Chương 774: Quá lo lắng.

Dương Minh không ngờ Liễu Hiểu Sinh chính là người trong thế lực đối địch với Lam Hải, mà người này, chắc hẳn là do Vân Nghiễm Đô phái tới.

“Đại khái không phải” Dương Minh lắc đầu : “Nếu không phải nghe ông nói có thêm tầng quan hệ này nữa, con cũng không nghĩ là bọn Liễu Hiểu Sinh này còn có thân phận khác”

“Thì ra là thế, có thể là ta đã suy nghĩ phức tạp rồi, như vậy đi, con về trước đi, mang theo Liễu Hiểu Sinh này về luôn, nhìn xem có thể lấy thông tin hữu dụng nào từ trong miệng của hắn không?” Lam Hải nói : “Chẳng qua, mặc kệ là có hỏi được hay không, cũng không thể lưu lại người sống, nếu con không dám ra tay, thì cứ đưa đến chổ của ta”

Dương Minh không khỏi cười thầm, mình không dám ra tay? Nếu đổi lại là người bình thường, có lẽ còn chút băn khoăn, nhưng đối với Dương Minh, giết người không hề có chớp mắt một chút nào, huống chi kẻ này còn muốn hại chết mình, Dương Minh càng không cần phải nương tay.

Dương Minh cũng không nói thêm gì, chỉ gật đầu, hồi nãy ói ra cả đống thứ, rượu trong dạ dày cũng đi ra luôn, bây giờ Dương Minh phải nói là rất tỉnh táo, không hề say một chút nào.

“Chuyện hôm nay, không cần nói cho bà nội của Lam Lăng biết, nếu nàng ta đến gặp ta sớm, dễ dàng để lộ, làm cho đối thủ phát hiện được thì không đạt được hiệu quả đánh bất ngờ” Lam Hải dặn.

“Con hiểu rồi, con sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra” Dương Minh nói.

“Được, có chuyện gì con cứ việc tìm đến ta, nếu không muốn để cho người khác nghi ngờ, lần sau con mang mấy chai rượu ngon đến đây” Lam Hải nói.

“Yên tâm đi, Lam gia gia, con sẽ mang cả thùng đến” Dương Minh cười, gật đầu nói.

Kéo Liễu Hiểu Sinh đã bị trói như cái bánh chưng đi, Dương Minh chào tạm biệt Lam Hải, ra khỏi đây, ném Liễu Hiểu Sinh vào phía sau xe, rồi lái xe thẳng đến Bất Dạ thiên.

Tuy rằng bây giờ Dương Minh có rất nhiều chổ để đi, chẳng qua, muốn thẩm vấn người nào đã có thói quen đi đến Bất Dạ Thiên rồi, trên đường đi Dương Minh gọi điện cho Bạo Tam Lập, kêu hắn cho người xuống đón mình.

Chẳng qua, khi Dương Minh đến Bất Dạ Thiên thì thấy tự thân Bạo Tam Lập ra đón, Dương Minh cũng bất đắc dĩ lắc đầu, chẳng qua cũng không có biện pháp, vì cái này đại biểu cho việc Bạo Tam Lập tôn trọng mình, nên cũng không thể trách được.

“Dương ca,ngài đến rồi” Bạo Tam Lập thấy Dương Minh dừng xe lại, vì thế đi đến chào.

“Ừ, sau xe tôi còn có một người, tìm một tiểu đệ mang hắn đi, tìm một phòng, tôi muốn thẩm vấn hắn” Dương Minh dặn.

“Được” Đối với lời dặn của Dương Minh, Bạo Tam Lập không cần hỏi nhiều, tìm một tiểu đệ đến, mang người ở phía sau xe của Dương Minh ra, rồi đi chuẩn bị một phòng trống.

Loại phòng như vậy trong Bất Dạ Thiên có rất nhiều, bên trong không có gì, chỉ có đúng một cái sô pha mà thôi, Dương Minh đặt mông ngồi lên đó, còn Liễu Hiểu Sinh thì bị ném xuống đất.

“Dương ca, có cần dội nước cho hắn tỉnh không?” Bạo Tam Lập nhỏ giọng hỏi.

“Không cần!” Dương Minh cười, lắc đầu nói : “Hắn bị trúng thuốc ngủ, không có thuốc giải thì không tỉnh được đâu” Nói xong, Dương Minh móc ra một bình thuốc nhỏ, đưa cho Bạo Tam Lập, nói : “Nhét viên thuốc này vào trong miệng hắn!”

Đây là bình thuốc mà Lam Hải đưa cho Dương Minh trước khi đi, chỉ cần cho vào trong miệng của Liễu Hiểu Sinh là hắn sẽ lập tức tỉnh lại ngay.

Một lát sau, Liễu Hiểu Sinh mơ màng tỉnh lại, vừa nhấc đầu lên, nhìn thấy Dương Minh đang ngồi cười đối diện mình, không khỏi cả kinh : “Mày... sao mày không chết?”

“Đúng vậy, tao không chết, kì quái lắm sao?” Dương Minh cười nói : “Nói đi, vì sao muốn giết tao?”

“Sao có thể chứ? Cổ độc của Vân tổng tại sao lại không có hiệu quả? Theo lý thuyết thì mày sớm đã chết rồi” Liễu Hiểu Sinh tỏ vẻ khó hiểu, lầm bầm tự nói.

Dương Minh nghe Liễu Hiểu Sinh nói xong, không khỏi tức giận, sao thằng khốn này ngu quá vậy, mặc dù không trả lời trực tiếp, nhưng Dương Minh cũng đã nắm bắt được chi tiết bên trong rồi, là Vân Nghiễm Đô phái hắn đến giết mình.

“Đừng khó hiểu nữa, tao bây giờ không chết, mà mày đang ở trong tay tao, mày nghĩ cái gì đang chờ mày?” Dương Minh nói.

Nghe Dương Minh nói xong, tinh thần của Liễu Hiểu Sinh đột nhiên suy sụp, hắn biết cái gì đang chờ mình, mình giết người ta không thành, người ta làm sao mà buông tha cho mình?

Chẳng qua, Liễu Hiểu Sinh vẫn ôm một hy vọng, hắn là người nhát gan, đương nhiên là không thể trung tâm được rồi, vì thế nói : “Dương ca... ngài đại nhân đại lương, đừng giết em được không? Là Vân tổng, Vân tổng sai em đến giết ngài...”

“Vì sao lại giết tao?” Dương Minh lại hỏi.

“BỞi vì... bởi vì lúc trước ngài tranh giành đàn bà với Vân tổng, sau đó trở thành đối thủ cạnh tranh với Vân tổng, cho nên Vân tổng hận ngài thấu xương, cho nên muốn giết ngài!” Liễu Hiểu Sinh vội vàng nói.

“A, chỉ như vậy?” Dương Minh vẫn lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, chỉ có như thế...” Liễu Hiểu Sinh gật đầu.

Thấy bộ dáng của Liễu Hiểu Sinh cũng không giống như đang gạt người, Dương Minh âm thầm thở phào một hơi, xem ra mình đã đoán đúng, Vân Nghiễm Đô muốn đối phó với mình bởi vì chuyện của Tôn Khiết cũng như chuyện làm ăn, không có quan hệ với Lam Lăng và Lam Hải.

“Trước đó, mày hạ cổ với tao sao?” Dương Minh đột nhiên nói : “Tao nghe nói, cổ không thể do người thường tùy ý hạ được, hơn nữa, sao mày lại có mấy thứ này? Mày rốt cục là ai?”

“Cái này...” Liễu Hiểu Sinh nghe Dương Minh nói xong, liền do dự, dù sao hắn bây giờ cũng giống Vân Nghiễm Đô, đều là phản đồ, cho dù Dương Minh không giết hắn, chuyện này lộ ra, thì Hữu trưởng lão vẫn không bỏ qua cho hắn.

“Sao, không muốn nói?” Dương Minh nhíu mày.

“Không... không phải...” Thấy Dương Minh tức giận, Liễu Hiểu Sinh lập tức cả kinh, bây giờ mạng nhỏ của mình nằm trong tay người ta, không phải do mình quyết định được. Bây giờ không nói, thì Dương Minh nổi giận lên lập tức giết mình, nhưng nói ra, chưa chắn Hữu trưởng lão đã tha cho mình, vì thế, sau một hồi do dự, cắn răng nói : “Đúng vậy, em là người của bộ tộc Miêu Cương Vân Nam, nhưng bây giờ em đã phản bội bộ tộc ấy”

“Ơ, phản bội? Có ý gì? Đem những cái mày biết nói ra, tao còn có thể tha cho mày một con đường sống, nếu không, tao trực tiếp ném mày từ trên lầu xuống” Dương Minh nói.

“Đây... đây là lầu mấy?” Liễu Hiểu Sinh không biết là đang diễn trò hay là bị ngu đến mức não nhũn luôn rồi, tự nhiên hỏi một câu vô cùng vớ vẫn.

“Lầu ba!” Bạo Tam Lập trả lời cho hắn.

Mặc dù không phải là đề tài mẫn cảm, nhưng Dương Minh vẫn mang theo Bạo Tam lập, dù sao bây giờ đã coi hắn là tâm phúc rồi, cho nên để cho Bạo Tam Lập biết chuyện của mình nhiều một chút, v.y hắn mới không dám lộn xộn.

Hai mắt Liễu Hiểu Sinh chớp chớp, trong lòng bắt đầu lung lay, lầu ba, hình như là ném không chết người?

Bạo Tam Lập nhìn thấy bộ dáng lấm la lấm lét của hắn, làm sao mà không biết hắn đang nghĩ gì? Vì thế lạnh lùng nói thêm một câu : “Ném không chết, lôi lên ném tiếp, ném đến chừng nào chết thì thôi”

Má ơi! Liễu Hiểu Sinh hoảng sợ, còn có vụ này nữa hả? Ném rồi lại lôi lên ném nữa? Cả người không nhịn được rùng mình một cái, không còn có bất kì suy nghĩ nào trong đầu, cẩn thận đáp : “Em và Vân tổng đều là người do tộc trưởng phái đến Tùng Giang, âm thầm điều tra một vài chuyện ở đây...”

“Chuyện gì??” Dương Minh hỏi.

“Điều tra tộc trưởng trước kia sống hay chết...” Liễu Hiểu Sinh không dám nói dối.

Dương Minh gật đầu, xem ra Liễu Hiểu Sinh có vẻ thành thật, không giấu cái gì, chẳng qua, Dương Minh biết thông tin này mình có moi ra cũng không có tác dụng, không bằng cứ trả hắn lại cho Lam Hải, để Lam Hải cạy miệng hắn moi ra những thông tin đáng giá hơn.

Bạo Tam Lập nghe mà cứ như lọt vào sương mù, cái gì mà bộ tộc, rồi tộc trưởng, tùm lum tà la, giống như là bắt hắn đọc sách vậy, Bạo Tam lập chỉ nghĩ Dương Minh thuận miệng hỏi thôi, chỉ là mấy thứ lặt vặt, cho nên cũng không để trong lòng.

“Được rồi, tao mang mày đi gặp một người, có thể sống rời khỏi đây hay không, thì phải nhìn xem mày thành thật được bao nhiêu” Dương Minh nói với Liễu Hiểu Sinh.

“Em nhất định thành thật, nhất định thành thật!” Liễu Hiểu Sinh vội nói không ngừng.

Dương Minh buồn cười lắc đầu, tên này quả là một cái thùng rỗng, nhát gan đến đáng thương.

Đưa hắn đến chổ của Lam Hải, về phần Lam Hải xử lý hắn như thế nào, thì không có liên quan đến Dương Minh.

Về đến nhà, Dương Minh tắm rửa một phen, lúc cởi quần áo ra, thấy trên điện thoại có tin nhắn, là của Trần Mộng Nghiên gửi đến.

“Dương Minh, anh đang ở đâu?”

Vừa rồi Trần Mộng Nghiên cảm thấy không được yên tâm, tim đột nhiên đập mạnh, vì thế liền gọi điện cho Dương Minh, kết quả là không ai nghe, liền gửi cho Dương Minh một tin nhắn.

Nhìn thấy thời gian mà tin nhắn và cuộc gọi nhỡ đến, đại khái là lúc mình té xỉu thì phải.

Dương Minh gửi cho Trần Mộng Nghiên tin trả lời, nói cho nàng biết mình đang ở nhà, vừa rồi đang ngủ nên không nghe điện thoại, sợ nàng lo lắng, cho nên Dương Minh không nói ra chuyện bị đánh lén khi nãy.

Không lâu sau, Trần Mộng Nghiên gửi tin lại, nói rằng nếu Dương Minh không sao, thì nàng yên tâm, đi ngủ!

Dương Minh cũng chúc ngủ ngon, rồi đi tắm!

Chuyện của Liễu Hiểu Sinh Dương Minh nhanh chóng vứt khỏi đầu, bây giờ hắn đang lo lắng nhất là vấn đề lễ tình nhân, nếu Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đã hòa hợp với nhau, vậy thì hai người có thể đi chung trong lễ tình nhân rồi.

Nhưng mà, Tiếu Tình thì sao, Tôn Khiết thì sao? Tôn Khiết thật ra thì không sao, vì nàng sẽ không để ý đến mấy cái này, chẳng qua, Tiếu Tình tuy không nói gì, nhưng Dương Minh biết, troong lòng nàng rất để ý.

Cái này làm cho Dương Minh nhức đầu vô cùng, không giống như lễ mừng năm mới, có thể chia ra làm nhiều ngày, xem ra, thật sự không được thì đành đi với Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận thôi, còn về phần Tiếu Tình và Tôn Khiết, để hôm khác tính.

Dương Minh thở dài, nghĩ đến mới liên hệ của mình và Tiếu Tình, vì thế cầm điện thoại lên, gọi điện cho Tiếu Tình.

“Alo?” Một hồi lâu sau, đầu dây bên kia mới truyền đến giọng nói của Tiếu Tình, có lẽ là nàng đang ngủ.

“Chị Tiếu Tình, em là Dương Minh” Dương Minh áy náy nói : “Quấy rầy chị nghỉ ngơi?”

“Ồ, Dương Minh à? Trễ như vậy rồi, sao còn gọi cho chị? Có chuyện gì không?” Giọng nói của Tiếu Tình đã trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.