Chương 772: Nguy cơ trong tối.

“Đúng rồi” Trần Mộng Nghiên nói với Thư Nhã : “Chị con chưa nói, sao bộ dáng của chị lại đột nhiên thay đổi vậy? Lúc trước em đã coi ảnh chụp của chị, nhưng mà một người không thể nào thay đổi thành giống như hai người được”

“Cái này...” Thư Nhã do dự một hồi rồi nói : “Ở giữa có chút ẩn tình, chị không thể nói... em không trách chị chứ?”

Trần Mộng Nghiên lắc đầu nói : “Không có gì, em chị tò mò thôi, chị đừng lo lắng”

“Cảm ơn em” Thư Nhã mìm cười với sự thông cảm của Trần Mộng Nghiên, dù sao chuyện này cũng liên quan đến bí mật lớn nhất của mình, cho dù Trần Mộng Nghiên là người bên cạnh Dương Minh, Thư Nhã cũng không muốn đem chuyện này tùy tiện nói cho nàng biết.

Vốn Trần Mộng Nghiên chỉ là tò mò thôi, nhưng nếu người ta đã khó nói, vậy thì Trần Mộng Nghiên cũng không ép hỏi.

Bởi vì do kẹt thân phận của Thư Nhã, cho nên hai người cũng không thể ra ngoài lâu được, sáng hôm sau Thư Nhã còn phải luyện tập, cho nên sau khi ra khỏi bệnh viện, hai người liền chia tay tại cửa Thiên Thượng Nhân Gian.

Vốn Trần Mộng Nghiên muốn nói thân phận của Thư Nhã cho Dương Minh biết, nhưng nếu Thư Nhã đã muốn tự mình nói, vậy thì nàng cũng không cần làm điều thừ, cho dù sau này Dương Minh biết được sự thật, cũng sẽ không trách mình được.

Hôm nay phải nói là một ngày vui vẻ nhất với Thư Nhã, từ miệng của Trần Mộng Nghiên biết được tâm ý của Dương Minh, tuy rằng không biết cái gọi là nhớ mãi không quên của Dương Minh ấy có phải là tình cảm dành cho mình hay không, nhưng tối thiếu là đã cho mình một hy vọng, huống hồ, Trần Mộng Nghiên đã chấp nhận mình, cũng không có địch ý gì, điều này làm cho Thư Nhã vô cùng hưng phấn.

Thư Nhã rất rõ sự thật trước mắt, Trần Mộng Nghiên đã đến với Dương Minh, đây chính là tình hình thực tế, không thể thay đổi! Mình và Dương Minh trước kia dù tốt thế nào, thì cũng sẽ không được như bây giờ! Cho nên, Thư Nhã muốn đẩy Trần Mộng Nghiên ra khỏi Dương Minh là một điều cực kì khó. Hơn nữa, Thư Nhã cũng biết Dương Minh căn bản không phải là loại người có mới quên cũ.

Dương Minh giết người lạnh lùng, đồng thời có được hai ... à không, ba người bạn gái, điều này làm cho Thư Nhã không thể tin được. Biện pháp giải quyết tốt nhất bây giờ chính là Trần Mộng Nghiên có thể chấp nhận mình, giống như đã chấp nhận Lâm Chỉ Vận vậy, cho mình ở bên cạnh Dương Minh là đủ rồi.

Chẳng qua, không ngờ rằng tâm nguyện của mình lại dễ dàng đạt được như vậy! Thư Nhã cảm thấy rằng, tối hôm nay cho dù nằm mơ cũng sẽ cười thành tiếng mà thôi.

Chỉ là, bên Trần Mộng Nghiên thì lại không được thoải mái như vậy, nàng có chút mê mang, Thư Nhã xuất hiện, làm cho nàng cảm thấy nguy cơ rất lớn, đó là một trong những nguyên nhân khiến cho nàng kết thân với Thư Nhã ngay từ đầu, Trần Mộng Nghiên không nắm chắc là sẽ đấu lại Thư Nhã, không bằng cứ hòa thuận chung sống thì tốt hơn!

Những điều này chỉ là chuyện nhỏ, cái làm cho Trần Mộng Nghiên phiền lòng nhất chính là tâm ý của Dương Minh, không có sự xuất hiện của Thư Nhã, Trần Mộng Nghiên có thể khẳng định một điều rằng, cho dù Dương Minh có bao nhiêu người bạn gái đi nữa, thì mình vẫn sẽ trở thành cô dâu của Dương Minh, người được cưới hỏi đàng hoàng kia khẳng định chính là mình.

Nhưng mà, tình huống bây giờ đã khác rồi, Thư Nhã cũng có cơ hội, tuy rằng Thư Nhã đã biểu lộ thái độ, nàng sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với mình, cũng một phần vì công việc, không có khả năng ở mãi bên cạnh Dương Minh, nhưng vẫn làm cho Trần Mộng Nghiên cảm thấy không yên.

Về đến nhà, rầu rĩ mở máy tính lên, lướt web một chút, tâm tình có vẻ không yên, chẳng qua Trần Mộng Nghiên không hề để ý, cứ cho rằng mình phiền lòng vì chuyện của Thư Nhã mà thôi....

... tuy rằng trong khoảng thởi gian này bận rộn, chẳng qua Dương Minh vẫn không quên nhiệm vụ của bà Lam Lăng giao cho, lúc rãnh rỗi thì đến trung học Hồng Kỳ để giám sát Mã Tiêu Dao Mã đại gia.

Cho dù Dương Minh không phát hiện ra cái gì dị thường, chẳng qua do bà của Lam Lăng đã dặn, nên nhất định phải chú ý. Nhưng mà, mỗi ngày ngồi ghi chép những cái thứ vớ va vớ vẫn này khiến cho Dương Minh thật sự hết kiên nhẫn rồi, hôm nay tiện đường nên ghé qua trường luôn, Dương Minh quyết định đến chổ Mã Tiêu Dao ngồi một chút.

Bây giờ là lúc mà học sinh nghĩ lễ, sân trường trống trơn không có người, Dương Minh xuống đi, đi đến cổng trưởng, gõ hai cái, không lâu sau, Mã đại gia lờ đờ hai mắt, hình như có vẻ đang nhậu, đi ra mở cửa, quát hỏi : “Ai đó?”

“Mã đại gia, là con, Dương Minh!” Dương Minh cười nói.

“A? Dương Minh à!” Mã đại gia nheo mắt lại, nhìn Dương Minh một cái, rồi mới mở cổng hẳn ra, nói : “Trời tối rồi, đến đây làm gì nữa?”

“Đi ngang qua đây, tiện đường ghé vào thăm”

“Không phải chứ? Con lại có chuyện gì yêu cầu ta?” Mã đại gia cũng không tin.

“Lần này thật sự là không có...” Dương Minh cười khổ nói : “Con thật sự chỉ tiện đường thôi, rãnh rỗi không có gì làm nên đến đây ngồi chơi”

“Không thể nào, cho dù con có thời gian rãnh rỗi cũng không thể đến thăm lão già này được” Mã đại gia giật mình nói : “Như thế nào, không có chuyện gì chứ?”

“Thật ra thì không có gì, chỉ là muốn đến cảm ơn ngài một chút, chuyện của Ngô Trì Nhân ấy mà’ Dương Minh nói: “Cảm ơn ngài đã cung cấp manh mối, nhưng mà rốt cục vẫn không giải quyết được vấn đề”

“Sao thế, không tìm được cô bạn gái nhỏ của con sao?” Mã đại gia ngồi trở lại bàn rượu, nói.

“Không có...” Dương Minh lắc đầu : “Được rồi, chuyện như vậy, cần có duyên phận, có đôi khi cố ý đi tìm vẫn không có kết quả”

“Con có thể hiểu là tốt rồi, nào, đến uống với ta vài chén” Mã đại gia chỉ vào đống rượu thịt trên bàn.

“Tốt!” Dương Minh gật đầu : “Đúng lúc con chưa ăn cơm, ngồi ăn một chút” Thật ra Dương Minh muốn thừa dịp uống rượu với Mã đại gia mà khai thác một chút thông tin.

Chẳng qua, thật đáng tiếc, trừ một số chuyện nhà và tin tức trong trường ra, Mã đại gia không hề để lộ một thông tin hữu dụng, tuy rằng hai người nói chuyện rất vui vẻ, nhưng quả thật là Dương Minh không thể nhìn thấu con người của Mã đại gia này.

Theo lời nói và hành động của Mã đại gia, đây hoàn toàn là một lão già an nhàn, mỗi ngày uống rượu, tận hưởng cuộc sống. Sau khi nhậu xong, hai mắt của Mã đại gia vẫn lờ đờ, nhưng không thấy dấu hiệu sau này cả, nhưng mà, Dương Minh thì đã ngất ngư rồi, đi đứng cũng bắt đầu ngả nghiêng.

Xem ra chai rượu này rất nặng rồi, Dương Minh được xưng là trăm chai bia không ngã, nhưng mà uống chia hết hai chai rượu này mà muốn gục rồi.

Xe khẳng định là không lái được nữa, Dương Minh không muốn hại người rồi lại hại mình, đứng giữa đường, Dương Minh chờ taxi đến, chẳng qua, con đường này tuy không phải là đường trên núi, nhưng mấy bữa nay học sinh đang nghĩ lễ, cho nên bình thường có rất ít người qua lai, căn bản là không có chiếc taxi nào chạy ngang qua con đường này để kiếm khách cả, chỉ có ngẫu nhiên vài người kêu chở đến đây thì có.

Từ lúc trở về Tùng Giang đến giờ, Liễu Hiểu Sinh luôn tìm cơ hội để giết Dương Minh, chẳng qua, bên cạnh Dương Minh lúc nào cũng có người, hắn không thể xuống tay được, hơn nữa, thân thủ của Dương Minh rất cao, Liễu Hiểu Sinh sợ ăn trộm gà không được còn mất luôn cả nắm gạo thì khổ, lại bị Dương Minh dần thịt.

Hôm nay, Liễu Hiểu Sinh vừa ra ngoài ăn cơm, trong lúc rãnh rỗi chuẩn bị tìm một chổ để đú đỡn một chút, rồi tìm gái về mà phang, đón một chiếc taxi để đi đến trung tâm tắm rửa, nhưng khi đi ngang qua trung học Hồng Kỳ, đột nhiên phát hiện ra chiếc BWM của Dương Minh!

Liễu Hiểu Sinh nhất thời tỉnh táo, hét lớn với lái xe : “Dừng xe! Mau dừng xe!”

Người lái xe tuy không biết gì, nhưng nếu khách hàng đã kêu dừng xe, thì cũng không thể nói khác, đậu xe lại ven đường, Liễu Hiểu Sinh ném cho người lái xe hai mươi đồng, cũng không cần tiền thối lại.

Vốn người lái xe tưởng đâu Liễu Hiểu Sinh bị bệnh thần kinh, đi đến chổ khỉ ho cò gáy này làm gì? Chẳng qua, bây giờ cầm tiền của Liễu Hiểu Sinh trong tay, lại cảm thấy người khách này vô cùng hào phóng, cho nên vui vẻ lái xe đi.

Liễu Hiểu Sinh mỗi ngày đều tìm cơ hội xuống tay với Dương Minh, cho nên sẽ không thể bỏ qua được, nhìn thoáng qua trong xe không có người, vì thế, Liễu Hiểu Sinh núp sau lưng một gốc cây lớn.

Chờ... một tiếng... hai tiếng... ba tiếng, Liễu Hiểu Sinh đã lạnh đến run cả người, chẳng qua, nghĩ đến cơ hội trả thù Dương Minh, hắn ta lại tiếp tục cắn răng!

Rốt cục, trong lúc Liễu Hiểu Sinh đang tuyệt vọng, chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên ngửi thấy mùi rượu từ xa, không khỏi mừng rỡ, xem ra ông trời cũng giúp mình!

Cơ hội tìm mãi vẫn không thấy, hôm nay rốt cục đã có, Dương Minh uống say rồi, là cơ hội tốt để mình xuống tay!

Liễu Hiểu Sinh rón rén đi theo phía sau của Dương Minh, móc cổ trùng của Vân Nghiễm Đô ra, chuẩn bị hạ cổ Dương Minh!

Tuy rằng Dương Minh đã uống nhiều, chẳng qua đầu óc vẫn tỉnh táo, đây là điều mà ngay trong ngày đầu tiên Phương Thiên dạy cho hắn, làm một sát thủ, lúc nào cũng phải giữ tỉnh táo, bằng không rất dễ dàng bị người khác xử lý.

“Ai!” Dương Minh cảm thấy có người đi phía sau mình, cho nên đột nhiên quát lớn.

Liễu Hiểu Sinh cả kinh, thấy Dương Minh phát hiện ra, nhanh chóng thúc giục cổ trùng phóng về hướng Dương Minh, mà lúc này, cái đầu đã bị một quyền đấm trúng, mơ mơ màng màng ngã xuống không biết gì.

Trực giác của Dương Minh nói cho hắn biết có sự nguy hiểm, sợ gặp phải bất lợi, cho nên “tiên hạ thủ vi cường”, đã ngã người này xuống trước! Quả nhiên, nhìn thấy trong tay người này đang cầm một thứ gì đó hướng về mình.

Dương Minh vừa định xem xét, thì trong nháy mắt, đột nhiên cảm thấy tim đau nhói, đầu lập tức toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh, tỉnh rượu ngay tức khắc!

Cái này không phải là phản ứng sinh lý bình thường, vì Dương Minh biết thân thể của mình vô cùng khỏe mạnh, căn bản là không có bệnh tim, cho nên không có khả năng đột nhiên đau tim, chẳng qua bây giờ đang đau đến mức hắn không thể hình dung được! Dương Minh cau mày, không khỏi hoài nghi tên này đã làm gì mình, nhưng trong lúc đau đớn kịch liệt đã làm cho ý chí của hắn trở nên mờ nhạt, hai mắt cũng bắt đầu mơ hồ...

Dương Minh ôm ngực quỳ xuống mặt tuyết ven đường, mồm há to thở hổn hển.

Rốt cục, Dương Minh đã thật sự không thể chống đỡ được rồi, đến cực hạn rồi, không thể chống đỡ được nữa, mất đi tri giác... hắn cũng lẳng lặng gục xuống chết ngất bên cạnh Liễu Hiểu Sinh.