Chương 78: Mắt kính dung hợp

Tiền taxi của Dương Minh là 12 đồng, nhưng Tôn Côn chỉ lấy 10 đồng. Dương Minh không đồng ý việc này, bởi vì 2 đồng này đối với những người dân lao động cũng đã là một món tiền rất lớn.

Bách Não là một tập đoàn IT lớn, kinh doanh toàn quốc, tiến vào Tùng Giang được khoảng một thời gian, những bởi vì có vị trí địa lý tốt, hơn nữa lại đối diện với khu Thương mại, cho nên sinh ý rất tốt.

Bước vào bên trong, Dương Minh trực tiếp bỏ qua khu hàng của Nhật, hàng của Ý, mà chạy Thẳng đến khu bán hàng nội địa.

“Ðại Minh, sao không mua hàng nhập khẩu của Nhật?”Dương Phụ hỏi.

“Không mua, ủng hộ quốc sản, chống lại Nhật hóa!”Dương Minh lắc đầu, cha và những người đồng lứa, có một cách nhìn khác về hàng hóa của Nhật.

Dương Phụ cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ cần Dương Minh nguyên ý mua cái gì thì mua cái đó, hàng nội địa thì rẻ hơn.

Dương Minh đi vào gian hàng độc quyền của Thần Chu computer, hắn đã từng nghe qua Thương hiệu này, là sản phẩm bình dân, thích hợp để học sinh mua sắm, hơn nữa mẫu mã cũng rất đẹp, quả thật rất có danh tiếng.

“Chào em, em muốn mua máy tính?” Một cô nhân viên bán hàng mỉn cuời hỏi Dương Minh, vì thấy có phụ huynh đi theo, tám chín phần là có mang theo tiền, cho nên cũng đặc biệt nhiệt tình.

“Vâng, không biết giá cả như thế nào?”Dương Minh hỏi.

“Em mua dùng để làm gi, cứ nói mục đích của em, chị sẽ giới thiệu cho vài mẫu!” Cô phục vụ hỏi.

“Vâng, em muốn lên mạng tra tư liệu, tâm sự, Xem vài bộ phim, chờ sau khi thi đại học Xong thì chơi vài trò!”Dương Minh ngẫm nghĩ nói.

“Vậy em quyết định mua máy để bán hay máy xách tay? Bất quá em vẫn còn đang học cấp ba, chờ khi em lên đại học, phòng ngủ cũng cần có máy tính, cho nên chị đề nghị em nên mua loai máy xách tay, sau này mang đi cũng tiện!”Cô bán hàng nói: “Theo yêu cầu của em, có vài mẫu có thể thoả mãn, để chị giới thiệu cho em vài mẫu thịnh hành cho em lựa chọn!”

Dương Minh ngẫm lại cũng thấy đúng, trực tiếp mua một cái Xách tay cũng tiện, vì vậy nói: “Vậy mua loai Xách tay đi, đúng rồi, nhất định phải có đầu đọc DVD!” Dương Minh đột nhiên nhớ lại cái đĩa dạy môi ngữ kia, cho nên tăng thêm yêu cầu.

“Cái này em yên tâm, mỗi loại máy đều có đầu đọc riêng!” Vừa nói cô nhân viên vừa giới thiệu cho Dương Minh vài cái hàng mẫu.

Dương Minh cũng không hiểu lắm, chọn lựa nửa ngày, cuối cũng quyết định mua loại 4399, Vẻ ngoài cũng không tệ lắm, giá cả cũng bình thường. Vả lại còn được chị bán hàng tặng cho một cái ba lô để đựng cái máy.

Sau khi về đến nhà, Dương Minh bắt đầu khởi động máy, Dương Phụ cũng đã gọi điện cho Công ty mạng, lắp đặt thêm đường dây vào. Do Công tác làm ăn nhanh gọn, nên khi gọi điện Buổi trưa, đến Xế chiều nhân viên đã đến lắp đặt.

Sau khi chuẩn bị Xong Xuôi, Dương Minh bắt đầu lên mạng.

Ðầu tiên, hắn tải phần mềm Yahoo về, sau đó cài đặt, rồi đăng nhập số IP vào. Thời đại của Dương Minh bây giờ Internet đã lan rộng khắp nơi, nên mọi việc cũng không quá khó khăn. Ðã lâu rồi Dương Minh không online, trên đó đã Xuất hiện rất nhiều hệ thống, Dương Minh lấy nickname của mình là “Thế giới nào có chân tình”, đặt tên như vậy bởi Vì sau khi Tô Nhã chuyển trường, hắn nhận ra điều này, khi đó tâm lý khó chịu, cho nên mới Xuất hiện một danh Xưng như thế. Nhưng nếu để cho những con đàn bà lẳng lơ nhìn thấy cái nickname này, còn tưởng rằng Dương Minh là một chuyên gia về lãnh vực “Tình một đêm”. Vì thế, chỉ một lát sau đã có vài người đàn bà giàu có trực tiếp add nick Dương Minh rồi hỏi: bao nhiêu tiền một đêm.

Dương Minh Xem qua hệ thống tin nhắn, cũng không trả lời gi, trực tiếp từ chối, chỉ có một lời nhắn làm hắn quan tâm.

“Chân tình, đã lâu không gặp!” Ðây là tin nhắn của một người có nickname là: Ta là đại minh tinh, có thể thấy rằng đây là nữ giới, nhưng vấn đề giới tính trên internet thì lộn xộn cả lên, trừ khi là thấy mặt, còn không thì chẳng thể phân biệt được ai là nam ai là nữ!

“Nói với ngươi vạn lần rồi! Lão tử để là chân tình, chứ lão tử không phải tên là Chân Tình!”Dương Minh gửi cho bên kia một emo phẫn nộ.

“Ta là đại minh tinh”trả lại một emo tươi cuời: Ha ha, sao lên mạng lúc này?“

“Ta vừa mua máy tính, có thể lên mạng ở nhà!”Dương Minh trả lời.

“Ồ, tốt, chúng ta nói chuyện đi. Quản lý của Tôi vừa gọi cho Tôi, muốn Tôi làm người đại diện cho một sản phẩm dưỡng da!” Ta là đại minh tinh nói.

Dương Minh tặng cho bạn chat một cái emo goodbye.

Hắc, cô nàng này còn tưởng mình là ngôi sao à! Dương Minh hiển nhiên không tin vào lời nói của “Ta là đại minh tinh”, Nói đi nói lại, bất quá cũng chỉ là trên internet, thật có giả có, Dương Minh cũng không phủ nhận.

Mà, khi vừa gắn mạng, Dương Minh và cái nickname “Ta là đại minh tinh” trò chuyện nhiều nhất. Mà lúc nào đối phương cũng nói mình là một ngôi sao.

Tắt Yahoo đi, Dương Minh bắt đầu lướt net, tìm hiện một chút thộng tin về “cặp mắt kính nhìn thấu”, bất quá kết quả của baidu (một trang web như google của VN) đều là “Kĩ nãng nhìn thấu của mạt chược” và những thứ như thế... chẳng có cái nào giống với cặp kính của Dương Minh cả!

Dương Minh chuẩn bị tháo cặp kính sát tròng Xuống để Xem Xét một chút, coi có bất kì thông tin liên quan nào không.

Cho đến bây giờ, Dương Minh đã hơn một tháng không tháo kính Xuống! Nhưng mà, khi hắn chuân bị tháo kính Xuống, hắn kinh ngạc phát hiện, cặp kính sát tròng trong mắt đã biến mất!

Nói cách khác, không biết bắt đầu từ lúc nào, cặp kính đã dung hợp với thân thể của hắn.

Biết được tin này, Dương Minh đang phân vân không biết nên vui mừng hay sợ hãi! Vui là, không cằn lo lắng về cặp kính bị rớt ra khi bị té hoặc bị người khác đánh cắp! Còn sợ là, không biết nó tiến vào thân thế mình có tác dụng phụ gì không?

Bất quá, là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi! Thời gian dài như vậy, Dương Minh vẫn không có cảm giác bất ổn nào, cho nên hắn cũng chỉ hơi lo lắng một chút, còn lại là kinh hỉ.

Như vậy, chẳng khác nào mình có năng lực đặc biệt? Nghĩ đến đây, Dương Minh lại tiếp tục tìm tòi tin tức về “phương diện nhìn thấu” bất quá kết quả cũng chăng khả quan hơn!