“Chu Giai Giai?’ Lâm Chỉ Vận nghe nói qua tên này rồi thì phải.
“Ừ, một cô gái rất đáng thương” nhắc đến Chu Giai Giai, Trần Mộng Nghiên cảm thấy không thể ghen tị. không biết lúc nào Chu Giai Giai mới có thể tỉnh lại cơ chứ “Lát nữa chúng ta cùng đi thăm cô ấy. Có lẽ cả đời cô ấy đều sẽ nằm trên giường bệnh”
Trần Mộng Nghiên nói đến đây liền mặt buồn bã.
“Cô ấy không phải học cùng trường chúng ta sao?” Lâm Chỉ Vận có chút ngạc nhiên.
Lâm Chỉ Vận không biết chuyện của Chu Giai Giai nên mới hỏi như vậy.
“”Trong này có một câu chuyện rất khúc chiết. Đi, chúng ta đến bệnh viện, vừa đi vừa nói” Mộng Nghiên có chút buồn bã, không có tâm trạng mà sắp xếp nhà cửa nữa.
“Được” Lâm Chỉ Vận gật đầu nói. Lâm Chỉ Vận nhìn thái độ của Trần Mộng Nghiên là biết Chu Giai Giai có chuyện.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng nghe Trần Mộng Nghiên nói Chu Giai Giai đỡ đạn cho Dương Minh, Lâm Chỉ Vận cũng rất buồn. Nếu nói là mình thì cũng sẽ làm như vậy, nhưng không làm sẽ có cảm giác khác nhau.
Mình và Dương Minh sau khi có quan hệ thân mật kia mới có thể có cảm giác hi sinh vì đối phương. Nhưng Chu Giai Giai lại chưa được Dương Minh yêu mà đã làm như vậy. Chu Giai Giai si tình Dương Minh đến mức nào?
“Chị đã để Dương Minh đưa cô ấy đến đây, chiếu cố cô ấy cả đời. Em không có ý kiến gì chứ?” Trần Mộng Nghiên nghĩ dù sao Lâm Chỉ Vận cũng là người phụ nữ của Dương Minh, chuyện này phải nói.
Lâm Chỉ Vận tự nhiên không có ý kiến. nàng sao lại phản đối. Hơn nữa chuyện của Chu Giai Giai quá đẹp, quá đáng thương.
Chẳng qua đối với việc Trần Mộng Nghiên có thể hỏi ý kiến của mình làm cho Lâm Chỉ Vận có chút kích động. mình cũng có quyền lên tiếng trong nhà này?
Dương Minh nhưng lại không ngờ Lâm Chỉ Vận và Trần Mộng Nghiên quan hệ tốt như vậy. Đến trưa hắn gọi điện cho thì biết chuyện càng thêm kinh ngạc, hai người không ngờ đến thăm Chu Giai Giai.
Trong lúc nhất thời làm Dương Minh không biết nói gì. hắn không biết Trần Mộng Nghiên rốt cuộc muốn làm gì?
“Đêm diễn ngày mai em có đi không?” Chẳng qua Dương Minh cũng không quản nhiều làm gì, thích làm gì thì làm. Chỉ cần không xung đột là được.
“Ngày mai mà, đi chứ. Bố em không có việc gì rồi” tâm trạng Trần Mộng Nghiên khá tốt, điều này làm cho Dương Minh yên tâm.
“Vậy Lâm Chỉ Vận có đi cùng không?” Dương Minh thử dò xét hỏi.
“Vậy phải hỏi Lâm muội muội của anh” Trần Mộng Nghiên đi cùng Lâm Chỉ Vận cả sáng nên không còn xa cách như trước nữa. quan hệ hai người đã hòa hợp hơn nhiều.
Vừa nói Mộng Nghiên liền chuyển điện thoại đến cho Lâm Chỉ Vận. Lâm Chỉ Vận kinh hãi vội vàng nói: “Alo?”
“Chỉ Vận, mai em đi xem buổi diễn của Thư Nhã không?” Dương Minh.
“Hả? Có ạ ...” Lâm Chỉ Vận bị Trần Mộng Nghiên đột nhiên đưa điện thoại như vậy làm cho ngẩn ra một chút, không biết Dương Minh nói gì liền vội vàng đáp.
Trần Mộng Nghiên cười cười. Tính cách Lâm Chỉ Vận vẫn khá yếu đuối, phải bồi dưỡng một chút. Trần Mộng Nghiên không phải kẻ ngu, Dương Minh làm càng lúc càng lớn, sau này Lâm Chỉ Vận nhất định muốn người giúp đỡ.
Mà người Dương Minh có thể tin ngoài trừ bố mẹ Dương Minh và Trương Tân ra, thì chỉ có người phụ nữ của hắn. Mộng Nghiên không phải không biết nắm giữ đại cuộc. Biết Dương Minh đặt Lâm Chỉ Vận lên vị trí giám đốc công ty, nhất định là muốn rèn luyện một chút.
Cho nên Trần Mộng Nghiên sẽ không áp chế Lâm Chỉ Vận. thông qua lần trước ở trên xe mình khóc một trận đã thăm dò được nhược điểm của Dương Minh. Mình phải rộng lượng, phối hợp tốt với Lâm Chỉ Vận. Dương Minh mới có thể cảm thấy áy náy với mình. Như vậy mới có thể giữ vị trí quan trọng nhất trong lòng Dương Minh.
Trần Mộng Nghiên cầm điện thoại châm chọc nói với Dương Minh: “mục đích anh muốn đạt được rồi đó. Còn chuyện gì không?”
Dương Minh nghe Trần Mộng Nghiên châm chọc mình thì có chút xấu hổ: “Anh không có ý gì khác mà, dù như thế nào cũng phải đối xử như nhau mà”
“Ai thèm để ý đến anh” Trần Mộng Nghiên bĩu môi mà nói: “Lát nữa đến bệnh viện đón bọn em”
“Được, không vấn đề gì” Dương Minh vội vàng nói.
Nhìn Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận cầm tay nhau từ trong bệnh viện đi ra, Dương Minh đã bớt khẩn trương. Xem ra quan hệ giữa hai người có tiến bộ.
“Giai Giai thế nào rồi?” Dương Minh mở cửa cho Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận rồi thở dài nói.
“Vẫn thế ...” Mộng Nghiên lắc đầu nói: “Anh có vào thăm không?”
“Hôm nay thì thôi. Mỗi lần thấy cô ấy đều đau lòng” Dương Minh mặc dù không có nhiều tình yêu với Chu Giai Giai, nhưng đã bắt đầu ép mình phải yêu người phụ nữ đó. Từ trong nhật ký của Chu Giai Giai, Dương Minh hiểu rõ tính cách của nàng, Dương Minh bắt đầu có lòng.
Mộng Nghiên gật đầu, mình sao lại không có tâm trạng khác. Mỗi lần gặp Chu Giai Giai mình lại buồn mà.
Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận ngồi ở đằng sau, Dương Minh không nói gì.
“Đi đâu?’ Dương Minh khởi động xe rồi nói.
“Đưa bọn em đi mua đồ điện” Mộng Nghiên nói.
“Mua đồ điện làm gì?” Dương Minh còn không biết Trần Mộng Nghiên đã mang Lâm Chỉ Vận đến biệt thự.
“đương nhiên là mua cho nhà chúng ta. Sáng nay em và Lâm muội đi mua chăn và các đồ dùng sinh hoạt. chẳng qua mấy thứ đồ điện thì chúng ta phải cùng đi chọn” Mộng Nghiên nói.
Dương Minh nhìn Mộng Nghiên đang mỉm cười, có chút kỳ quái. Không lâu trước đây Mộng Nghiên còn ghen tuông như vậy mà.
“Được, đi đến siêu thị Tín Hoàng, anh có thẻ khách quý ở đó. Đúng, Chỉ Vận cũng có” Dương Minh cười nói: “Mộng Nghiên có cần làm một thẻ cho em không?”
“Vậy thì không cần. Em đi mua gì thì cũng có thể đi mua với anh và Lâm muội mà. Làm nhiều như vậy làm gì?” Mộng Nghiên biết Dương Minh và Lâm Chỉ Vận làm gia sư cho con trai ông chủ siêu thị TÍn Hoàng.
Chiều hôm đó Dương Minh bị kêu làm cửu vạn, nói là cùng đi mua với hắn, nhưng thường thường Trần Mộng Nghiên chỉ hỏi Lâm Chỉ Vận là xong, ít khi nghe Dương Minh ý kiến.
Chẳng qua Dương Minh cũng không có ý kiến. hắn cũng không có yêu cầu đặc biệt gì.
Chỉ là không biết Trần Mộng Nghiên khi biết Tiếu Tình, Tôn Khiết thậm chí là Triệu Oánh còn có thể nghĩ như thế nào? Xem ra không biết rồi. Đối với Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai trải qua một cách đặc biệt, Mộng Nghiên có thể tiếp nhận bọn họ. Nhưng những người khác có lẽ Trần Mộng Nghiên không dễ nói chuyện như vậy. Siêu thị Tín Hoàng đủ đồ, ba người mua coi như xong đồ đạc. Lát nữa sẽ có xe của siêu thị vận chuyển tới.
Thấy Dương Minh vừa cười vừa nói với hai cô gái, Vương Tiếu Yên không khỏi tức giận.
Tên Dương Minh này thật sự quá háo sắc. Trần Mộng Nghiên này đúng là có thể chịu đựng, mang cả người phụ nữ khác về nhà, còn vừa cười vừa nói với người ta. Hy vọng Triệu Oánh đừng đi vào vết xe đổ.
Nhớ tới buổi sáng mỗi ngày Dương Minh còn đúng giờ gọi người tặng hoa, trên tấm thiệp còn ghi tờ mập mờ như vậy. Điều này làm cho Vương Tiếu Yên đúng là muốn giết Dương Minh. Vương Yến đang bực thì có điện thoại gọi tới. Vương Tiếu Yên dập máy, nhưng không lâu sau thì lại có người gọi điện.
Vương Tiếu Yên do dự một chút rồi ấn phím nghe, lạnh nhạt nói: “Làm gì thế?”
‘Con gái ngoan, có nhớ bố không?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng thân thiện.
“Không có” Vương Tiếu Yên lạnh lùng nói.
“Ha ha ha” đầu bên kia ho khan một tiếng, người đàn ông nói: “Còn giận bố?”
“Không có” Vương Tiếu Yên vẫn lạnh nhạt nói.
“Vậy bao giờ con về nhà?” người đàn ông nói.
“Không phải con nói sao, trước khi con tốt nghiệp đại học thì con có cuộc sống của mình. Sau khi con tốt nghiệp đại học thì con về nhà kết hôn” Vương Tiếu Yên.
“Vậy được. Con chú ý giữ sức khỏe” Người đàn ông bên kia còn nói: “Còn có, tổ chức gì đó con làm không nghịch nữa, làm linh tinh. Hơn nữa tình hình bên Châu Âu không yên tĩnh, chớ chọc phiền phức”
“Không cần bố quản” Vương Tiếu Yên nói xong liền dập máy.
Vương Tiếu Yên thở dài một tiếng rồi nói, sau đó lại hâm mộ hai người phụ nữ bên biệt thự kia. Mặc kệ nói như thế nào các cô ấy cũng có tình yêu của mình. Vậy mình thì sao?
Chạy đi còn bị Vương gia giám thị, Vương Tiếu Yên mặc dù không biết bố phái ai đến, nhưng nàng cũng có thể nhận ra có người đang giám sát mình.