Chương 744: Lại thấy quỷ A Phúc (trung).

“Chẳng qua nhất định phải kín đáo, thân phận của Germa rất đặc biệt, không thể để lộ...” Vương cục trưởng nhỏ giọng dặn, âm thanh chỉ đủ cho Hạ Tuyết nghe, những người khác đều không nghe được, nhưng mà, cũng chẳng ai muốn đi nghe cả, dù sao cũng là công tác, có vài nhiệm vụ phải bí mật chấp hành.

Chẳng qua, Dương Minh vẫn chú ý đến bên Vương cục trưởng, tuy rằng không nghe được ông ta nói gì, nhưng mà, lại nhìn thấy cái môi của ông ta phát âm rất rõ ràng.

Hai người nước ngoài? Germa? Trong lòng Dương Minh vừa động, hai tên này chết vì tai nạn xe cộ? Hèn chi mấy bữa nay không thấy người đâu.

Theo lý thuyết, Germa và Ersi gặp tai nạn xe cộ, chuyện lớn như vậy, phải đăng báo chí. Nhưng khi cảnh sát kiểm tra đối chi thân phận của hai người, phát hiện ra Germa lại phần tử khủng bố bị interpol truy nã.

Tên này trước kia là lính đánh thuê ở châu Phi, tham gia nhiều vụ khủng bố. Germa không phải là tên thật của hắn, chỉ là thân phận giả sau khi hắn rời khỏi đoàn lính đánh thuê thôi.

Cho nên, loại chuyện này đề cập đến bí mật gì đó, không thể tùy tiện công khai, cho nên, báo chí cũng không có đưa tin.

Tuy rằng Dương Minh không rõ chuyện lắm, chẳng qua, thấy Vương cục trưởng đã hạ giọng, hơn nữa việc này không đăng báo, cũng biết rằng đây nhất định không thích hợp để công khai, vì thế cũng không mở miệng hỏi.

Vương cục trưởng kêu Hạ Tuyết lái xe đưa Tiểu Triệu về, thuận tiện hỏi chuyện gặp quỷ. Nếu Trần Phi đã không có chuyện gì, thì Vương cục trưởng và những lãnh đạo khác đều qua chào hỏi an ủi vài câu rồi rời đi.

Mọi người rời đi, chỉ còn lại Trần Mẫu, Dương Minh và cùng mấy người trong đội của Trần Phi.

“Dương Minh, con đưa tiểu Nghiên về nhà trước đi...” Trần mẫu nói : “Dì ở đây được rồi, các con có ở lại cũng không có tác dụng gì đâu”

“Mẹ.... con muốn ở đây với cha” Trần Mộng Nghiên không chịu, nói.

“Nghe lời đi, Tiểu Nghiên, cha của con được tiêm thuốc mê rồi, tối nay sẽ không tỉnh lại đâu!” Trần mẫu nói : “Con về nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng mai làm đồ ăn cho cha con!”

“Vậy... được rồi...” Trần Mộng Nghiên cũng hiểu mẹ nói đúng, chẳng qua, vẫn còn chút luyến tiếc, nói : “Vậy... nếu cha tỉnh lại, mặc kệ là trễ thế nào, mẹ cũng phải gọi điện cho con nha”

“Được rồi... các con đi trước đi, mẹ ở đây đoực rồi, lão Thái và lão Lý cũng ở đây...”

Vương cục trưởng là lãnh đạo của Trần Phi, đến đây thăm đã là tốt rồi, không có khả năng ở lại được, nhưng Lý đội phó và lão Thái đều là nhân viên dưới tay của Trần Phi, cho nên ở lại cũng là bình thường.

“Vậy dì Trần, dì cũng nghỉ sớm đi” Dương Minh lễ phép nói, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, ngày mai phải thông báo cho cha mẹ biết chuyện này, cha mẹ của mình và cha mẹ của Trần Mộng Nghiên đã gặp mặt, người hai nhà cơ bản đã chấp nhận chuyện của mình và Trần Mộng Nghiên, cho nên, cha mẹ của mình đến đây cũng phải.

“Ừ, dì biết rồi, con chạy chậm một chút, chú ý an toàn” Trần mẫu dặn dò.

“Dì yên tâm” Dương Minh gật đầu nói.

Ra khỏi bệnh viện với Trần Mộng Nghiên, tuy rằng nàng vẫn còn chút lo lắng, nhưng vẻ mặt đã tốt hơn trước kia rất nhiều.

“Cũng may chú Trần không có chuyện gì” Dương Minh cười nói : “Đây xem như là kết quả tốt nhất rồi”

“Cũng đúng, gãy chân thì chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian sẽ tốt” Trần Mộng Nghiên nói : “Đúng lúc cha em bình thường làm việc không có ngày nghỉ, coi như là nghỉ ngơi vậy”

“Em nghĩ như vậy là tốt rồi” Dương Minh và Trần Mộng Nghiên cùng nhau lên xe, rồi chạy về hướng nhà Trần Mộng Nghiên.

Tâm tình của mn vẫn không tốt lắm, cho nên Dương Minh không muốn chọc ghẹo nàng.

“Gần đây có lên mạng không?” Dương Minh hỏi.

“Không có... gần đây anh bận chuyện của công ty, lại không lên mạng, em cũng không có bạn bè gì trên đó” Trần Mộng Nghiên nói.

“À, đúng rồi, ngày đó anh nhìn thấy status của Trương Tân, thấy đặc biệt khôi hài”

“Status gì?” Trần Mộng Nghiên thuận miệng hỏi : “Sao em không thấy?” Vì trong Yahoo của Trần Mộng Nghiên cũng có nick của Trương Tân.

“Có lẽ em không chú ý” Dương Minh nói : “Hắn viết là : Bình sinh mềnh bội phục nhất là Hứa Tiên...”

Nói đến đây, Dương Minh dừng lại, làm cho Trần Mộng Nghiên buồn bực nói : “Hứa Tiên trong truyện Bạch Xà? Hắn bội phục Hứa Tiên làm gì?”

“Còn chưa nói xong mà, hắn nói :Bình sinh mềnh bội phục nhất là Hứa Tiên, bởi vì hắn dám phang cả rắn” Dương Minh nghiêm trang nói.

“Hả?” Trần Mộng Nghiên sửng sốt, lập tức có phản ứng, cố nén cười, trừng mắt nhìn Dương Minh nói : “Anh thật ghê tởm”

“Là hắn nói, anh chỉ thuật lại mà thôi...” Dương Minh làm ra vẻ vô tội nói.

“Vậy anh không thể đổi lại từ nào cho nó văn nhã một chút sao, ví dụ như hắn có một người bạn gái là rắn...” Trần Mộng Nghiên trách.

“Ý này không giống...” Dương Minh cười nói.

“Sao không giống... ai nói bạn gái thì nhất định phải cái kia...” Trần Mộng Nghiên đỏ mặt cãi lại, xem như tạm thời quên lo lắng trong lòng.

Cái kia... nhìn bộ dáng của Trần Mộng Nghiên, trong lòng Dương Minh vừa động, vừa rồi, nàng muốn đi Thiên Thượng Nhân Gian? Chẳng lẽ là muốn cùng mình... Dương Minh không xác định, chẳng qua, liên tưởng đến thái độ của Trần Mộng Nghiên, tám phần là như vậy.

Nhưng mà, bây giờ Trần Phi có chuyện, Dương Minh cũng không tiện hỏi lại.

“Đúng rồi, ngày mốt là buổi diễn của Thư Nhã, em có đi không?” Dương Minh thay đổi đề tài.

“Em không biết.. nhìn xem vết thương của cha thế nào... nếu không, anh và Lâm Chỉ Vận cùng đi đi...” Trần Mộng Nghiên lắc đầu nói.

“Muốn đi thì cả ba cùng đi, nếu em không đi, thì anh đi làm gì?” Dương Minh vốn muốn cùng đi riêng với Lâm Chỉ Vận và Trần Mộng Nghiên, nhưng bây giờ, hai nàng đã hòa hợp với nhau, nên cũng không cần phải chia ra đi riêng nữa, như vậy là không đẹp.

“Không chịu đâu... ba người... xấu hổ lắm..” Trần Mộng Nghiên không đồng ý.

“Đến lúc đó rồi tính” Xe dừng lại dưới lầu của nhà Trần Mộng Nghiên, Dương Minh và Trần Mộng Nghiên cùng xuống xe, nói : “Anh đưa em lên lầu”

“Dạ...” Trần Mộng Nghiên gật đầu, trễ như vậy rồi, mà trong lòng nàng cũng có chút sợ hãi.

Đi đến cửa nhà Trần Mộng Nghiên, Trần Mộng Nghiên đang lấy chìa khóa ra mở cửa, liền có một người đàn ông từ trên cầu thang lao xuống, dọa cho Trần Mộng Nghiên và Dương Minh nhảy dựng lên. Vừa rồi, Dương Minh cũng không chú ý đến bên trong, cho nên cũng không dùng dị năng để tra xét.

“A!” Trần Mộng Nghiên kêu lên, chìa khóa trong tay suýt chút nữa đã rơi xuống đất.

“Ai đó!” Dương Minh quát, vì hành vi của người này rất quỷ dị, từ trên cầu thang lao xuống, cũng không trực tiếp chạy xuống, mà dừng lại trước mặt của mình và Trần Mộng Nghiên không xa.

Người này bị Dương Minh quát một tiếng làm cho sửng sờ, sau một lúc mới hỏi : “Cậu là ai?”

“Tôi là ai?” Dương Minh thiếu chút nữa đã nổi điên lên, đứng ra hù người, còn hỏi tôi là ai?

“Con là Trần Mộng Nghiên sao?” Người này không đợi Dương Minh trả lời, đã quay đầu nhìn về hướng Trần Mộng Nghiên.

“Ông là?” Trần Mộng Nghiên cũng nghi hoặc nhíu mày, nàng có vẻ không nhận ra người này, nhưng lại cảm thấy quen mắt.

“Chú là chú hai của con đây, con quên rồi sao? Chú đã từng ôm con khi con còn nhỏ ...” Người nọ nhếch miệng cười, để lộ ra khuôn mặt đầy nếp nhăn.

“Chú hai?” Trần Mộng Nghiên lúc này mới cẩn thận đánh giá lại người này, tựa hồ đúng là chú hai của mình! Ở trong album hình của mẹ đã từng nhìn thấy người này!

Chẳng qua, lúc Trần Mộng Nghiên còn rất nhỏ, cha mẹ còn làm việc chức thấp, thì chú ý bởi vì tham ô số tiền lớn cho nên bị đi tù, nói là số tiền lớn, thật ra chỉ có hai vạn đồng, bây giờ thì không tính là gì, nhưng ở những năm 90, không mấy người có được cả. Hai vạn này quả thật là một con số khổng lồ, cũng may là hoàn trả lại, bằng không nhất định là tử hình rồi.

“Là chú... là chú...” Người nọ nghĩ rằng Trần Mộng Nghiên đã nhận ra mình, vội vàng gật đầu.

Dương Minh đứng bên cạnh, vô cùng cảnh giác nhìn người này, hiển nhiên, Trần Mộng Nghiên cũng không phải quen thuộc với người này lắm, cho nên, nếu người này dám làm ra chuyện gì bất lợi với Trần Mộng Nghiên, Dương Minh lập tức bùng nổ ngay.

“Chú tìm con... làm gì?” Trần Mộng Nghiên vẫn cảnh giác hỏi, len lén cất cái chìa khóa trong tay đi, nhích lại hướng Dương Minh.

“Tiểu tử này là bạn trai của con sao? Bộ dáng tuấn tú lịch sự, không tồi, không tồi..” Người nọ quay đầu sang khen Dương Minh.

Dương Minh cũng nhíu mày, sau đó nói : “Vị tiên sinh này, rốt cục ông có chuyện gì? Cho dù ông là chú hai của Trần Mộng Nghiên, vậy ông có cái gì chứng minh thân phận?”

Người nó sửng sốt, trong mắt lập tức xuất hiện một tia hờn giận, chẳng qua nháy mắt đã biến mất, chuyển sang vẻ thản nhiên cười, nói : “Cậu xem, tôi thật đã quên. Quả thật, nhiều năm không gặp, ai cũng sẽ hoài nghi thôi... tôi mới ra tù, đây là thư phóng thích của tôi...”

Nói xong, liền lấy trong túi áo ra một tờ giấy đưa cho Trần Mộng Nghiên.

Trần Mộng Nghiên cầm lấy tờ giấy, cẩn thận đọc, quả nhiên là thư phóng thích, bên trong còn có viết tên của chú hai mình, Trần Đại Tráng, và ngày phóng thích là ngày hôm nay.

Dương Minh nhìn lướt qua bên trong thưa, ảnh chụp quả thật đúng là người này, chẳng qua, trong lòng Dương Minh vẫn có cảnh giác, người này vừa mới được thả, sao không về nhà, đến tìm gia đình Trần Mộng Nghiên làm gì?

Chẳng lẽ đến tìm Trần Phi gây phiền toái? Vụ án của ông ta là do Trần Phi điều tra? Chẳng qua, khi Dương Minh nhìn thấy ngày tuyên phạt, liền phủ định cái ý tưởng này.

Khi đó, Trần Phi vừa mới tham gia công tác, lúc nói chuyện phiếm với cha mình đã nhắc đến, lúc ấy chỉ là người chạy việc trong cục, còn chưa được làm mấy vụ hình sự này đâu.

Hơn nữa, loại vụ án tham ô kiểu như vậy, càng không có quan hệ với Trần Phi.