“Chỉ Vận, nếu bọn họ muốn đi theo thì để bọn họ đi theo” Dương Minh tự nhiên hiểu rõ suy nghĩ hai tên kia, thấy Lý Đại Đông có chút xấu hổ, vì thế liền theo ý bọn họ.
“Xin lỗi ...” Lý Đại Đông cười khổ nói.
Dương Minh không nói gì, cầm tay Lâm Chỉ Vận đi ra ngoài.
“Không phải đi xe bus đó chứ?” Trịnh Tắc Đào ở phía sau châm chọc mà nói.Hướng Dương Minh đi không phải phố chính, tình huống bình thường không có xe taxi đi ngang qua. Cho nên Trịnh Tắc Đào mới nói: “Bọn tao không chen chúc xe bus đâu. Hay là mày nói địa điểm cho tao biết, bọn tao bắt taxi đến đó”
“Tắc Đào, ai ....” Lý Đại Đông có chút bất đắc dĩ, chẳng qua cũng không có cách nào. Trịnh Tắc Đào đã thay đổi, không còn giống Trịnh Tắc Đào rộng lượng như hồi còn đi học. Trịnh Tắc Đào bây giờ trở nên quá kiêu ngạo.
Dương Minh không thèm để ý đến hắn, đi đến lối ra liền móc điều khiển xe, mở cửa xe BMW.
Trịnh Tắc Đào và Diệu Dương rõ ràng là sửng sốt một chút, ngay cả Lý Đại Đông cũng có chút kinh ngạc. hắn không ngờ Dương Minh có xe riêng. Hơn nữa là chiếc BMWsX5 xa hoa. Lâm Chỉ Vận hiểu rõ Dương Minh, nên bây giờ không mất tự nhiên.
Đầu tiên mở cửa bên trên ra cho Lâm Chỉ Vận vào trong ngồi, sau đó nói với Lý Đại Đông vào hai người còn lại:
- Đại Đông Qua, lên xe đi. Ồ, hai người các anh không phải muốn bắt taxi sao?”
Trịnh Tắc Đào lúc này mặt không thể tin nổi, nhưng đến lúc này hắn không thể không thừa nhận vừa nãy mình nhìn nhầm rồi. Trách không được vừa nãy thằng Dương Minh này bình tĩnh như vậy, thì ra người ta có bản lĩnh.
Trịnh Tắc Đào vốn là kẻ bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, bây giờ thấy Dương Minh có thực lực, lại có chút lo lắng. mình vừa nãy châm chọc một lúc lâu, thằng Dương Minh này có nhớ thù không? Bây giờ quan trọng là mau chóng biết rõ Dương Minh, xem năng lực của hắn lớn như thế nào.
Trịnh Tắc Đào nghĩ vậy liền vội vàng nói: “Đã có xe chúng tôi việc gì phải bắt xe”
Trịnh Tắc Đào đánh giá mình quá cao. Dương Minh nhớ thù? Nhân vật nhỏ bé như Trịnh Tắc Đào còn chưa đáng để Dương Minh nhớ.
Người không biết xấu hổ là vô địch. Dương Minh cũng không ngờ Trịnh Tắc Đào chuyển biến nhanh như vậy, mặc dù có chút kỳ quái nhưng không tiện nói gì. Dù sao bọn họ muốn ngồi chặt thì cứ ngồi đi.
“Ông bạn, công ty của ông làm gì?” Trên đường Trịnh Tắc Đào có chút thiếu kiên nhẫn, vừa nãy hắn nhảy ra lớn nhất, Dương Minh muốn khai đao với ai thì tự nhiên là hắn. Diệu Dương gần như không nói gì.
Cho nên hắn bắt đầu muốn tìm hiểu Dương Minh. Hắn thấy xe Dương Minh là xe xịn, nên hiểu rõ công ty trong miệng Lâm Chỉ Vận là thật 100 %.
Dương Minh bĩu môi không thèm để ý: “Có mắt tự mình nhìn”
Trịnh Tắc Đào á khẩu, nhưng không dám tức. hắn bình thường ở trong khu tắm hơi của ông anh, gặp không ít người tàn nhẫn, cũng thấy không ít thủ đoạn. Cho nên hắn không dám bất mãn với Dương Minh nữa.
Dương Minh dừng xe trong bãi đỗ xe ở phố buôn bán, sau đó xuống xe.
“Dương ca” mấy thanh niên áo đen đồng thời chào Dương Minh.
Mấy người này đều là bảo vệ mà Bạo Tam Lập phái tới, trước đó đã được xem ảnh của Dương Minh. Chẳng qua cho dù không nhận ra Dương Minh, thì chiếc xe BMW này trước đó Dương Minh đã ngồi, bọn họ vẫn có thể nhận ra.
Dương Minh gật đầu cười nói: “Vất vả cho các cậu”
Hôm nay trời nóng bức 39 độ, mấy người này vì an toàn của công ty châu báu mà đứng ở ngoài, Dương Minh tự nhiên phải ân cần thăm hỏi một chút.
“Việc chúng tôi nên làm mà, Dương ca” Tên cầm đầu nói. Tự nhiên hắn đã mơ hồ biết được thân phận của Dương Minh, nên rất vui vì được Dương Minh khen.
“Tên gì?” Dương Minh hỏi.
“Dương Quốc Long” người áo đen nói.
“Người nhà mình cả, chịu khó làm, tôi sẽ không bạc đãi anh em” Dương Minh vỗ vỗ vai Dương Quốc Long mà nói.
“Vâng, Dương ca” Dương Quốc Long vội vàng nói, trong mắt đầy vẻ hưng phấn.
Lúc này Trịnh Tắc Đào đã rất sợ hãi. Hắn thật sự đã tin Dương Minh không bình thường. chẳng qua hắn bắt đầu lo lắng, xem ra thực lực của Dương Minh không bình thường.
“Bên kia cũng là anh em sao?” Dương Minh nhìn đám người áo đen đi qua đi lại rồi nói.
“Đúng vậy, đều là Báo ca phái tới, các anh em bảo vệ an toàn của công ty” Dương Quốc Long nói.
“Không cần nhiều người như vậy đâu” Dương Minh suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, để một bộ phận anh em đi nghỉ”
“Dương ca, như vậy không được, an toàn của công ty là quan trọng nhất” Dương Quốc Long nói.
“Bảo bọn họ đi nghỉ, xảy ra tình hình có thể kịp thời chạy ra. Để bọn họ mang theo điện thoại di động bên cạnh, có tình hình lập tức chi viện” Dương Minh phân phó rồi nói: “Thay ca nhau, như vậy cũng không quá mệt mỏi”
“Nhưng mà ....” Dương Quốc Long biết Dương Minh nói là thật. Nhưng trước đó Báo ca đã ra lệnh mọi người phải chú ý, không thể lười biếng.
“Sao thế? Có gì khó khăn ư?” Dương Minh ngẩng đầu nhìn Dương Quốc Long, sau đó nói: “Có phải là Bạo Tam Lập?”
“Đúng vậy, Báo ca dặn chúng tôi phải sẵn sàng chuẩn bị ...” Dương Quốc Long nói.
“Bạo Tam Lập không nói với các cậu, đến đây sẽ do tôi bố trí sao?” Dương Minh lạnh nhạt nói.
“Vâng, Dương ca, tôi biết nên làm như thế nào” Dương Quốc Long vội vàng nói: “Dương ca, thay mặt anh em cảm ơn ngài”
“Tôi phải cảm ơn các cậu mới đúng. Các cậu bây giờ đang bảo vệ công ty của tôi mà” Dương Quốc Long xua tay cười nói.
Lý Đại Đông không biết “Báo ca” Bạo Tam Lập là ai, cho nên không cảm thấy gì. Nhưng Trịnh Tắc Đào lại khác, anh trai hắn mở trung tâm tắm hơi, bình thường thường xuyên có thể tiếp xúc chuyện trên đường. Cái tên Bạo Tam Lập có thể nói là sấm đánh ngang tai.
Cho nên Trịnh Tắc Đào không khỏi choáng váng. Nếu như Bạo Tam Lập mà đám người Dương Minh nói là Bạo Tam Lập kia, vậy giết mình chỉ là chuyện quá đơn giản.
Chờ Dương Quốc Long rời đi, Trịnh Tắc Đào mới nơm nớp lo sợ đi đến bên cạnh Dương Minh, sau đó nhỏ giọng nói: “Dương ... Dương ca, Báo ca Bạo Tam Lập mà các anh vừa nói là Báo ca kia ...”
Dương Minh nhìn dáng vẻ lúc này của Trịnh Tắc Đào liền cười nói: “Coi như vậy, chính là Báo ca kia mà cậu nói, Bất Dạ Thiên”
“A” mặc dù sớm đã nghĩ đến, nhưng lúc này Trịnh Tắc Đào rất sợ. Bạo Tam Lập là nhân vật lớn, hắn đâu có cơ hội tiếp xúc. Chẳng qua sau khi hoảng sợ, hắn vội vàng nói: “Dương ca, anh nói rất đúng, tôi vừa nãy uống nhiều nước đái ngựa nên có chút mơ hồ. vừa nãy ngồi trong xe BMW của Dương ca bị gió bên ngoài thổi vào, tôi bây giờ mới tỉnh lại. Nếu có gì nói sai, Dương ca coi như tôi đánh rắm”
“Tôi vừa nãy hình như không mở cửa sổ thì phải?” Dương Minh cười nói.
“Giống nhau, giống nhau. Không cần biết là gió Đông Nam, hay gió Tây Bắc, chỉ cần có thể thổi tỉnh tôi, vậy đều là gió” Trịnh Tắc Đào nói. “Được rồi, tôi biết tâm tư của cậu, sợ tôi trả thù sao?” Dương Minh nhìn Trịnh Tắc Đào rồi nói.
“Hắc hắc ...” Trịnh Tắc Đào bị nói trúng tim đen, Cười cười một tiếng.
“Yên tâm, tôi không cần so đo với cậu” Dương Minh phất tay rồi nói: “Tôi cả ngày bận rộn, không có thời gian tìm cậu”
“Cảm ơn Dương ca” Trịnh Tắc Đào vui vẻ, vội vàng nói.
Theo lý thuyết Trịnh Tắc Đào có chút nịnh bợ Dương Minh. Chẳng qua nếu ai hiểu rõ tình hình Trịnh gia lúc này sẽ không cho rằng như vậy. Trịnh gia dựa vào khu tắm hơi kia mà dựng nghiệp, không có bối cảnh sâu, chỉ là kinh doanh phát đạt, lại gặp cơ hội. Hơn nữa Lão Đại Trịnh gia cũng là anh trai Trịnh Tắc Đào cố gắng kinh doanh, biết không ít người quyền quý, khu tắm hơi làm càng lúc càng lớn, bây giờ đã là một câu lạc bộ đủ mọi nghề.
Càng lúc càng này của Trịnh gia mở ở Đông Hải. Nhưng gần đây lại có chút vấn đề. Bởi vì một chuyện nhỏ nên có mâu thuẫn với một thiếu gia Đông Hải. Chẳng qua thiếu gia này có bối cảnh lớn, mọi người gọi hắn là một trong tứ thiếu gia Đông Hải.
Vốn tưởng rằng bỏ chút tiền ra là được. Lão Đại Trịnh gia tìm rất nhiều người, nhưng không hòa giải được. Bởi vì đối phương chỉ có một điệu kiện, yêu cầu Trịnh gia đóng cửa câu lạc bộ. Trịnh Tắc Đào biết rõ bối cảnh và quan hệ của Dương Minh, trong lòng vừa động. không biết chừng có thể xuống tay từ chỗ Dương Minh, xem có thể thông qua chút quan hệ, có lẽ làm cho thiếu gia Đông Hải kia thả Trịnh gia. Kể từ đó chuyện xấu hóa thành chuyện tốt. Cho nên Trịnh Tắc Đào mới nịnh bợ Dương Minh như vậy.