Đại Huy nghe vậy liền cười nói: “Tiểu Lộ, em đi theo anh nào. Anh sẽ tìm người trả tiền công cho em. Sau đó cùng nói với ông chủ một tiếng”
“Được” Kinh Tiểu Lộ vui vẻ đi theo phía sau Đại Huy để thanh toán tiền công.
Chủ quán Chu biết Kinh Tiểu Lộ muốn rời hơn nữa là Dương Minh sắp xếp nên không những không trừ tiền lương của Kinh Tiểu Lộ, còn trả đủ một tháng.
Ra khỏi quán, Tôn Khiết cười cười nhìn Dương Minh mà nói: “Không ngờ cậu cũng được hoan nghênh đó nhỉ? Ra cửa cũng có thể gặp tình nhân của cậu?”
“Sao tôi biết được? Tôi chỉ gặp cô ta một lần mà thôi. Ai biết cô ta đột nhiên nghĩ như vậy. Chắc là tùy tiện nói như vậy mà thôi” Dương Minh sờ sờ cằm, cười khổ nói.
Tiếu Tình không bao giờ nghi ngờ lời Dương Minh nói. nhưng Tôn Khiết lại không tin: “Nói linh tinh ư? Chưa chắc”
Tôn Khiết tự nhiên không tin Kinh Tiểu Lộ đột nhiên nói chơi như vậy. Tôn Khiết khôn khéo và nhanh nhạy hơn Tiếu Tình nhiều, liếc mắt một cái là nhận ra ý đồ của Kinh Tiểu Lộ.
Chẳng qua thoạt nhìn Dương Minh không có ý đồ với cô ta, vì thế Tôn Khiết cũng không nhắc lại đề tài này.
“Dương Minh, cậu vừa nãy gọi điện cho Hầu Chấn Hám ư?” Lên xe, Tôn Khiết vẫn không quên câu hỏi trong lòng.
“Là cậu ta, sao thế?” Dương Minh không khỏi buồn cười. Tôn Khiết này đúng là không có kiên nhẫn.
“Sao gì mà sao. Cậu hình như là ra lệnh cho anh ta?” Tôn Khiết hỏi.
“Vậy có gì không ổn đâu?” Dương Minh hỏi lại.
Tôn Khiết tức giận không còn gì để nói. Tôn Khiết thầm nghĩ tên Dương Minh không hiểu hay đang giả ngu? Hiển nhiên Dương Minh là loại phía sau. Tôn Khiết cố lấy bình tĩnh mà nói: “Cậu có quan hệ gì với anh ta?”
“Muốn biết ư?” Dương Minh hỏi lại một câu.
“Cậu nói đi. Cậu đừng giả ngu với tôi”
“Tối đi. Tối nói cho chị. Bây giờ tôi đang lái xe. Chị muốn tôi không tập trung nên bị tai nạn à?” Dương Minh ra vẻ vô tội mà nói.
Tôn Khiết hít sâu một hơi cố chịu đựng cơn tức giận. Dương Minh này quá đáng giận. Lúc trước lái xe còn có thể đưa tay ra sờ loạn mà không có tai nạn gì, vậy mà bây giờ ...
“Hôm nay các khách sạn chắc hết chỗ rồi?” Tôn Khiết không muốn cho Dương Minh tiện nghi thêm lần nữa. Vừa nãy bị Dương Minh làm cho rất thoải mái nhưng sau đó cả người lại nhức nhối, khó chịu.
“Cái khác không biết, Thiên thượng nhân gian nhất định còn chỗ” Dương Minh cười nói.
“Không phải cậu đặt trước rồi chứ?” Tôn Khiết không tin không đặt trước mà còn có phòng vào lúc này.
“Đi rồi biết” Dương Minh không giải thích.
Dương Minh lái xe đến Thiên thượng nhân gian. Tên đàn em ở đây biết Dương Minh và xe của hắn, lập tức cung kính đi tới tự mình mở cửa xe cho Dương Minh.
“Dương ca, ngài tới?”
Dương Minh gật đầu rồi cùng Tôn Khiết và Tiếu Tình vào thang máy. Sau đó hắn gọi điện cho Quách Kiện Siêu bảo hắn lấy phòng.
Thiên thượng nhân gian mặc dù là do công ty Hầu Chấn Hám mua nhưng lại do Quách Kiện Siêu phụ trách xử lý. Nếu là bình thường, Dương Minh sẽ không gọi điện cho Quách Kiện Siêu. Quản lý Thiên thượng nhân gian cũng biết Dương Minh. Nhưng Dương Minh sợ hôm nay không có phòng nên mới gọi cho Quách Kiện Siêu.
Quách Kiện Siêu thấy Dương Minh gọi tới liền chạy ngay ra khỏi phòng làm việc xuống dưới lầu đón Dương Minh.
“Dương ca” Quách Kiện Siêu từ xa đã thấy Dương Minh liền tươi cười đi tới nói: “Phòng tôi đã bố trí xong. Ở trên tầng cao nhất”
“Được, làm phiền cậu” Dương Minh gật đầu nói.
“Có gì mà phiền chứ. Chúng tôi đều làm việc cho Dương ca. Dương ca có gì cần ra lệnh chính là để mắt đến tôi” Quách Kiện Siêu nịnh bợ mà nói. Vừa nói xong ngẩng đầu lên thấy Tôn Khiết, Quách Kiện Siêu có chút xấu hổ: “Chị dâu cũng tới”
Tôn Khiết vô cùng kinh ngạc. Sau lần trước bị Quách Kiện Siêu bỏ thuốc thì không thấy đối phương có hành động gì, Tôn Khiết đang có chút buồn bực. Tôn Khiết cũng nghi ngờ việc này có quan hệ gì với Dương Minh hay không. Nhưng không ngờ Quách Kiện Siêu hình như lại làm việc cho Dương Minh.
Thiên thượng nhân gian này vốn là tài sản của Vương gia mà Quách Kiện Siêu làm việc. Sao bây giờ lại, chẳng lẽ ... Tôn Khiết không dám nghĩ một sinh viên đại học lại có thực lực mạnh như vậy.
Chẳng qua sự thật đã chứng minh điều này.
“Kiện Siêu, anh bây giờ làm việc cho Dương Minh?” Tôn Khiết quyết định hỏi từ chỗ Quách Kiện Siêu.
“Khụ, cái gì mà làm việc chứ, đây là Dương ca không chê tôi, dùng tôi như con chó ...” Quách Kiện Siêu đâu dám kiêu ngạo. Một Bạo Tam Lập đã làm hắn vô cùng sợ hãi, càng đừng nói là Dương Minh.
Mà Quách Kiện Siêu cho đến bây giờ chưa cảm thấy con chó có gì mất mặt cả. hắn bây giờ mặc dù là chó nhưng lại rất có mặt mũi.
Tôn Khiết càng hoảng sợ. Quách Kiện Siêu này có phải uống nhầm thuốc không vậy, không ngờ nói mình là con chó, hơn nữa còn tự hào. Tôn Khiết đang định mở miệng nói gì đó lại bị Dương Minh ho khan một tiếng chặn lại.
“Cậu đưa thẻ phòng cho tôi rồi về đi” Dương Minh thản nhiên nói.
Quách Kiện Siêu sợ hãi, hắn đột nhiên nghĩ ra mình đã nói nhiều. Chân hắn run lên. Quan hệ giữa hắn, Dương Minh và Tôn Khiết có chút sâu xa, cho nên Quách Kiện Siêu cũng không biết vừa nãy có phải mình nói sai gì không?
“Dương ca, tôi sai rồi ...” Quách Kiện Siêu thiếu chút nữa quỳ xuống. hắn rất sợ Dương Minh. Hắn biết nếu hắn mà có ý gì khác thì Bạo Tam Lập sẽ lập tức giết hắn.
“Cậu sai gì?” Dương Minh nhíu mày nói: “Cậu về đi, tôi không trách”
Tôn Khiết rất kinh ngạc, Tiếu Tình có chút khó hiểu. Dương Minh sao giống như chủ của nơi này vậy.
“Vâng, vâng, cảm ơn Dương ca” Quách Kiện Siêu vội vàng nói.
Cầm thẻ phòng, Dương Minh tay trái ôm Tôn Khiết đang nghi ngờ, tay phải ôm Tiếu Tình đi vào thang máy.
Quách Kiện Siêu nhìn Dương Minh ôm hai người đẹp không khỏi thầm than quá giỏi. Ngay cả Tôn Khiết mà cũng phải chia sẻ Dương Minh với một người phụ nữ khác. Qua đó có thể thấy Dương ca quá đỉnh.
Phòng trên tầng cao nhất Thiên thượng nhân gian có cấp bậc hơn hẳn phòng vip. Nơi này không kinh doanh. Đây là nơi lúc trước thi thoảng Vương Tích Phạm đến, sau này Thiên thượng nhân gian chuyển sang tập đoàn Danh Dương. Dương Minh không đến đây nên Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám không dám vào. Quách Kiện Siêu càng không cần phải nói.
Dương Minh bây giờ đi tới, Quách Kiện Siêu tự nhiên đưa phòng này cho Dương Minh. Hơn nữa hắn quyết định phòng này chỉ thuộc mình Dương Minh.
“Quách Kiện Siêu sao giống như làm việc cho cậu vậy?” Vào thang máy, Tôn Khiết nói.
“Nếu tôi nói Thiên thượng nhân gian này là của tôi, chị có tin không?” Dương Minh cười cười mà nói.
“Thiên thượng nhân gian này?” Tôn Khiết ngẩn ra một chút, chẳng qua lập tức gật đầu nói: “Tôi tin, Tiếu Tình, chị thì sao?’
“Chị không biết, chẳng qua Dương Minh nói đúng là đúng” Tiếu Tình cười cười. Nàng cảm thấy Dương Minh không cần giấu mình.
Cho dù lễ tình nhân Dương Minh không ở bên nàng thì nàng cũng không hề suy nghĩ nhiều.
“Hai người tin tôi ư?” Dương Minh lắc đầu nói: “Chẳng qua hai người đúng đó, Thiên thượng nhân gian bây giờ là của tôi”
“Quách Kiện Siêu thì sao?” Tôn Khiết hỏi tiếp. Mặc dù có chút kinh ngạc chẳng qua sự thật ở trước mặt, nàng không thể không tin.
“Như hắn nói đó” Dương Minh cười nói: “Nếu không phải hắn giúp cho chuyện hai chúng ta lần trước, tôi cũng không dùng hắn”
“Khụ, hừ” Tôn Khiết hừ một tiếng: “Cậu nói gì?”
“Không nói gì. Là chị hỏi nên tôi mới nói mà” Dương Minh nói.
“Vậy Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám?” Tôn Khiết lại hỏi.
“Lát rồi nói” Dương Minh chỉ vào thang máy đã lên tới tầng đỉnh: “Tôi chưa đến tầng này bao giờ, cùng đi xem thôi”
Nơi này bình thường không mở ra cho nên cửa cũng không mở. Chẳng qua hôm nay Dương Minh đến nên Quách Kiện Siêu tạm thời điều mấy nhân viên phục vụ xuất sắc và bảo vệ tới.
Cửa thang máy vừa mở, nhân viên phục vụ đã cúi đầu ân cần thăm hỏi: “Dương tiên sinh, hai vị phu nhân”
Sau khi Dương Minh vào thang máy, Quách Kiện Siêu liền gọi điện bảo nhân viên phục vụ là Dương Minh đi cùng hai người phụ nữ.
Cách xưng hô này làm Tiếu Tình đỏ mặt, Tôn Khiết lại rất tự nhiên thừa nhận.
Tầng này như một căn biệt thự lớn với đủ các trò giải trí. Có hồ bơi, chỗ chơi bowling, phòng tập thể hình.
“Dương tiên sinh, ngài bây giờ cần nghỉ ngơi hay chơi một lúc?” nhân viên phục vụ hỏi.
“Hai người sao?” Dương Minh quay đầu lại nói với Tôn Khiết và Tiếu Tình.
Tôn Khiết dù là con nhà quyền quý thấy trong Thiên thượng nhân gian còn có tầng xa hoa như vậy cũng sợ hãi. Chẳng qua làm nàng sợ hơn nữa đó là Dương Minh. Trong lòng Tôn Khiết đã mơ hồ có đáp án nhưng không dám xác định.