Trần Mộng Nghiên tìm khăn lông sau đó lấy một chiếc ghế tới ngồi cạnh bồn tắm, lấy tay thử độ ấm rồi nói: “Có đủ ấm không anh?”
“Được” Dương Minh cầm tay Mộng Nghiên rồi nói: “Hay là em cũng vào đây?’
“Anh nói gì thế. Đáng ghét” Trần Mộng Nghiên tức giận nói: “Anh còn không nghiêm chỉnh là em ra đó’
“Ha ha” Dương Minh cười cười xấu hổ bỏ tay ra: “Được rồi, anh không lộn xộn”
“Phải vậy chứ. Tay đã bị thương còn làm loạn” Trần Mộng Nghiên mặc dù cố giữ bình tĩnh nhưng trong lòng rất khẩn trương, không dám cúi đầu nhìn xuống dưới.
“Em cứ ngửa đầu như vậy không mỏi sao?” Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên như vậy liền trêu chọc.
“Em ... đau cổ không cúi được?” Trần Mộng Nghiên đương nhiên không thể thừa nhận do mình xấu hổ, nếu như vậy là mình kém. Lâm Chỉ Vận cũng không xấu hổ cơ mà.
“Ngửa cổ hình như càng đau hơn đó” Dương Minh sao không biết trong lòng Trần Mộng Nghiên nghĩ gì.
Trần Mộng Nghiên bị Dương Minh trêu liền nghĩ có gì chứ, không phải chưa từng nhìn sao. Hình như chưa thấy, lớp 12 thì trong rạp chiếu nên tối om mình có thấy gì đâu. Chỉ là chạm vào mà thôi, chưa nhìn.
Trần Mộng Nghiên liền cúi đầu, không xem thì thôi, vừa thấy đã giật mình, sao to như vậy? Trần Mộng Nghiên là cô gái ngoan hiền nên chưa xem phim AV gì hết. mặc dù thi thoảng đọc mấy tiểu thuyết tình cảm nhưng nói rất chung chung, không mô tả cụ thể.
Ngạc nhiên rồi nhíu mày, Mộng Nghiên thầm nghĩ to như vậy nếu chui vào cơ thể mình không đâm chết mình sao? Trần Mộng Nghiên nghĩ lại cảm thấy sợ. Không biết Lâm Chỉ Vận và Lam Lăng chịu đựng như thế nào, hơn nữa còn sướng.
“Em nhìn gì thế?” Dương Minh nhìn theo ánh mắt của Trần Mộng Nghiên, cuối cùng rơi vào người mình.
“Không nhìn gì hết” Mộng Nghiên tự nhiên chết cũng không thừa nhận nàng thấy gì.
Dương Minh không hỏi nữa mà nhắm mắt lại ra vẻ mệt mỏi.
Trần Mộng Nghiên thở phào nhẹ nhõm. Nếu Dương Minh nhìn chằm chằm thì nàng càng xấu hổ. thấy Dương Minh đã nhắm mắt, Trần Mộng Nghiên thoải mái hơn. Cầm khăn lông lau người co Dương Minh.
Chỗ vết thương của Dương Minh, Mộng Nghiên càng làm cẩn thận. chẳng qua trên người Dương Minh không bẩn mấy, chỉ là dính nước biển nên khó chịu mà thôi. Vì thế Trần Mộng Nghiên chỉ lau qua là xong.
“Được rồi” Trần Mộng Nghiên vỗ vỗ lưng Dương Minh rồi nói: “Em lấy khăn lau thân trên của anh, sau đó anh đi ra, em nhân lúc nước nóng sẽ giặt quần áo”
“A ... thật thoải mái” Dương Minh ưỡn lưng rồi đứng bật dậy.
“A, anh muốn làm gì” Mộng Nghiên không ngờ Dương Minh cứ thế đứng dậy, nàng sợ hãi. Nhìn trong nước là một chuyện, nhưng Dương Minh cứ trần truồng đứng dậy là chuyện khác. Mộng Nghiên bị Dương Minh làm giật mình nên tay không tự chủ đưa về phía trước.
Dương Minh liền có một kế hoạch, nhân thế của Mộng Nghiên, hắn kêu một tiếng rồi trượt chân.
Nghe thấy Dương Minh kêu, Trần Mộng Nghiên vội vàng đưa tay ra đỡ. Dương Minh đang bị thương nếu ngã xuống thì sao giờ?
Kết quả Dương Minh cầm lấy tay Trần Mộng Nghiên, sau đó đặt mông ngồi xuống bồn tắm. Trần Mộng Nghiên sao khỏe như Dương Minh, ngay lập tức bị Dương Minh kéo vào bồn tắm.
Dương Minh sớm có chuẩn bị nên không để Mộng Nghiên rơi vào bồn, nếu không ngã xuống thì hắn thành thằng ngu.
Trần Mộng Nghiên đâu nghĩ đến Dương Minh sẽ ngã xuống, trọng tâm không ổn định nên cũng ngã vào.
Nước thấp và có Dương Minh ngồi trong nên Trần Mộng Nghiên không sặc nước. Chỉ là Trần Mộng Nghiên lắc lắc đầu, sao bên miệng mình lại có thứ cứng rắn như thế này chứ?
Mới đầu Trần Mộng Nghiên còn tưởng là chân của Dương Minh. Nhưng sau đó cảm thấy không đúng, sao nóng như vậy? Trần Mộng Nghiên vội vàng bò dậy, nhìn xuống lại đỏ ứng. Cái thứ không biết tên kia không ngờ chính là thứ mình vừa nãy thấy.
Mình không ngờ lại tiếp xúc thân mật như vậy. Xấu hổ quá.
“Thật thoải mái” Dương Minh háo sắc nhìn Trần Mộng Nghiên.
“Còn nói nữa em cắn đứt” Trần Mộng Nghiên tức tối nói.
“Được đó, em cắn đi” Dương Minh cười nói.
“Anh không sợ?” Trần Mộng Nghiên có chút sửng sốt, không ngờ Dương Minh dám kêu nàng cắn.
“Sợ gì chứ? Sao phải sợ?” Dương Minh giả vờ kinh ngạc.
“Anh không sợ đau sao?” Trần Mộng Nghiên kinh ngạc nói.
“Cắn sao lại đau” Dương Minh khó hiểu.
“Sao lại không đau?” Trần Mộng Nghiên buồn bực nói.
“Em tách đôi chữ cắn ra thì là gì?” Dương Minh cười cười như kẻ trộm.
“Miệng ... anh chết đi” Trần Mộng Nghiên nói một nửa liền hiểu lời Dương Minh nói. mình không ngờ còn tức giận nói chuyện với hắn một lúc, đáng giận. “Ha ha, anh đùa chút thôi, chẳng qua bây giờ đã như vậy thì ta cùng tắm đi” Dương Minh ôm lấy Mộng Nghiên đặt nàng vào bồn.
“Em mặc quần áo mà, anh làm gì thế” Trần Mộng Nghiên sợ hãi. Mặc dù đã chìm vào trong nước nhưng quần áo hơi ướt mà thôi. Bây giờ Dương Minh làm vậy khiến cả người nàng ướt đẫm.
“Dù sao cũng ẩm rồi, lát nữa bảo nhân viên phục vụ mang đi giặt” Dương Minh cười hắc hắc nói.
Trần Mộng Nghiên bất đắc dĩ, dù sao mình đã ôm Dương Minh nằm trên giường, tắm cùng cũng không sao. chẳng qua bây giờ là ban ngày nên nàng xấu hổ.
Tối tắt đèn mà nên không thấy mặt nhau.
Cũng may Mộng Nghiên đã cởi áo khoác nên bây giờ mặc không nhiều. Dương Minh đưa tay cởi áo của Trần Mộng Nghiên, Trần Mộng Nghiên hơi phản ứng rồi thôi, để mặc Dương Minh lột sạch mình.
Trần Mộng Nghiên cố chịu đựng Dương Minh động tay động chân mà lau người mình, sau đó chạy ra ngoài chui vào chăn không dám ra nữa.
Dương Minh cười ha hả, hôm nay là cơ hội tốt. Đây là lần đầu tiên hắn quan sát cơ thể Trần Mộng Nghiên gần như vậy.
Dương Minh có dị năng nhưng hắn khinh thường đi nhìn trộm. Nếu không từ hồi lớp 12 đã thấy sạch rồi.
Dương Minh lau khô người rồi ra ngoài phòng với Trần Mộng Nghiên. Thấy Trần Mộng Nghiên đã cuộn tròn mình trong chăn như xác ướp. Dương Minh không khỏi buồn cười, không biết cô bé này làm như thế nào mà như chiếc bánh.
“Cho anh chút chăn cái.
Dương Minh khẽ túm một ngóc nhưng thấy rất chặt.
“...” Trần Mộng Nghiên nhắm mắt không nói giả vờ đã ngủ.
“Nhanh cho anh ... lạnh chết thôi” Dương Minh lại kéo nhưng không dám dùng sức vì sợ làm Trần Mộng Nghiên ngã xuống đất.
Trần Mộng Nghiên vẫn không nhúc nhích.
Dương Minh liền có một kế kéo mạnh rồi kêu: “A .. đau chết được. Kéo mạnh quá nên vết thương chảy máu rồi”
“A, Dương Minh, anh không sao chứ?” Lần này Trần Mộng Nghiên ngồi bật dậy nhìn tay Dương Minh. Nhưng thấy miếng băng không có vấn đề gì mà, không có vết màu nào nữa.
“Anh lại gạt người ta” Trần Mộng Nghiên tức giận trừng mắt nhìn Dương Minh.
“Hắc hắc, chẳng qua cũng sắp chảy máu rồi, anh kéo thêm mấy lần thì kiểu gì cũng bị” Dương Minh đưa tay ra định kéo tiếp.
Trần Mộng Nghiên bất đắc dĩ chu miệng lên, sau đó cho Dương Minh nửa cái chăn. “Được rồi, cho anh là được chứ gì” Nói xong Trần Mộng Nghiên xoay người không dám đối mặt với Dương Minh. Dương Minh đương nhiên không bỏ qua cơ hội, dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai lao vào trong chăn và ôm Trần Mộng Nghiên từ phía sau.
Trần Mộng Nghiên run lên, có lẽ nàng đã đoán được sau đây sẽ xảy ra chuyện gì. chẳng qua Trần Mộng Nghiên cũng không sợ, chỉ có chút khẩn trương mà thôi. Hai người yêu nhau khá lâu, có thể nói đã phải sớm làm chuyện kia.
Thực ra Trần Mộng Nghiên đã sớm hạ quyết tâm giao mình cho Dương Minh. Cho nên lúc này tuy có chút khẩn trương nhưng lại vui mừng. giờ phút này cuối cùng đã tới.
Trong lòng Trần Mộng Nghiên hơi mất cân bằng. Dựa vào cái gì mà Lam Lăng và Lâm Chỉ Vận đều trước mình? Nếu là Thư Nhã thì còn được.
“Anh ... nhẹ chút được không? Em sợ” Trần Mộng Nghiên nhẹ nhàng nói.
“A ...” Dương Minh kinh ngạc nhưng lập tức hiểu Trần Mộng Nghiên nói gì. Dương Minh vốn có ý này, bây giờ thấy Trần Mộng Nghiên không phản đối thì tốt quá rồi.
Nhưng Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên lúc này lại thấy buồn cười, vì thế trêu nàng: “Anh ôm em hơi mạnh sao? Anh nhẹ chút nhé?” Vừa nói Dương Minh thả lỏng tay ra.