Đến khi trời tôi, Dương Minh cũng không nhận được tin tức có giá trị. Cũng không phải Bạo Tam Lập không cố gắng, hắn đã cố hết sức. nhiệm vụ mà Dương Minh giao cho hắn không nhiều, cơ hội lần này tự nhiên phải cố gắng hoàn thành.
Chẳng qua lật cả Tùng Giang cũng không tìm được chiếc xe đó. Mà tin tức nhận được bên giao thông thì biển xe này đã báo mất từ nửa năm trước, xe trước đó đã thay đổi thủ tục. Hơn nữa xe kia cũng không phải xe 12 chỗ.
Dương Minh vốn cũng không mong dựa vào biển số xe mà tìm được manh mối, dù sao có ai lái xe của mình đi gây án cơ chứ. Bạo Tam Lập đi kiểm tra một chút, chẳng qua không muốn bỏ qua bất cứ khả năng nào mà thôi.
Xe kia đã hoàn toàn biến mất, cũng không ai nhận ra người trên chiếc xe đó. Đám người và chiếc xe kia giống như biến mất khỏi thế giới này.
Hoặc là bọn chúng đã rời khỏi Tùng Giang, đi đâu đó, không thể nào tìm được.
Đầu mối cứ như vậy biến mất. Dương Minh mặc dù không cam lòng nhưng cũng bất đắc dĩ. Dương Minh phân phó Bạo Tam Lập lưu mấy người tiếp tục theo chuyện này, các người khác về làm chuyện của mình.
Chuyện cứ như vậy qua đi nhưng đã để lại khúc mắc trong lòng Dương Minh. Không biết rõ chân tướng, trong lòng Dương Minh luôn có chút lo lắng.
Đáng lẽ công ty châu báu Dương Minh không phải để ý nhiều, nhưng sau chuyện này Dương Minh không thể không tăng thêm người bảo vệ an toàn của công ty.
Nếu Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đã biết chuyện này, Dương Minh không cần e ngại nữa. hắn không để Lâm Chỉ Vận đến công ty châu báu làm là vì sợ Trần Mộng Nghiên biết sẽ đến gây náo loạn.
Thực ra Dương Minh cảm thấy mình đã đối xử không tốt với Lâm Chỉ Vận. Tết qua lâu như vậy mà số lần đến nhà Lâm Chỉ Vận không đáng là bao.
Xem đồng hồ thấy mới là 2 giờ chiều, Dương Minh sáng ở công ty xử lý công chuyện, bận đến bây giờ, chưa kịp ăn cơm.
Đi vào quán của Hồng di gần đó. Dương Minh nhiều lúc đến nhà Phương Thiên không ăn cơm liền đến quán này ăn cho qua bữa.
Hồng di cũng biết Dương Minh là bạn trai của Lâm Chỉ Vận.
Cho nên mỗi lần Dương Minh đến đều rất nhiệt tình.
“Tiểu Dương tới sao, mau vào ngồi đi” Hồng di nhiệt tình nói: “Có ngồi phòng không?”
“Có mình cháu, ngồi phòng làm gì chứ?” Dương Minh có chút kỳ quái: “Cháu ngồi ở ngoài là được rồi”
“Cái ... này” Hồng di thở dài một tiếng, muốn nói lại thôi.
Điều này làm Dương Minh có chút khó hiểu, vào trong nhà tìm một bàn ngồi xuống. Dương Minh ngẩng đầu thì thấy một đám người đang uống rượu cách đó không xa. Lý Đại Đông không ngờ cũng ngồi ở đó. Dương Minh suy nghĩ một chút liền hiểu ý Hồng di. Hồng di nhất định là sợ mình và Lý Đại Đông gặp nhau sẽ khó xử, cho nên mình vừa vào đã muốn đưa vào trong phòng.
Chẳng qua gặp thì sao chứ, Dương Minh cũng không thể ra vẻ không biết, lần trước Dương Minh nói chuyện với Lý Đại Đông cũng được mà. “Đại Đông Qua” Dương Minh cười cười gật đầu với Lý Đại Đông, coi như bắt chuyện.
“Dương ... Dương Minh” Lý Đại Đông kinh ngạc, có chút xấu hổ nói. hắn không ngờ gặp Dương Minh ở đây.
“Đại Đông, ai thế?” Một thằng thanh niên uống rượu hỏi Lý Đại Đông.
“Một người bạn” Lý Đại Đông hàm hồ nói.
“Cùng nhau uống chứ?” thanh niên kia sảng khoái nói với Dương Minh.
“Không được, tôi hẹn người, ăn cơm rồi phải đi ngay” Dương Minh nói xong có chút hối hận. Trước khi đến mình đã gọi điện cho Lâm Chỉ Vận. Dương Minh nói mình hơi đói nên đến đây ăn. Lâm Chỉ Vận có lẽ cũng không có chuyện gì vì thế nói với Dương Minh rằng sẽ đến quán tìm hắn.
Bây giờ thấy Lý Đại Đông ở đây, Dương Minh lại suy nghĩ, mình có nên gọi điện cho Lâm Chỉ Vận bảo nàng đừng đến không?
Chẳng qua Dương Minh lại suy nghĩ, chuyện này Lý Đại Đông sớm muộn cũng phải đối mặt, mình tuyệt đối không thể bỏ Lâm Chỉ Vận, cho nên không phải e ngại. Vì thế bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu. hắn cầm thực đơn gọi một phần cơm cùng thịt bò sốt tiêu.
Nhà Lâm Chỉ Vận rất gần đây, Dương Minh vừa bỏ thực đơn xuống, Lâm Chỉ Vận đã đến. Có lẽ Lý Đại Đông thấy Lâm Chỉ Vận, có chút xấu hổ cúi đầu xuống. Lâm Chỉ Vận cũng không phát hiện ra Lý Đại Đông.
“Dương Minh, sao không đến nhà em ăn” Lâm Chỉ Vận có chút bất mãn vì Dương Minh đến nhà nàng còn vào quán ăn.
“Cô Trầm không phải không có nhà sao, anh đến đó ai nấu cho anh. Hơn nữa dù cô có nhà cũng không nên không biết xấu hổ làm phiền cô chứ” Dương Minh nói.
“Nhưng mà, em nấu mà, rang cơm rất nhanh mà” Lâm Chỉ Vận.
Dương Minh sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra, thì ra Lâm Chỉ Vận cũng biết nấu ăn. Thời buổi này các cô gái xuống bếp không nhiều lắm. Dương Minh không ngờ bên cạnh mình không chỉ có một người.
“Ồ? Đại Đông, đó không phải là Lâm Chỉ Vận nhà ông sao?” thanh niên cùng uống rượu với Lý Đại Đông lập tức phát hiện ra gì đó.
Lý Đại Đông đành cười khổ một tiếng. Mấy thằng thanh niên uống rượu với hắn đều là bạn thân hồi cấp ba, nên hiểu rất rõ chuyện của hắn, rất nhiều người biết Lâm Chỉ Vận, biết tình cảm của hắn với Lâm Chỉ Vận.
Vốn tưởng rằng hai người thành đôi, nhưng không ngờ rằng Lâm Chỉ Vận lại nói nói cười cười với người đàn ông khác.
Vừa nãy tên thanh niên đã hỏi Lý Đại Đông, gọi Lâm Chỉ Vận cùng đến, Lý Đại Đông hàm hồ cho qua chuyện. Tên thanh niên kia không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ hắn đã rõ, Lý Đại Đông thất tình.
Một thằng gầy gò cùng ăn nói với Lý Đại Đông: “Đại Đông, có chuyện gì thế này? Thằng ranh kia là ai? Sao lại ngồi cùng chị dâu?’
“Ai” Lý Đại Đông biết không thể giấu được nữa, thở dài một tiếng rồi nói: “Là bạn trai của Chỉ Vận”
“Mẹ nó chứ, Đại Đông, rốt cuộc là như thế nào? Ông và Lâm Chỉ Vận là sao?” Tên thanh niên kia vội la lên.
“Tôi cũng không biết. Lần trước đợt tết tôi về, Lâm Chỉ Vận có bạn trai rồi” Lý Đại Đông lắc đầu, khổ sở nói.
“Vậy ông đã hỏi rõ ràng chưa? Ông có tình cảm với cô ấy nhiều năm như vậy, sao lại không bằng một thằng bạn trai mới quen?” Thằng thanh niên có chút khó hiểu: “Chúng ta học cùng cấp ba, mấy người chúng ta đều thấy quan hệ giữa ông và Lâm Chỉ Vận, sao lại nói có bạn trai là có ngay vậy?”
“Bỏ đi, có một số việc nhất là tình cảm không thể nói rõ” Lý Đại Đông bưng cốc bia uống cạn.
“Mẹ nó. Lý Đại Đông, ông còn là đàn ông không? Cứ như vậy buông tha sao?” thằng thanh niên trừng mắt nhìn rồi nói: “Ông nhìn cô gái mình thích nói nói cười cười với thằng khác, ông có thể chịu sao?”
“Tôi” Lý Đại Đông đỏ mặt không nói thành lời.
Thằng thanh niên hơi lớn tiếng, Lâm Chỉ Vận và Dương Minh đều nghe thấy. Lâm Chỉ Vận cũng đã thấy Lý Đại Đông.
“Đại Đông ca” Lâm Chỉ Vận cũng hiểu rõ tâm tư của Lý Đại Đông, chẳng qua mình và Lý Đại Đông không thể có khả năng. Vì tránh cho xấu hổ, Lâm Chỉ Vận liền đứng dậy chào Lý Đại Đông.
“Chỉ Vận” Lý Đại Đông há mồm, một lúc sau nói được hai chữ.
“Lâm Chỉ Vận, rốt cuộc là sao? Sao em lại có bạn trai?” Thằng thanh niên kia là kẻ nóng nảy, Lý Đại Đông không nói được gì, hắn không nhịn được.
“Diệu Dương ca, em tìm bạn trai thì sao chứ?” Lâm Chỉ Vận cũng biết tên thanh niên này.
“Mấy người chúng ta đều thấy em và Đại Đông thân nhau mà, sao em lại phản bội Đại Đông?” Thằng gầy nói.
Lâm Chỉ Vận nhíu mày. Dương Minh ngồi bên nghe được đã mất kiên nhẫn, trừng mắt nhìn thằng gầy rồi nói: “Chuyện này có quan hệ gì với anh”
“Sao không có quan hệ?” Thằng gầy bị Dương Minh nói như vậy, lập tức có chút cấp bách. Hắn quay đầu lại nói với Lý Đại Đông: “Lý Đại Đông, ông nếu là đàn ông thì đứng dậy dùng chai bia đập thằng kia”
“Bỏ đi, Trịnh Tắc Đào” Lý Đại Đông lắc đầu sau đó có chút xấu hổ nói với Lâm Chỉ Vận: “Xin lỗi, cậu ta uống nhiều”
”Lý Đại Đông, con mẹ ông là con ốc sên” Trịnh Tắc Đào vỗ bàn mà nói: “Chúng ta ba người còn sợ thằng đó sao?”
Hồng di lúc này đã thấy ở đây cãi nhau, vội vàng đi tới khuyên: “Chuyện gì thế, đừng nóng”