu là trước kia khi đối phó Kim Cương, tên này đã vô cùng thê thảm.
“Hả? Dương Minh hại người ta ư?” Vương Quế Phân hứng thú nói: “Chuyện gì thế, nói với mẹ coi”
Triệu Oánh bất đắc dĩ nói điều mà Dương Minh làm. Khi nói đến đoạn Trâu Nhược Quang đập xe rồi bị chủ xe mang đi, nàng không nhịn được cười.
“Ha ha ha ...” Quả nhiên Vương Quế Phân nghe xong liền cười đến chảy nước mắt. Ngay cả Triệu phụ cũng mỉm cười.
Chẳng qua Vương Quế Phân nói hơi quá: “Đáng đời, Trâu Nhược Quang này muốn tranh phụ nữ với Tiểu Dương đúng là tự chuốc họa. Nói về gia sản và thế lực đã không phải đối thủ của Tiểu Dương, ngay cả đầu óc cũng không bằng”
“Được rồi bà. Cho dù người ta không ra gì thì bà cũng không thể nói xấu sau lưng như vậy chứ” Triệu phụ khuyên Vương Quế Phân.
“Hắc, ông lúc này còn đóng giả người tốt ư?” Vương Quế Phân khinh thường nói: “Ông không thấy thái độ của bọn họ sao, ông không tức ư?”
“Có gì mà phải tức, người ta có tiền có thế mà”
“Hắn có tiền có thế? Chúng ta không có sao?” Vương Quế Phân: “Hừ, nói có tiền có thế thì ai bằng Tiểu Dương nhà chúng ta”
Triệu Oánh nghe mẹ nói vậy liền đỏ mặt. Dương Minh sao lại thành người một nhà vậy?
“Mẹ, mẹ có thể không so đo với người ta không?” Triệu Oánh bực bội nói: “Mẹ cứ như vậy thì khác gì người ta”
Vương Quế Phân mặc dù không nghe chồng nói, nhưng lời Triệu Oánh nói thì bà vẫn nghe. Nửa đời sau của bà dựa hết vào con gái, vì thế nói: “Mẹ chỉ nói thôi mà. Không chấp bọn họ”
Triệu phụ thầm nói bà không chấp người ta nhưng nếu Dương Minh không vào nhà thì bà có gì để mà chấp.
Quay về Tùng Giang, Dương Minh mới nhớ hôm qua Thư Nhã tặng quà mình, sáng nay mình đi gấp nên vẫn để ở Thiên thượng nhân gian.
Vừa lúc nhà Triệu Oánh hơi mệt nên Dương Minh đưa bọn họ về nghỉ rồi quay về Thiên thượng nhân gian.
...
Tùy Quang Hanh tìm nhiều cửa cuối cùng cũng thấy được Trâu Nhược Quang. Chẳng qua Trâu Nhược Quang đã bị đánh cho không còn nhận ra mặt mày.
Trâu Nhược Quang vốn muốn nói mình là người Tùy gia, nhưng hắn chưa mở miệng đã bị đánh vào mồm. Sau khi có cơ hội nói, Trâu Nhược Quang vội vàng nói mình là người Tùy gia nên đại hán mới dừng tay.
Chẳng qua hắn đã ăn đòn một trận và không làm gì được. Tùy Quang Hanh không thể trêu chọc tên này.
Đại hán này không có thân phận đặc biệt gì, chỉ là một tên côn đồ mà thôi. Chẳng qua đại ca của hắn khi còn sống từng là lái xe cho bố Tùy Quang Khải. Năm đó khi bố Tùy Quang Khải bị người vây công, tên đó đã liều mạng bảo vệ và chết.
Cho nên bố Tùy Quang Khải rất chiếu cố em trai tên lái xe, hàng tháng cho hắn một khoản tiền. Hơn nữa có chỗ dựa nên đại hán không sợ trời, không sợ đất.
Có mối quan hệ này nên Tùy Quang Hanh không thể đắc tội. Động người này chẳng phải tát vào mặt Lão Đại trong nhà sao? Cho nên món nợ này chỉ có thể nuốt vào bụng. Chẳng qua Tùy Quang Hanh lại ghi nợ lên đầu Dương Minh.
“Yên tâm đi, món nợ này anh nhớ. Có cơ hội anh nhất định đòi về cho chú” Tùy Quang Hanh tức giận nói.
Về phần chiếc xe, Tùy Quang Hanh không quan tâm. Chỉ cần hắn nộp tiền phạt là được mà.
Trâu Nhược Quang nghe Tùy Quang Hanh nói như vậy liền biết là hy vọng mong manh. Dương Minh đã về Tùng Giang thì tính sổ thế nào được? Thế lực Tùy gia không đến được Tùng Giang mà. Như vậy mình giống như lần trước, bị ăn đòn mà không thể đáp trả.
Chẳng qua Trâu Nhược Quang rất hận Dương Minh. Hắn đang nghĩ thầm sau khi về Tùng Giang sẽ tìm biện pháp trả thù.
...
Dương Minh tới Thiên thượng nhân gian đang định đi lên thì cảm thấy có người từ phía sau chạy tới. Điều này làm Dương Minh trở nên cảnh giác. Hắn lập tức xoay người lại túm tay người kia mà quát: “Muốn làm gì?”
“A ...” Người này hoảng sợ vội vàng nói: “Buông tôi ra. Tôi không có ác ý ... cậu ... cậu là Dương Minh?”
Dương Minh gật đầu rồi nhìn người đàn ông vừa lao tới. Hắn thấy người này hơi quen nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.
“Ông là ai?” Dương Minh không trả lời mà hỏi lại một câu.
“Tôi họ Tô, Tô Hải Khoát ... trước đây chúng ta đã gặp nhau”
“Hả” Dương Minh nghe vậy liền sửng sốt. Tô Hải Khoát này không phải bố củ Tô Nhã sao? Bảo sao mình thấy quen mắt như vậy. Chẳng qua Tô Hải Khoát đã béo hơn trước nhiều nên trong lúc nhất thời Dương Minh không nhận ra.
Chẳng qua biết thân phận người này, Dương Minh liền kích động. Gặp được Tô Hải Khoát vậy Tô Nhã ...
Tô Hải Khoát chính là bố của ngôi sao Thư Nhã. Lão vội vàng chạy đến đây là vì nghe Hứa Lệ nói con gái từ khi đến Tùng Giang vẫn không nói chuyện gì về việc hợp tác với tập đoàn Danh Dương.
Cách giải thích của Thư Nhã rất đơn giản, chỉ nói tập đoàn Danh Dương lựa chọn đối tác rất thận trọng, nhất là Hongkong càng chú ý hơn. Mà Thư Nhã cuối cùng vẫn không nói thật với Dương Minh, nên không dùng đến mối quan hệ này.
Tô Hải Khoát biết tin tức này liền bực mình sao con gái không nói thật với Dương Minh. Thời cơ này không thể bỏ mất. Nếu người khác đoạt lấy thì Tô Hải Khoát chỉ có khóc.
Cho nên Tô Hải Khoát vội vàng đáp máy bay tới Tùng Giang. Nhưng vẫn không kịp lịch của con gái, khi Tô Hải Khoát đến Thiên thượng nhân gian thì mới biết Thư Nhã đã đi được mấy tiếng.
Tô Hải Khoát đang không biết làm thế nào liền định đi tìm Dương phụ. Nhưng khi ra khỏi Thiên thượng nhân gian thì thấy Dương Minh. Sở dĩ nhận ra Dương Minh là vì Hứa Lệ đã lén gửi ảnh của Dương Minh cho Tô Hải Khoát.
Vì thế Tô Hải Khoát mới có thể nhận ra Dương Minh. Gặp được Dương Minh, Tô Hải Khoát liền vui mừng. Lão cảm thấy nói chuyện với Dương Minh dễ hơn là Dương phụ.
Dương Minh thích con gái mình, vì thế kiểu gì chẳng nể mặt mình. Nhưng Dương phụ thì khác. Năm đó mình khinh bỉ tên này, Dương phụ đáp ứng mới là lạ.
“Ông là Tô thúc, là bố của Tiểu Nhã?” Dương Minh cố nén cơn kích động trong lòng mà nói.
“Đúng thế, không ngờ cháu có thể nhận ra chú, tốt quá” Tô Hải Khoát cười nói: “Nhiều năm đã qua, cháu giờ thật anh tuấn”
Bây giờ Tô Hải Khoát đang có việc nhờ Dương Minh nên không tiếc lời ca ngợi. Tô Hải Khoát bây giờ cũng rất thích Dương Minh, đẹp trai không nói, hơn nữa gia cảnh lại rất tốt.
Dương Minh cười khổ một tiếng. Năm đó không biết ai chế nhạo mình nhỉ. Chẳng qua vì Tô Nhã ở giữa nên Dương Minh không thể nói câu vô lễ với Tô Hải Khoát: “Tô thúc, nhiều năm không gặp. Cháu không ngờ chú lại về Tùng Giang”
Bởi vì muốn biết tin tức của Tô Nhã, Dương Minh không thể không nói chuyện với Tô Hải Khoát.
“Đúng thế, mới đi đã là mấy năm. Tùng Giang đã hoàn toàn thay đổi. Đúng rồi, Dương Minh cháu ăn cơm chưa?” Tô Hải Khoát nhìn đồng hồ rồi nói: “Cũng đến giờ trưa rồi, chúng ta tìm chỗ vừa ăn vừa nói chuyện. Chú mời khách”
“A?” Dương Minh có chút khó hiểu. Tô Hải Khoát nếu vừa về Tùng Giang và ngẫu nhiêu gặp trên đường nói chuyện vài câu là bình thường. Nhưng nhanh như vậy đã mời mình ăn cơm thì Dương Minh lại không hiểu.
Tô Hải Khoát có ấn tượng xấu về mình. Nhiều năm không gặp mà lão ta còn mời mình ăn cơm? Chẳng lẽ tâm tính thay đổi ư?
Thấy Dương Minh có chút khó hiểu, Tô Hải Khoát liền biết mình hơi đường đột. Lão giải thích: “Cái này, lần này chú đến thực ra có việc nhờ cháu. Chúng ta vừa ăn vừa nói”
“Vậy được, chúng ta vào Thiên thượng nhân gian”
Mặc dù không biết Tô Hải Khoát có gì cần nhờ mình, nhưng Dương Minh cũng muốn biết tin về Tô Nhã nên đồng ý. Chẳng qua đi chỗ khác ăn cơm với Tô Hải Khoát, Dương Minh lại cảnh giác.
Dương Minh năm đó bị Vương Chí Đào hại một lần nên về sau hắn rất cẩn thận. mặc dù nói với thực lực của Dương Minh bây giờ đã không phải sợ quá nhiều nhưng cẩn thận vẫn hơn mà.
Thiên thượng nhân gian là địa bàn của hắn nên không sợ Tô Hải Khoát giở trò.
Tô Hải Khoát có việc cần nhờ Dương Minh nên ăn cơm ở đâu chẳng được. Vì thế Dương Minh nói ăn ở đây, lão liền đồng ý ngay: “Được, vậy thì ở đây đi”