Đương nhiên đây là Vương Quế Phân giấu Triệu Oánh đi làm. Nếu Triệu Oánh biết nhất định sẽ cản. chẳng qua Vương Quế Phân lại nghĩ mình bây giờ gạo thành cơm, thủ tục làm xong thì không thể trả lại chứ?
Làm xong thủ tục, Vương Quế Phân cũng không vội vàng lái xe của Triệu Oánh đi, mà chỉ lái xe BMWx3 của mình ra khỏi cửa hàng. Dù sao mấy thứ khác như biển số không phải việc mình cần quan tâm.
Vương Quế Phân tìm đến tiểu khu ở trên mạng, đây là một tiểu khu xa hoa ở gần trường đại học Tùng Giang, mới xây chưa lâu còn rất nhiều vị trí tốt chưa ai ở.
Lái chiếc xe BMW mới tinh, Vương Quế Phân cảm thấy mình khác hẳn. năm đó lúc còn ở trong nhà máy, Vương Quế Phân đã được ngồi xe của lãnh đạo, nhưng lúc đó không như bây giờ. Với lãnh đạo chỉ là quan hệ thượng và hạ cấp mà thôi. Không giống bây giờ, lái xe nào mà chẳng là tâm phúc của Lão Đại.
Sau khi cơ quan giải thể, lãnh đạo cũng không thể nào về hưu chứ, mang người khác đến đơn vị nào đó cũng không phải việc khó mà. Nhưng Vương Quế Phân không có cơ hội đó. Vương Quế Phân còn tưởng rằng mình cả đời này không có cơ hội lên xe như vậy, một lần nữa trực tiếp lái xe lại là xe BMW.
Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, nhân viên nơi này thấy Vương Quế Phân đi xe đó, trông khá có thế lực. Vì thế nhân viên liền đi nịnh bợ Vương Quế Phân một trận. Vương Quế Phân lúc này cảm thấy sức hấp dẫn của tiền tài.
Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, lời này đúng là không giả. Nếu đổi lại mấy ngày trước, ai vây quanh mình như vậy? Càng cảm thấy cảm giác hơn hẳn người khác, Vương Quế Phân càng không muốn mất đi.
Vương Quế Phân đang thầm tính toán về nhà nhất định phải dạy con gái làm như thế nào để khóa chặt Dương Minh lại. Chẳng may có một ngày Dương Minh đổi ý thì nguy rồi. Vương Quế Phân không muốn sống cuộc sống trước đây nữa.
- Chào bà, bà muốn loại nhà như thế nào?
Nhân viên bán hàng mỉm cười nói.
“Ừ, chỗ các anh có rất nhiều căn hộ?” Vương Quế Phân ra vẻ bà chủ lớn hời hợt hỏi.
Mặc dù thấy Vương Quế Phân mặc bình thường, nhưng người ta đi xe tốt mà. Hơn nữa ai có thể khẳng định bà ta có phải cố ý ăn mặc như vậy không? Mặc dù thường thường rất bình thường, chẳng qua có người sở thích như vậy. Nhân viên bán hàng đã gặp qua nhiều loại mà.
Cho nên nhân viên bán hàng vội vàng nói: “Có nhà nhỏ, nhà vừa, nhà lớn, có loại xa hoa. Đương nhiên cũng có biệt thự riêng”
“Giá cả” Vương Quế Phân
“Căn hộ bình thường khoảng trên 100 ngàn, biệt thự khoảng 500 ngàn” nhân viên bán hàng giới thiệu.
Vương Quế Phân chép miệng nhà đắt tiền này trước đó bà muốn xem cũng không dám xem. Vương Quế Phân tính toán một chút thì thấy biệt thự giá rất cao. Có lẽ một cái đắt tiền còn hơn nữa. mua nhà này có được không?
Vì thế Vương Quế Phân hỏi thêm: “Loại biệt thự riêng thì sao?”
Nhìn mô hình trên bàn, thấy biệt thự riêng này khá đẹp, vì thế Vương Quế Phân chỉ vào.
“Biệt thự này khoảng 7 triệu rưỡi” nhân viên bán hàng nói: “Diện tích các căn hộ là như nhau, chỉ là căn cứ khoảng cách với cửa khu nhà thì giá cả khác nhau”
Hơn 7 triệu. Vương Quế Phân hoa mắt. mình và chồng phấn đấu bao đời mới có thể có được số tiền đó? Vốn cảm thấy mua xe đã xa xỉ, hôm nay lại phát hiện xe so sánh với nhà thì không đáng gì.
Vương Quế Phân không dám một mình quyết định, nói với nhân viên bán hàng: “Tôi gọi một cuộc điện thoại thương lượng với người nhà”
“Nên mà, chẳng qua tín hiệu điện thoại di động ở đại sảnh không tốt. Bà có thể dùng điện thoại chỗ chúng tôi” nhân viên bán hàng cũng không kỳ quái. Dù sao mua nhà là chuyện lớn, bàn bạc với người nhà là rất bình thường.
Nhân viên bán hàng đề nghị đúng hợp ý Vương Quế Phân. Vương Quế Phân không có điện thoại di động mà.
Vương Quế Phân một lần nữa gọi cho Dương Minh.
“Tiểu Dương, là cô” Vương Quế Phân nói: “Cô đang ở chỗ bán nhà, cô thấy một ngôi biệt thự rất tốt, chẳng qua giá cả hơi đắt một chút hơn 7 triệu cơ”
“Ồ? Nhà ở đâu vậy cô?” Dương Minh thật ra không để ý đến giá tiền.
“Ở Hoa Tùng” Vương Quế Phân nói: “Cô thấy ở đây gần trường học”
Hoa Tùng? Không phải chứ? Dương Minh lại không có lý do từ chối. Cũng may Vương Quế Phân mua không phải loại mình mua.
Nếu như mua nhà ở đó, một khi Triệu Oánh đến ở thì rất có thể gặp Trần Mộng Nghiên. Đến lúc đó có trời mới biết Mộng Nghiên sẽ nghĩ như thế nào. Từ mấy chuyện gần đây thì thấy Mộng Nghiên đã nhìn thoáng ra không hay ghen như trước nữa.
Bỏ đi, dù sao cuối cùng mình cũng muốn có Triệu Oánh, quan hệ giữa mấy người phụ nữ nhất định sẽ phải lộ ra ngoài ánh sáng. Vì thế Dương Minh không nghĩ gì, nói: “Được, chẳng qua cô chờ chút, cháu tìm người xem có giảm giá được chút nào không”
“Được, được” Vương Quế Phân thấy Dương Minh không hỏi gì về giá tiền, trong lòng rất kích động, nhưng không khỏi lại hối hận vì không chọn loại đắt hơn.
Dương Minh cầm điện thoại di động vào tay tìm số máy, tìm được Lý Đại Cương. Đang định gọi chẳng qua do dự một chút. một lúc sau Dương Minh lắc đầu, cũng không trực tiếp gọi điện cho Lý Đại Cương.
Dương Minh từ tác phong của Vương Quế Phân là biết không phải người kín miệng. Mà Lý Đại Cương lại không biết chuyện của Triệu Oánh, hai người ở cạnh nhau sẽ lộ gì đó thì sao?
Vì thế Dương Minh trực tiếp gọi điện cho giám đốc Lưu.
“Giám đốc Lưu, tôi là Dương Minh, còn nhớ tôi không?” Dương Minh cũng không xác định giám đốc Lưu còn nhớ mình không. Dù sao lúc ấy chỉ lễ phép hỏi số điện thoại của nhau mà thôi.
“Nhớ nhớ” giám đốc Lưu cười ha hả nói: “Chủ nhân Nhật Nguyệt các mà. Dương tiên sinh, có gì phân phó không?’
Lúc trước giám đốc Lưu rất khó hiểu vì thân phận của Dương Minh. Chẳng qua thân phận của Quách Kiện Siêu thì giám đốc Lưu hỏi ra được. Quách Kiện Siêu bây giờ đang là người quản lý tập đoàn Hùng Phong trước đây.
Đối với công ty này, giám đốc Lưu hiểu rõ ràng đây là bối cảnh xã hội đen rõ ràng. Mà có thể ngay mặt mắng Quách Kiện Siêu như vậy thì kẻ đó là ai?
Trong một lần liên hoan công ty, Lý Đại Cương uống nhiều rồi hai người nói chuyện. giám đốc Lưu hỏi về Dương Minh, Lý Đại Cương thật ra không quá rõ chỉ nói trước kia mình theo Dương Minh lăn lộn ngoài xã hội.
Có tin tức này là đủ rồi. Kết hợp với đầu mối mà Lý Đại Cương nói cùng với việc Dương Minh mắng Quách Kiện Siêu, giám đốc Lưu bắt đầu hơi hiểu chút về thân phận của Dương Minh. Người này không biết là đại thần nào đó trên đường Tùng Giang. Chẳng qua giám đốc Lưu không dám đi hỏi.
giám đốc Lưu lúc ấy cảm thấy may mắn. Lúc này Dương Minh gọi thì giám đốc Lưu đang ở văn phòng. Dương Minh bảo giám đốc Lưu chiếu cố một người họ Vương, khoảng 40 tuổi.
“Không thành vấn đề” giám đốc Lưu vội vàng đáp ứng.
Không lâu sau một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi xuống đón, nhân viên bán hàng bên cạnh Vương Quế Phân thấy liền nói: “giám đốc Lưu”
Giám đốc Lưu nhìn điện thoại thì chỉ thấy có Vương Quế Phân đứng ở đó. Xem ra đây là người quen mà Dương Minh nói.
“Chào bà, bà là bà Vương?” Vương Quế Phân thử hỏi.
“Là tôi, anh là?” Vương Quế Phân mặc dù nghe nhân viên bán hàng nói đây là giám đốc, nhưng không nhận ra đối phương.
“Tôi là giám đốc nơi này, họ Lưu. Dương tiên sinh gọi điện tới, tôi liền xuống ngay” giám đốc Lưu cười nói với Vương Quế Phân.
Vương Quế Phân sợ hãi. Vương Quế Phân không ngờ Dương Minh lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy ở Tùng Giang. Gọi điện là làm giám đốc bán hàng cung kính như vậy. Kể cả lúc mau xe, chủ cửa hàng cũng như vậy.
Trong những người Vương Quế Phân đã tiếp xúc không thiếu người trong nhà có tiền, ví dụ như ông chủ Lưu ... nhưng đều chỉ có ít tiền nhỏ, không thể có sức ảnh hưởng lớn như Dương Minh ở Tùng Giang này.
Ông chủ Lưu đi mua xe nhiều nhất người ta tiếp đón ở đại sảnh, nhưng giám đốc không thể nào tự tiếp mình như vậy? Bây giờ Vương Quế Phân đã phát hiện giám đốc Lưu cũng tốt, chủ cửa hàng kia cũng tốt, tất cả đều thực sự kính trọng mình.
“Chào giám đốc Lưu” Vương Quế Phân nằm mơ cũng mơ mình là quý phu nhân, cho nên rất nhanh thích ứng vị trí của mình, gật đầu với giám đốc Lưu.
“Là như thế này, chỗ chúng tôi nhận quyền tiêu thụ nhiều nhất chỉ giảm 10 %. Nhưng Dương tiên sinh có quan hệ với lãnh đạo cao cấp bên tập đoàn xây dựng Tín Hoàng, nếu không gấp có lẽ được giảm càng nhiều” giám đốc Lưu nói
“A” Vương Quế Phân không ngờ Dương Minh biết cả nhà xây dựng. chẳng qua Vương Quế Phân chỉ có thể ở lại Tùng Giang một ngày, giảm tiền ai chẳng thích nhưng bà lại sợ đêm dài lắm mộng. Vì thế nói: “Nhưng mà tôi cần mua nhà gấp. Tốt nhất là có thể nhanh chóng lấy được thìa khóa”
“Được ạ, Tiểu Triệu, cậu mang chìa khóa tới đưa cho bà Vương” giám đốc Lưu nói với một người.
“Đưa chìa khóa cho tôi? Nhưng tôi chưa trả tiền mà?” Vương Quế Phân có chút ngạc nhiên.
“Tiền thì không cần gấp. Dương tiên sinh có sản nghiệp khác ở đây, sao có thể nợ tiền chúng tôi” giám đốc Lưu cười nói.
“Sản nghiệp khác?”