Một ngày trước khi Thư Nhã biểu diễn, trên một trang web nổi tiếng đã đưa ra nghi vấn về việc Thư Nhã làm người phát ngôn cho công ty châu báu Lưu Duy Sơn.
Người viết bài rất sắc sảo, hơn nữa năng lực diễn giải vô cùng mạnh, đánh vào lòng người.
Đầu tiên là tiền phát ngôn, người viết rất hàm súc suy đoán tiền mà Thư Nhã nhận được. mặc dù không nói rõ Thư Nhã nhận được bao nhiêu, nhưng từ giọng điệu của hắn làm cho người ta nhìn thấy con số mà Thư Nhã nhận được không ít hơn 7 con số. Mà người này mặc dù không nói rõ lông cừu trên người cừu nhưng đã rất rõ ràng, nhưng lại làm người ta hiểu rõ.
Ngoài ra còn có một nghi vấn về việc dùng cái tên “Lưu Duy Sơn” làm thương hiệu. Chẳng lẽ người giám định châu báu có thể làm cho một món đồ trang sức của công ty này tăng mấy lần so với cùng loại của công ty khác.
Số tiền tăng lên này rốt cuộc là do danh tiếng của Lưu Duy Sơn hay là danh tiếng của Thư Nhã?
Bài viết này có tính kích động quá lớn, rất nhiều thần dân mạng bị lừa gạt, càng truyền càng nghiêm trọng. ba người sẽ vẽ mèo thành hổ, bài viết này bị chuyển tải lên các diễn đàn trên mạng, trong lúc nhất thời tạo thành cơn sóng lớn. do một vài người có ý đồ xấu khôi phục, hầu hết thần dân đều bắt đầu mù quang tin vào tác giả bài viết, bắt đầu thảo luận về công ty châu báu Lưu Duy Sơn, tiếng mắng cũng có, nhưng nhiều nhất là mấy lời như “lừa gạt”
Dương Minh cau mày xem hết bài viết trên mạng, tùy ý xem bên dưới sau đó quay đầu lại nói với Bạo Tam Lập và Trương Đức Quân: “Chuyện gì thế này?
Trương Đức Quân đứng đầu trong ngành quảng cáo thành phố Tùng Giang, có quan hệ rất thân với bên truyền thông. Vừa nãy hắn đã gọi điện nhờ mấy nhà truyền thông quen biết xóa bài này đi. Nhưng trang web đầu tiên đăng tải bài viết không phải trong tỉnh. Năng lực của Trương Đức Quân chưa đến mức ảnh hưởng giới truyền thông cả nước, nên có chút lo lắng mà nói: “Mấy trang web trong tỉnh, tôi đã gọi tới, đã cấm IP người đăng bài lên, cả những kẻ post bài kích động. Nhưng trang web tỉnh ngoài thì chúng tôi chịu thua”
“Điều tra xem bài viết này do ai viết, tôi dẫn người chém chết nó” Bạo Tam Lập thấy Dương Minh khó chịu vì việc này, tức giận nói.
“Bỏ đi. Anh tìm hắn gây phiền phức, vậy khác nào nói chúng ta chột dạ” Dương Minh xua tay mà nói. thầm nghĩ nếu dùng bạo lực giải quyết, mình ra mặt giết hắn không phải càng dễ hơn sao?
Nhưng đây không phải cách giải quyết vấn đề của Dương Minh. Nếu đã vào thương trường, như vậy đối thủ nhất định sẽ không ít. Nếu gặp một giết một, vậy mình không phải thành tên giết người điên cuồng sao? Nếu là một ít người làm mình tức giận, mình giết bọn họ là do trừng trị. Nhưng trên thương trường xung đột lẫn nhau, mình đi giết người ta, vậy nói rõ mình vô năng.
“Vậy chúng ta bây giờ có phải nên giảm giá không?” Triệu Tư Tư cũng bị chuyện này làm cho đau đầu.
“Giảm giá. Vì sao phải giảm giá? Chúng ta mà giảm giá, vậy không phải trúng bẫy của đối phương sao?” Dương Minh lắc đầu nói: “Giảm giá thì kẻ khác sẽ nhảy ra nói bậy. Tên này không biết chừng nói như sau. Giá cả trước sau khác nhau có thể thấy được lợi nhuận lớn như thế nào. Người này rõ ràng là nhắm vào chúng ta. Nếu anh đoán không sai thì chính là do Vân Nghiễm Đô làm ra”
“Hả. thật vậy sao?” Triệu Tư Tư nghe Dương Minh nói có chút xấu hổ. nếu Dương Minh không nhắc nhở nàng, vậy nàng nhất định sẽ dùng kế sách giảm giá. Đến lúc đó lại bị người ta túm lấy nhược điểm: “Chúng ta cứ tiếp tục theo giá bán bây giờ. Nhưng không để ý đến bài viết này sao?’
“Bán nhất định phải bán. Nhưng không thể không để ý” Dương Minh nhíu mày nói: “Chúng ta phải phản công. Chuyện này anh sẽ tìm người bàn bạc một chút. Em và Chỉ Vận cần làm gì cứ làm. Nếu có phóng viên đến phỏng vấn thì nói chủ tịch không có ở đây”
“A, sao chúng ta cũng bắt đầu dùng chiêu này” Lâm Chỉ Vận cảm thấy có chút buồn cười. Bình thường hay thấy tin tức như vậy trên báo, phóng viên muốn phỏng vấn người phụ trách ngành nào đó, không phải điện thoại gọi thì người phụ trách không có ở đó sao. bây giờ công ty của mình cũng chơi trò này.
“Có lúc không thể không dùng. Nói nhiều sẽ bị người ta nắm lấy nhược điểm rất nhỏ rồi mở rộng ra vô hạn, tốt hơn hết là giữ im lặng. mặc dù rất nhiều kẻ nghi ngờ chúng ta không còn gì để nói, nhưng dù thế nào cũng tốt hơn nhiều lời” Dương Minh có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ trán mà nói: “Không ngờ làm công ty lại phiền phức như vậy”
Chẳng qua tập đoàn Danh Dương của Dương phụ lại phát triển rất tốt. Chẳng qua về bản chất công ty châu báu lại khác. Đầu tiên bên phía tập đoàn Danh Dương có Phùng Vạn Giang là kẻ lăn lộn thương trường nhiều năm giữ cửa, cho dù Dương phụ không hiểu chuyện kinh doanh cũng không sao. Thứ hai cũng là điểm quan trọng nhất, tập đoàn Danh Dương đời trước là xí nghiệp ô tô Tùng Giang, luôn nợ lần, ngoại trừ công ty giải trí Danh Dương ra thì căn bản không ai chịu tiếp nhận. Cho dù bán hết đất của xí nghiệp cũng không bù nổi cái động không đáy vay nợ ngân hàng, huống hồ còn vấn đề chế độ của công nhân.
Những kẻ kinh doanh đất đai cũng không ngu. Có thể có lợi, bọn họ tự nhiên nhảy vào, nhưng mua tới tay còn phải bù tiền thì ai dính vào chứ? Càng đừng nói xí nghiệp ô tô Tùng Giang không phải khu trung tâm. Cho dù làm thành nhà ở cũng không bán được giá cao. Đến lúc đó kết quả tốt nhất là không lãi không lỗ. Vì thế có thằng ngu nào đi làm.
Mà sau khi công ty giải trí Danh Dương cải tổ xí nghiệp ô tô Tùng Giang, giải quyết khối tâm bệnh ra, chẳng những trả hết khoản vay ngân hàng còn nhận hầu hết công nhân lúc trước của nhà máy. Xí nghiệp như vậy thì chính quyền thành phố sao không bảo hộ cho tốt, không đưa ra các chính sách tốt chứ? Càng đừng nói là tập đoàn Danh Dương lại là điểm sản xuất máy bay trực thăng của công ty Châu Âu, nếu cứ tiếp tục như vậy không biết chừng tập đoàn Danh Dương thành xí nghiệp hàng đầu tỉnh thậm chí cả nước.
Xí nghiệp này dù ở bất cứ địa phương nào cũng phải xuất phát từ lo lắng phát triển lâu dài mà đưa ra chính sách, ai dám phá đám sẽ xử lý ngay. Cho nên Dương phụ làm ông chủ tốt hơn Dương Minh.
Dương Minh tìm người bàn bạc tự nhiên là Tôn Khiết. Chuyện lần trước làm ba người Dương Minh, Tiếu Tình, Tôn Khiết đều có chút xấu hổ. Sau đó ba người không gặp mặt nhau. Mặc dù trong quá trình Dương Minh quan hệ với Tôn Khiết, Tôn Khiết cũng không có biểu hiện gì khác thường với Dương Minh. Nhưng Dương Minh vẫn có chút không nỡ, dù sao quan hệ tam giác đã lộ ra, có thể ôm cả hai hay không thì phải do Dương Minh cố gắng.
Dương Minh còn không hy vọng xa vời chơi trò Song phi gì đó, ít nhất trong thời gian ngắn này là không được. Tiếu Tình thật ra dễ xử lý, ít nhất quan hệ giữa Tiếu Tình và mình đã ổn định, khó khăn nhất là bên phía Tôn Khiết.
Đừng nhìn Tôn Khiết bình thường nói chuyện khá to gan, cái nhìn thoáng về tình dục, nhưng lại là một người phụ nữ rất có lý trí. Muốn hoàn toàn chinh phục cô ta thì không phải chuyện dễ dàng.
Dương Minh cũng không hy vọng phụ nữ của mình là bình hoa. Tính cách của Tôn Khiết rất mạnh, điều này có quan hệ với hoàn cảnh gia đình. Tôn Hồng Quân không có con trai, Tôn Chí Vĩ lại ngu như vậy, Tôn Khiết không thể không cố gắng.
Bày mưu tính kế trong chốn thương trường, Tôn Khiết có kinh nghiệm phong phú, mà biện pháp giải quyết chuyện này tốt nhất là nghe ý kiến của Tôn Khiết. mặc dù trong lòng Dương Minh đã có một suy đoán, nhưng lại không thể ra tay. Cũng nhân cơ hội này thử dò xét Tôn Khiết một chút.
“Đưa tôi đến tòa nhà Hoa Thương” sau khi ra khỏi công ty, Dương Minh nói với Bạo Tam Lập
Dương Minh không tự lái xe, trong chuyện này Dương Minh đang cần suy nghĩ.
“Dương ca, ngài đừng phiền lòng. Tôi đã tìm hiểu trang web bên ngoài. Trang web này ở tỉnh P, năm đó tôi có một bạn học làm công ty quảng cáo bên đó, quy mô không nhỏ. Lát nữa về tôi liên lạc với cậu ta một chút, xem có thể ảnh hưởng đến trang web này không” Trương Đức Quân không phải thằng ngu. Mấy ngày nay tiếp xúc với Dương Minh và Bạo Tam Lập, từ giọng nói cung kính của Bạo Tam Lập với Dương Minh, Trương Đức Quân nhìn ra Dương Minh không đơn giản. mặc dù Trương Đức Quân không đoán ra Dương Minh là Lão Đại sau lưng Bạo Tam Lập, nhưng ít nhất cũng biết Dương Minh có bối cảnh lớn. Ở Tùng Giang không mấy người mà Bạo Tam Lập cung kính như vậy.
“Được, giám đốc Trương, phiền anh liên lạc một chút, nếu không được thì thôi” Dương Minh không tỏ thái độ gì với việc này. Bài viết đã gây tiếng vang, lúc này xóa đi không có hiệu quả bao nhiêu.
Cần thấy thì người ta đã thấy, bây giờ mày xóa bài viết đi, nhưng không xóa được khỏi trí nhớ người ta.