“Xin lỗi, tôi nghe điện đã” Dương Minh cười cười cầm lấy tai nghe đeo lên, sau đó ấn phím nghe: “Alo, ai đó”
“Dương Minh, anh đang ở đâu thế?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của Trần Mộng Nghiên.
“Ha ha, là Mộng Nghiên sao, anh đang ở ngoài làm chút chuyện. Sao vậy, em có chuyện gì sao?” Dương Minh nói.
“Thư Nhã đến Tùng Giang biểu diễn, anh có biết không?” Mộng Nghiên nói: “Nghe nói là tập đoàn của Dương thúc tổ chức mà?”
“Đúng vậy” Dương Minh nhìn lướt qua Thư Nhã ngồi bên cạnh một chút, sau đó nói: “Sao vậy, muốn anh xin chữ ký giúp em sao?’
“Nếu có đĩa CD ký tên thì giúp em một cái, hì hì” Trần Mộng Nghiên cười giảo hoạt mà nói: “Em chỉ định anh kiếm hai chiếc vẻ đêm diễn, không ngờ anh còn có thể lấy được chữ kí”
“Không vấn đề gì, để anh” Dương Minh nói: “Tối gọi điện cho em”
Dương Minh dập máy liền cười nói với Thư Nhã: “Bạn gái của tôi là fan của cô, cô ấy nhờ tôi xin chữ ký của cô”
Về phần vé đêm diễn, tập đoàn Danh Dương là đơn vị tổ chức nên muốn bao nhiêu chẳng được. Vé khách quý cũng không vấn đề gì.
“Hả” Thư Nhã nghe Dương Minh nói người gọi điện là bạn gái của hắn, trong lòng rất khó chịu, trong lúc nhất thời không khỏi thất thần.
“Làm sao vậy, không muốn ký cho tôi sao?” Dương Minh thấy Thư Nhã không nói gì, còn tưởng nàng không ký cho mình, không khỏi có chút tức giận. Tôi tốt xấu gì cũng cứu cô một mạng mà? Cô ký tên vào đĩa Cd khó nhọc lắm sao?
“Không ... không phải” Thư Nhã đã lấy lại tinh thần, rất mất tự nhiên cười nói: “Đương nhiên có thể rồi. Tôi cũng nên ký cho anh”
Thư Nhã mỗi ngày ký rất nhiều, nên đối với yêu cầu này của Dương Minh thì nàng gặp nhiều. Vì thế trong ví Thư Nhã luôn có vài chiếc Cd đã ký tên.
Vừa nói Thư Nhã liền mở ví của mình ra, sau đó lấy vài đĩa Cd mới nhất ra.
“Cô có nhiều như vậy sao?” Dương Minh nhìn lướt qua tay Thư Nhã, sau đó cầm lấy hết rồi nói: “Cho tôi hết đi, có lẽ có nhiều người muốn tôi xin Cd của cô”
“Ách” Thư Nhã không ngờ Dương Minh lại bá đạo như vậy, thoáng cái lấy hết làm của mình. Chẳng qua Thư Nhã cũng không nói gì, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Cũng được ...”
Dương Minh có chút tức giận vì vừa nãy Thư Nhã không nói gì, nên làm thế để trả thù một chút mà thôi. Dương Minh cảm thấy mình nên mạnh mẽ với Thư Nhã một chút, như vậy làm cho cô ả sợ mình. Cứ như vậy sẽ không dám tùy tiện nói chuyện ở chiếc thuyền Elise với bất cứ ai.
Thư Nhã vốn vừa nãy nghe được Dương Minh nói hai chữ “Tiểu Nhã” rất quan trọng đối với hắn, trong lòng rất là kích động. nàng thiếu chút nữa không thể chờ đợi nói cho Dương Minh biết, nàng chính là Tô Nhã.
Nhưng điện thoại di động của Dương Minh vang lên đã xóa bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu nàng. Nàng sợ. Thoạt nhìn quan hệ giữa Dương Minh và bạn gái bây giờ rất tốt. mình cho dù nói ra chân tướng sự việc cho Dương Minh, như vậy hắn ta có thể chấp nhận mình sao?
Có địa vị quan trọng ở trong lòng cùng với chấp nhận hay không là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Có lẽ mình đã trở thành một trí nhớ không thể phai nhạt trong lòng hắn, chỉ là trí nhớ mà thôi.
Dù sao chuyện đã trải qua thời gian dài như vậy. Không phải ai cũng cố chấp như mình mà. Thư Nhã không dám xác định, cũng không dám thử.
Bởi vì thân phận thật sự của mình là con bài tẩy duy nhất của nàng. Nếu như đề bài này không có hiệu quả, như vậy nàng sẽ mất đi tất cả. Thư Nhã sợ, thật sự rất sợ, sợ thân phận thật sự của mình bị Dương Minh biết. Như vậy thứ nhất Dương Minh không chấp nhận mình, như vậy nàng sẽ không còn bất cứ cơ hội nào.
Cho nên đây là cỏ cứu mạng duy nhất của nàng. Không đến lúc bất đắc dĩ, không đến giây phút cuối cùng, Thư Nhã tuyệt đối sẽ không dùng đến nó.
Hơn nữa Thư Nhã cảm thấy nếu như bằng thân phận ngôi sao của mình mà tiếp xúc với Dương Minh, nếu như có thể tự nhiên có thể sinh ra một thời gian yêu nhau, nếu thật sự không được thì mới nói thân phận thật sự của mình ra với Dương Minh.
Sau khi tính toán như vậy, ánh mắt của Thư Nhã đã khôi phục bình thường. Hừ hừ, tuy nói dung mạo của mình bây giờ không xinh đẹp như trước đây, nhưng cũng là xuất sắc mà. Mình không tin với thân phận ngôi sao của mình bây giờ theo đuổi anh ấy còn không thành công.
Đương nhiên đây chỉ là Thư Nhã nói để khích lệ mình mà thôi. Còn có thể thành công hay không thì trong lòng Thư Nhã không hề có chút tự tin nào cả.
“Thư Nhã, cô hôm nay có mệt không? Như vậy thì về khách sạn nghỉ ngơi cho tốt. Hôm nào tôi sẽ tìm cô nói chuyện” Dương Minh thấy sắp đến khách sạn, vì thế nói.
“Chuyện ... chuyện gì” Thư Nhã không khỏi giật mình.
Dương Minh trầm ngâm một chút, chuyện mình muốn hỏi trong lúc nhất thời không thể nói rõ. Cho nên Dương Minh định tìm thời gian nói tử tế một chút. Hơn nữa hắn cũng không muốn lộ ra gì đó từ trước, như vậy Thư Nhã sẽ cảnh giác.
Thực tế nói cho Dương Minh biết, Thư Nhã này nhất định có liên hệ gì đó với Tô Nhã. Nhưng Dương Minh vẫn không tìm được đầu mối.
“Trên đời không có việc gì mà không thể lộ ra” Dương Minh lạnh nhạt cảnh cáo một câu: “Hy vọng Thư tiểu thư nhớ lời nói trước đây của chúng ta. Tôi cũng không muốn thấy tin tức có ngôi sao nào đó bỏ mình”
“Ồ ....” mặc dù Dương Minh nói rất nghiêm khắc, nhưng không biết tại sao Thư Nhã lại không sợ hãi. Nhưng Thư Nhã vì phối hợp với Dương Minh nên vẫn gật đầu ra vẻ sợ.
Thư Nhã thầm nghĩ, mình ngu sao mà lại nói chuyện này với người khác? Nếu anh ấy xảy ra chuyện gì thì mình biết làm như thế nào?
Quả nhiên không nằm ngoài suy nghĩ của cô Hứa, chiếc xe Q7 vừa ra khỏi sân bay liền bị đám phóng viên đuổi theo. Mà chiếc xe BMW X5 của Dương Minh lại không bị ai chú ý.
Mặc dù xe BMW X5 coi như xe xịn, nhưng ở Tùng Giang không chỉ có mình xe của Dương Minh. Bây giờ có nhiều người có tiền mà, cho nên phóng viên cũng không chú ý đến xe này.
Đỗ xe vào bãi đỗ ở Thiên thượng nhân gian, lập tức có một đám bảo vệ công ty Danh Dương lên đón. Nơi này là địa bàn của Dương Minh, đám phóng viên căn bản không thể đi vào. Cho nên cũng không sợ người khác thấy Thư Nhã.
“Thư Nhã, cô đi nghỉ trước hay là chờ đám người còn lại?” Dương Minh hỏi một câu.
“Tôi ... tôi chờ bọn họ” Thư Nhã hiển nhiên hy vọng có thể ở bên Dương Minh thêm một lát nữa.
“Được rồi” Dương Minh gật đầu cầm lấy đĩa Cd mà Thư Nhã đưa cho mình, nhét vào máy phát trên xe. Dương Minh không xuống xe, đám vệ sĩ tự nhiên không nói gì.
Trong xe vang lên tiếng hát buồn bã của Thư Nhã.
Nhớ anh lúc trước khắc tên em trên đó ... Anh đeo nó vào tay của em ... trái tim của chúng ta liền vào nhau ... Dương Minh nhíu mày, kinh ngạc đến xuất thần. lần đầu tiên khi nghe bài hát này, Dương Minh có một cảm giác rất quen thuộc, chẳng qua bởi vì bố mẹ vào nhà nên đã quên chuyện này đi, Dương Minh cũng không nhớ rõ.
Bây giờ một lần nữa nghe lại bài hát này, Dương Minh lập tức bị bài hát này hấp dẫn.
Thư Nhã đứng bên cạnh cũng kinh ngạc đến xuất thần. Mỗi lần nghe được hoặc là hát biến hoá này, nàng đều nhớ đến chuyện trước đây, nhớ đến lần mình bán chiếc nhẫn đó đi.
Mình đúng là ngu ngốc, rõ ràng biết không thể quên hắn ta, nhưng hết lần này đến lần khác lại muốn nếm thử. Bây giờ thì hay rồi, ngay cả nhẫn cũng bị người ta mua mất, muốn tìm lại sẽ vô cùng khó khăn.
Thực ra với sức ảnh hưởng của Thư Nhã, nàng tin rằng mình chỉ cần mình tổ chức buổi họp báo tuyên bố sau khi bán đấu giá chiếc nhẫn kia liền hối hận, có lẽ người mau nhẫn sẽ chủ động liên lạc với nàng.
Chẳng qua Thư Nhã cũng không quá xác định. Bởi vì người mua nhẫn kia vẫn không lộ mặt, có lẽ không phải là loại người muốn lấy lòng mình. Cho nên Thư Nhã vẫn không làm như vậy.
Hai người đều mang theo tâm sự, đều lẳng lặng nghe hát. Bởi vì bài hát này Thư Nhã đã rất quen thuộc nên không nhập tâm như Dương Minh, ánh mắt lén nhìn Dương Minh. Thư Nhã có chút mừng rỡ, hy vọng hắn có thể từ ca từ nghe ra điều gì đó.
Chẳng qua Thư Nhã lại rất sợ hãi. Nàng sợ Dương Minh thật sự nghe ra gì đó, sau đó hỏi nàng chiếc nhẫn ở đâu. Như vậy Thư Nhã không biết nói ra sao nữa.
Nghe một lát, Dương Minh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, nhìn chằm chằm vào mặt Thư Nhã, muốn từ trên mặt Thư Nhã nhìn ra gì đó.
Trong bài hát này thật giống như mình và Tô Nhã trước đây, cho nên Dương Minh càng tin Thư Nhã có quan hệ nhất định với Tô Nhã. Chẳng qua năng lực nhìn thấu suy nghĩ lần này lại không xuất hiện.
Dương Minh mở máy nghe nhạc lấy đĩa CD ra, nhìn tên bài hát. Khi hắn thấy bài này do Thư Nhã sáng tác, không khí có chút kinh ngạc, lập tức nói: “Bài hát này là do cô viết?”