Mấy ngày qua, Thư Nhã cũng rõ ràng cảm giác được bối cảnh của công ty giải trí Danh Dương tại Tùng Giang cũng như tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương vậy, tuy rằng hai tên giống nhau, nhưng hiển nhiên là hai ngành nghề khác nhau.
Tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương là một tập đoàn chính quy chuyên sản xuất hàng công nghiệp nặng, còn công ty giải trí Danh Dương thì lại có chút hương vị của rắn độc. Hứa Lệ làm người đại diện cho Thư Nhã, đương nhiên sẽ có trách nhiệm chú ý đến bối cảnh của mỗi nơi đi diễn, đây chính là mấu chốt thành công cuối cùng của buổi trình diễn.
Nhờ đến một nơi gánh vác có lực ảnh hưởng lớn thế nào, thì có quan hệ trực tiếp đến việc Thư Nhã ở Tùng Giang bị quấy rầy nhiều hay ít.
Kết quả hỏi thăm đã làm cho Hứa Lệ chấn động! Công ty giải trí Danh Dương, kì thật chính là hắc bang lớn nhất và cũng là duy nhất tại Tùng Giang! Từ những người hộ vệ được phái đến có thể nhìn ra, những người này rất giống với thành viên hắc bang.
Hứa Lệ giật mình, đồng thời có chút nghi hoặc, hắc bang này và tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương rốt cục là có quan hệ thế nào? Làm công cho tập đoàn kia, hay là dùng tập đoàn để rửa tiền cho họ?
Hứa Lệ biết, thì đương nhiên Thư Nhã cũng biết, chẳng qua nàng không để ý mà thôi, bởi vì có vài tình huống, thật sự cũng cần sự can thiệp của hắc bang, nếu bên tổ chức có bối cảnh cường đại, thì cũng sẽ không cần phải sợ hãi bị quấy rầy tại Tùng Giang.
Cho dù ở HongKhôngng cũng như thế, muốn yên ổn trong vòng giải trí, không có khả năng không giao tiếp với hắc bang.
Tuy rằng đã sớm biết công ty giải trí Danh Dương là hắc bang lớn nhất tại đây, chẳng qua, nghe Dương Minh nói cái câu “Tôi là đầu lĩnh của hắc đạo Tùng Giang”, cũng làm cho Thư Nhã nhất thời trợn tròn mắt!
“Anh... nói thật?” Thư Nhã nhìn Dương Minh một cách khó tin, nhìn thế nào hắn cũng không giống một đầu lĩnh hắc bang hung ác tàn bạo.
“Có thể nói như thế, chẳng qua chỉ là phía sao” Dương Minh gật đầu :”Nói cách khác, bây giờ tất cả lão đại Tùng Giang đều là tiểu đệ của tôi, nói vậy cô có hiểu không? Về phần Lanka kia, tôi giết hắn cũng bởi vì ân oán trên đường, cụ thể cũng không thể nói rõ được”
Giờ phút này, trong con người của Thư Nhã trừ nỗi khiếp sợ ra vẫn chỉ còn lại nổi khiếp sợ, Thư Nhã ở HongKong cũng giao tiếp không ít với hắc bang, bởi vì cha của nàng Thư Hải Khoát cũng âm thầm giúp đỡ một hắc bang cỡ trung.
Nàng đương nhiên biết người trong hắc đạo có năng lực thế nào, chứ đừng nói là Dương Minh có thể âm thầm khống chế thế lực ngầm của một thành phố. Không dám nói khoa trương, nhưng thật sự ở Tùng Giang, có ai có thể làm gì được Dương Minh?
“Nhìn anh cũng chỉ cỡ tuổi em thôi. Em sinh năm 90, còn anh?” Thư Nhã tỏ vẻ không biết, hỏi : “Bây giờ anh hẳn là đang học đại học mà? Tại sao lại đi làm hắc đạo?”
“Tôi cũng 90...” trong lòng Dương Minh vừa động, đây chính là một đề tài tốt để nói chuyện, không biết có thể nhờ đề tài này để dẫn đường cho Thư Nhã tiết lộ ra một số thông tin hữu dụng không? Nghĩ đến đây, Dương Minh cười khổ nói : “Có một số việc, không phải do bản thân quyết định...”
Dương Minh dừng xe lại ven đường, thả cái ghế về phía sau, thoải mái dựa vào nó.
“Em rất tò mò muốn gnhe, anh có hứng thú nói cho em nghe được không?” Đối với chuyện của Dương Minh, Thư Nhã đương nhiên là có hứng thú muốn ghe rồi, một lang hữu tình, một thiếp hữu ý mà. Dương Minh muốn nói nhiều hơn với Thư Nhã, mà Thư Nhã cũng muốn nghe nhiều chuyện của Dương Minh hơn.
“Lúc tôi còn học sơ trung, người ngồi cùng bàn với tôi là một cô gái vô cùng đáng yêu, tôi và nàng... coi như là thanh mai trúc mã đi...” Bây giờ tuy Dương Minh nhắm mắt không nhìn Thư Nhã, nhưng cũng âm thầm dùng dị năng quan sát ánh mắt Thư Nhã.
Nhịp tim của Thư Nhã lập tức trở nên dồn dập, anh ấy quả nhiên không quên mình... tuy rằng đã cố gắng khống chế tâm tình của mình, chẳng qua, vẻ kì dị chợt hiện lên trong mắt của Thư Nhã, rõ ràng đã bị ánh mắt của Dương Minh nhìn thấy.
Dương Minh tiếp tục nói : “Có chút trùng hợp ở đây, tên cùa nàng cũng có một chữ Nhã, đây là nguyên nhân lần trước tôi không gọi cô là tiểu Nhã...”
“ồ...” Ngoài mặt Thư Nhã tuy không hề có một chút biểu hiện gì cả, chẳng qua trong lòng đang hưng phấn như điên rồi, miệng thì cố ý nói móc ; “Mới sơ trung mà đã yêu sớm...”
“Cũng không tính là yêu đâu, đại khái chỉ là có hảo cảm với nhau thôi” Dương Minh giải thích : “Lúc đó ở sơ trung quản lý tương đối nghiêm khắc, phong cách của trường coi như rất tốt, cho nên, hẳn là một loại tình cảm tinh khiết mà thôi...”
“Vậy về sau hai người có đến với nhau không?” Thư Nhã biết rồi mà vẫn cố hỏi.
Vẻ mặt của Dương Minh lập tức trở nên buồn bả, lắc đầu : “Ngay lúc đó đã bị tên chủ nhiệm chết tiệt chia rẻ... nàng chuyển trường, không còn tin tức...”
Trong lòng Thư Nhã lập tức có nghi vấn, mình rõ ràng có viết thư mà? Tại sao lại không có tin tức? Liền hỏi : “Vậy... nàng ta sau khi chuyển trường, có liên hệ với anh không?”
“Sau này tôi mới biết, nàng có viết thư cho tôi, chẳng qua đã bị tên chủ nhiệm khốn nạn ấy giữ hết” Dương Minh nói đến đây, trong lòng có một sự phẫn nộ không đè nén được. Tuy rằng hắn đã không còn ý định truy cứu trách nhiệm của Ngô Trì Nhân, nhưng trong lòng cuối cùng vẫn còn một nỗi khúc mắc.
Thì ra là vậy! Trong lòng Thư Nhã cũng nhẹ nhõm một chút, vốn đây là câu hỏi không có lời giải, cuối cùng đã nhận được đáp án! Không phải là Dương Minh không để ý đến mình, mà bên trong còn có ẩn tình khác.
“Từ lúc nàng đi rồi, tôi cũng bắt đầu sa đọa, lên trung học rồi, ngày nào cũng cúp học, đánh nhau ẩu đả với những tên côn đồ bên ngoài, tôi đem toàn bộ tình cảm của mình phát tiết ra bằng cú đấm, cho nên lúc đó tôi rất có tiếng, mọi người đều gọi tôi là thằng điên Dương, tên này có phải rất buồn cười không?” Dương Minh tự giễu nói.
“A... sao anh lại có thể như vậy?” Thư Nhã thật không ngờ Dương Minh lại sa đọa bởi vì mình, điều này làm cho nàng ít nhiều gì cũng cảm thấy áy náy, nhưng cũng thật cảm động.
“Con người luôn có những lúc điên khùng mà” Dương Minh bất đắc dĩ nói.
“Nhưng nhìn anh bây giờ, cũng không có vẻ gì cả? Bây giờ không phải anh đã có bạn gái rồi sao?” Thư Nhã hỏi.
“Là bạn gái bây giờ, là người ở thời điểm trung học luôn trông nom tôi.... lúc ấy nàng là một cán bộ lớp, mỗi lần tôi trốn học, nàng đều đi theo quản tôi, trước khi thi đại học, nàng còn giúp tôi ôn bài vở lại, cho đến bây giờ vẫn chưa từng coi tôi là một học sinh hư hỏng...” Dương Minh nói.
Nghe đến đây, Thư Nhã liền có chút trầm mặc, trong lòng rất khổ sở, Dương Minh sa đọa vì mình, địa vị của mình trong lòng Dương Minh không cần nghĩ cũng biết. Chẳng qua, rồi cũng vì một cô gái khác mà tỉnh táo lại, địa vị của nàng ta trong lòng của Dương Minh, cũng vô cùng cao. Ít nhất là không thấp hơn mình, hơn nữa, mình đã trở thành quá khứ, một câu chuyện cũ, còn cô gái kia, là toàn bộ hiện tại và tương lai của Dương Minh.
Thư Nhã cảm thấy mình có chút phiền não không yên lòng, nàng ngẫm nghĩ lại mọi chuyện. Sáu năm, thời gian dài đủ để thay đổi bất cứ chuyện gì, đối với tình cảm hiện tại của Dương Minh bây giờ, Thư Nhã vẫn không thể nắm chắc được.
Chuyện xưa nói đến đây thôi, thân phận của Thư Nhã đã muốn miêu tả sinh động lắm rồi. Thư Nhã quả thật chính là Tô Nhã năm đó, là cô bạn gái nhỏ của Dương Minh, lần này nàng đem điểm đến đầu tiên của buổi trình diễn tại Tùng Giang, cũng bởi vì không thể dứt bỏ được tình cảm dành cho Dương Minh.
Mà lúc ở trên Elise, nếu Thư Nhã nói hết cái câu “ Em là Tô Nhã” thì xong hết rồi... đáng tiếc chính là lúc ấy câu nói này không lọt ra ngoài miệng được, bằng không, chân tướng đã rõ ràng.
Còn về phần vì sao từ Tô Nhã thành Thư Nhã, thì phải để cho nàng tự nói với Dương Minh rồi... ( chờ đi =)) )
Thư Nhã xoa xoa hai bên huyệt thái dương, nói : “Em mệt, chúng ta về được không?”
“Không ăn?” Dương Minh nhớ là Thư Nhã nói mình đói bụng, nên mới đi ra ngoài.
“Không muốn ăn nữa, em mệt rồi” Thư Nhã nói : “Về phần làm người phát ngôn cho anh, không thành vấn đề, khi nào cần, trực tiếp nói cho em biết là được”
Hôm nay ám chỉ bao nhiêu đây chắc là đủ rồi, quả thật Dương Minh vẫn còn muốn mượn cơ hội này mà nói tiếp, chẳng qua thấy cảm xúc của Thư Nhã không ổn định, không muốn tiếp tục đề tài này, vì thế khởi động xe, chạy về hướng Thiên Thượng Nhân Gian.
Ersi đã ngồi chồm hổm tại Tùng Giang mấy bữa nay rồi, từ sau khi Thư Nhã vào khách sạn xong cũng chưa thấy đi ra ngoài, mà bảo an của Thiên Thượng Nhân Gian lại vô cùng nghiêm mật.
Cũng là người xuất thân từ hắc đạo, Ersi đương nhiên có thể nhìn ra, những bảo an này không phải là người bình thường, mà chính là người của hắc đạo, lấy cứng đối cứng với những người này, Ersi còn chưa đủ trình để lên tiếng.
Ersi cũng đã từng trà trộn vào trong Thiên Thượng Nhân Gian, quả thật cũng đã thành công, chỉ là, khi đi thang máy đến tầng cuối cùng, nơi Thư Nhã ở, cửa thang máy vừa mở ra, thì đã bị một đám người vây quanh, lễ phép mời xuống.
Germa là tay đấm do Ersi mang từ bên châu Âu đến, thân thủ cũng rất cao, có xuất thân từ một tổ chức lính đánh thuê quốc tế.
“Những người trên tầng hai mươi hai đều đã trai qua huấn luyện chuyên nghiệp, có phải là lính xuất ngũ hay không thì tôi không dám nói, nhưng cả đám người cùng lên, tôi tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ, ngay cả chạy trốn để giữ mạng cũng không nắm chắc được” Germa phân tích vô cùng lý trí.
“Vậy phải làm sao? Đã đi theo đến Tùng Giang rồi, nếu không hỏi ra nguyên nhân, tôi thật sự không cam lòng” Ersi nhíu mày nói.
Đây là một số tiền khổng lồ nha, hắn thật sự không cam lòng cũng phải. Chẳng qua, không cam lòng thì đã sao? Thực lực của Germa hắn cũng biết, nếu người này đã nói là không có biện pháp, thì thật sự là không có biện pháp.
“Chờ đi, có thể thử may mắn, nếu con nhỏ kia không đi ra ngoài, vậy thì coi như chúng ta đã đi tay không về” Germa nói : “ Loại chuyện này trước kia cũng thường có, không cần nản lòng, cơ hội luôn có”
“Được rồi..” Ersi tuy rằng sốt ruột, chẳng qua cũng không có biện pháp, đành phải tiếp nhận ý kiến của Germa.
Ông trời thường không phụ lòng người, lúc hai người thay phiên nhau canh gác cửa khách sạn, lúc đến lượt của Ersi, rốt cục hắn đã nhìn thấy Dương Minh và Thư Nhã đi ra ngoài.
Ersi hưng phấn đánh thức Germa dậy, hai người thu thập một chút, liền đi theo, phát hiện ra Dương Minh dừng xe tại ven đường, Ersi kì quái hỏi : “Bọn chúng đang làm gì vậy? Vì sao lại dừng xe? Không phải muốn đánh dã chiến tại đây chứ?”