Chương 709: Một ngày thật xui xẻo.

Đang nói chuyện về cái bồn tắm siêu lớn thì di động của Dương Minh vang lên.

Cái bồn tắm trong phòng tắm đã lớn lắm rồi, nhưng Dương Minh yêu cầu cái lớn hơn nữa, làm cho đám công nhân trang trí này đau đầu, cái bồn tắm lớn như vậy, muốn tắm uyên ương cũng đã đủ rồi, còn phải đổi làm gì?

Dương Minh cũng không nói thêm cái gì, chỉ thuận miệng đáp : “Tôi muốn bơi lội trong bồn tắm, không được sao?” Làm cho đám công nhân không còn nghi vấn nữa, nhưng không ai biết rằng, Dương Minh còn đang mưu tính về cái kế hoạch cùng tắm vĩ đại của mình!

Trên thị trường cũng không có loại bồn tắm siêu lớn như Dương Minh yêu cầu, chỉ có thể ra xưởng đặt làm theo yêu cầu, hôm nay chủ yếu là thương thảo về vấn đề bồn tắm siêu lớn.

Cầm điện thoại lên, Dương Minh nhìn thoáng qua màn hình, là Lâm Chỉ Vận gọi đến.

“Chỉ Vận, có chuyện gì thế?” Dương Minh nghe điện thoại.

“Dương Minh, anh... bây giờ có rãnh không?” Lâm Chỉ Vận chần chờ một hồi lâu, mới lên tiếng.

“Có chuyện gì cứ nói đi, đừng do dự, nói chuyện với anh mà còn ngượng cái gì?” Dương Minh cũng biết tính của Lâm Chỉ Vận, không dễ gì gây phiền toái cho mình. Chẳng qua, Dương Minh đang dần dần bồi dưỡng cho Lâm Chỉ Vận, xảy ra chuyện gì không giải quyết được thì nên tìm mình.

“Là như vậy, chú của em từ Úc về, vừa đáp máy bay xuống, mẹ em sợ không có tàu đi đến chổ sân bây, muốn làm phiền anh đến đón cậu của em, nếu thật sự phiền, thì cũng không cần...” Lâm Chỉ Vận tự hỏi tự đáp, cẩn thận nói. “Phiền cái gì!” Dương Minh cười nói : “Được, vậy em có đi không?”

“Em... nếu anh đi, thì em đương nhiên cũng đi...” Lâm Chỉ Vận nói.

“Được, vậy em ở nhà chờ anh, anh đến đón em” Dương Minh đồng ý đáp.

Dặn dò mọi chuyện xong, Dương Minh liền rời biệt thự, leo lên xe của mình, vừa mới định dùng cái điều khiển từ xa mở cửa xe, thì Dương Minh đã sửng sốt!

Một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, trong tay đang ôm một trái banh, không biết đang làm gì mà đứng cạnh chiếc BWM của Dương Minh, mà cái kính xe của Dương Minh đã xuất hiện một vết rạn...

Cái này không cần hỏi, chắc chắn là chuyện tốt do đứa bé này làm... Dương Minh vỗ trán, hôm nay bước chân nào ra cửa vậy trời, sao mà ra ngoài xui thế?

Từ sáng đến giờ đã xảy ra nhiều chuyện xui xẻo, không biết lát nữa còn có chuyện gì không!

“Chú... đây là xe của chú sao...” Đứa nhỏ nơm nớp lo sợ nhìn Dương Minh, cẩn thận hỏi.

Dương Minh gật đầu, cười khổ nhìn đứa nhỏ : “Chuyện tốt của cháu làm sao?”

“Xin lỗi... chú... con sai rồi, chú đừng đánh con được không...” Đứa bé nói như mếu vậy.

“Con...haizzz!” Dương Minh cũng không thể ra tay đánh một đứa nhỏ được, hơn nữa hắn cũng không phải tiếc một chút tiền này, mấu chốt là, vừa mới đáp ứng sẽ đi đón nàng, mà lại xảy ra chuyện như vậy. “Nhà con ở đây?” Dương Minh nhìn đứa nhỏ, hỏi.

“Đúng vậy, ở bên E19”

“Cha mẹ con đâu?” Loại chuyện này, nói với đứa trẻ cũng vô dụng, tìm cha mẹ của nó nói chuyện thì tốt hơn.

“Chú ơi, chú đừng nói với người nhà của con được không? Bọn họ sẽ đánh con...” Đứa trẻ cầu xin.

“Vậy con nói phải làm sao đây?” Tuy rằng Dương Minh không thiếu tiền, nhưng mà, nếu như vậy thì xui quá mạng rồi! Huống chi, nếu mà không giáo huấn đứa nhỏ này, để nó ngày nào cũng đá banh ở khu vực này, thì chẳng lẽ cả ngày Dương Minh phải lo lắng đề phòng sao?

Cho dù không lo cho chiếc xe, nhưng trong nhà còn có cửa sổ. Mấy bữa nay mọi người đang tập trung trang trí cho ngôi nhà, phải nói là rất bận rộn, bảo an và những thứ khác đều không đủ, cho nên đứa nhỏ đá banh ở đây cũng không ai phát hiện.

“Vậy... con đền tiền được không?” Đứa nhỏ hỏi.

“Đền tiền? Con có tiền?” Dương Minh ngạc nhiên, cái cửa kính xe này, ít nhất là cũng vài trăm đồng, đứa nhỏ này có thể đền?

“Con... con nhờ chị đền giùm được không?”

“ Nhờ chị? Được...” Dương Minh nghĩ nghĩ một chút, tìm ai cũng không sao cả, mấu chốt là có thể răn dạy đứa nhỏ này, về sau đừng để nó đá banh ở đây nữa.

Con nít bây giờ thật là ghê, còn có cả di động nữa. Chẳng qua, ngẫm lại cũng thấy không sao, vì di động bây giờ rẻ lắm, trở thành công cụ liên lạc thông dụng rồi.

Đứa nhỏ gọi điện thoại xong, không lâu sau, một chiếc xe cảnh sát phóng như bay đến.

Nhưng người xuống xe lại làm cho Dương Minh ngẩn ngơ... là một nữ cảnh tư thế oai hùng, là Hạ Tuyết!

Hạ Tuyết nhìn thấy Dương Minh cũng sửng sốt, lại nhìn đứa nhỏ bên cạnh, lập tức hiểu chuyện, không nói nhiều lời, đi lại nhéo lỗ tai của thằng bé : “Em lại gây họa phải không? Kêu chị đến chùi đít cho em à?”

Hạ Tuyết thân là cảnh sát, bình thường tiếp xúc với môi trường không lành mạnh rồi, cho nên ăn nói cũng không nhã nhặn lắm.

“Chị... em sai rồi... chị giúp em đền tiền cho chú này được không?” đứa nhỏ cúi đầu nói.

“Chú cái gì? Em phải gọi hắn là anh!” Hạ Tuyết nghe xong nổi giận, tại sao Dương Minh lại trở thành chú, như vậy chẳng phải mình cũng tụt vai sao?

“Được rồi, Hạ Tuyết, đây là em trai của cô?” Dương Minh cười nói :”Tiền không cần đền, cô chỉ cần nói với nó, về sau không được đá banh ở đây!”

“Anh ơi... em sai rồi..” Đứa nhỏ thấy người này quen biết chị mình, biết rằng chuyện sẽ không tồi tệ.

“Sao cô lại đổi xe?” Dương Minh nhớ lần trước Hạ Tuyết chạy một chiếc xe cũ, bây giờ lại lái một chiếc Jetta.

“Bởi vì xe kia cũ rồi, cho nên trong đội liền mua cho tôi một chiếc Jetta” Hạ Tuyết nói : “Gần đây rất bận, cho nên không có thời gian để chém cậu...”

Hạ Tuyệt không có thời gian? Thăng cấp lên làm đội phó, đâu cần đi làm, thời gian chắc chắn phải dư dả hơn trước kia mới đúng, nhưng mà, mỗi lần nhớ lại chuyện cùng Dương Minh trước kia, trên mặt liền phát sốt, ngượng ngùng đi gặp Dương Minh.

“Nếu là em trai của cô, thì coi như bỏ qua chuyện này, chẳng qua, cô giúp tôi tìm người sửa cái xe đi, tôi trả tiền, không cần cô phải trả” Dương Minh nói : “Tôi còn có việc, lần sau nói chuyện!”

Hạ Tuyết ngượng ngùng gặp Dương Minh, nhưng không có nghĩa là Hạ Tuyết không muốn gặp Dương Minh, không biết vì sao, gần đây không gặp Dương Minh, trong lòng Hạ Tuyết lại cảm thấy vắng vẻ, hôm nay khó khăn lắm mới mượn chuyện của em trai mà gặp Dương Minh, chưa nói được mấy câu mà Dương Minh đã đòi đi, hỏi sao mà không giận được?

Dương Minh có chuyện, cũng không chú ý đến biểu tình của Hạ Tuyết, phất tay một cái, ném chìa khóa cho Hạ Tuyết, xoay người rời đi, trước khi đi còn hỏi đứa nhỏ một câu : “Em tên là gì?”

“Anh, em tên là Lưu Tinh...”

Lưu Tinh? Hạ Tuyết? Trời đất....

Dương Minh đi rồi, Hạ Tuyết liền trút giận lên người Lưu Tinh, đáng thương cho Lưu Tinh, còn tưởng rằng do mình gây họa nên chị mới giận, nên không biết rằng đây là giận cá chém thớt!

Không có xe, Dương Minh đành phải nghĩ biện pháp khác, lấy điện thoại ra, vốn muốn gọi cho Bạo Tam Lập, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào ấy, lại bấm nhầm điện thoại của Tôn Khiết.

Điện thoại vang lên vài hồi chuông nhưng không có ai nghe, Dương Minh chuẩn bị cúp máy thì lại có người nghe.

“Em yêu, đang làm gì đó? Lâu vậy mới trả lời điện thoại, có phải đang dùng tay giải quyết sinh lý hay không?” Dương Minh chọc ghẹo. “Khụ...” Điện thoại truyền ra giọng một người đàn ông : “Dương Minh sao, bác là Tôn Hồng Quân...”

“ặc... bác trai...” Dương Minh đổ mồ hôi, thật đúng là, xui tận mạng luôn rồi, đi đường mà cũng trượt vỏ chuối được.

“Bác đang ở công ty của tiểu Khiết,nó đi lấy tài liệu cho bác, không đem theo điện thoại, lát nữa bác kêu nó gọi lại cho con được không?” Tôn Hồng Quân nói.

“Được rồi... như vậy đi, bác trai...” Dương Minh đỏ mặt cúp điện thoại.

Nếu đồi lại là Tôn Hồng Quân trước kia, khẳng định đã sớm nổi bão rồi, nhưng mà đối với Dương Minh, Tôn Hồng Quân làm ra vẻ như không nghe không thấy, trong lòng lại nói, tụi trẻ bây giờ, sao lại chơi mấy trò thấp kém như vậy nhĩ?

Dương Minh đón một chiếc taxi, trực tiếp đến công ty của Tôn Khiết, trên đường đi nhận được điện thoại của Tôn Khiết. Bởi vì Tôn Hồng Quân còn ở bên cạnh, cho nên Dương Minh cũng không nhiều lời với Tôn Khiết được.

Dương Minh chỉ nói là muốn mượn chiếc Audi R8 của Tôn Khiết một chút, Tôn Khiết hỏi Dương Minh đang ở đâu, rồi để thư ký đem chìa khóa xuống.

Khi lái xe đến nhà Lâm Chỉ Vận, Dương Minh mới biết được, thì ra Lâm Trường Thanh và Trầm Nguyệt Bình cũng muốn cùng đi, nếu Dương Minh lái chiếc BWM đến, thì sẽ không có vấn đề, chỉ là lần này lại là chiếc Audi R8, chỉ có thể ngồi hai người.

“Tiểu Dương, con đừng làm khó dễ dì, để cho dì và cha của Chỉ Vận đi xe bus sao?” Trầm Nguyệt Bình nhìn thấy chiếc xe của Dương Minh, nói.

“Không sao đâu, để con tìm cho dì và chú Lâm một chiếc xe khác” Dương Minh nói xong, liền lấy điện thoại ra gọi cho Bạo Tam Lập.

Dù sao ở chổ Bạo Tam Lập cũng có nhiều xe để trống, để cho hắn đưa một chiếc tới là được.