Dương Minh dặn Hầu Chấn Hám bảo hắn trong mấy hôm nay gây phiền phức cho Vân Nghiễm Đô, Dương Minh liền không để ý tới nữa.
Lúc này Tôn Khiết gọi điện cho Dương Minh.
“Dương Minh, nhân viên phục vụ kia có vấn đề” Tôn Khiết chờ Dương Minh nghe điện liền nói: “Tôi phái người tới thì nhân viên phục vụ kia đã biến mất”
“Ha ha, chị cũng nghĩ ra à. Chẳng qua tôi nhanh hơn chị một bước, nhân viên phục vụ đó đã nằm trong tay tôi” Dương Minh cười nói.
“Ồ? Thật hay giả? Động tác của cậu nhanh thật, xem ra tôi nhắc nhở thừa rồi” Tôn Khiết lắc đầu nói: “Đúng, còn có một việc, tôi nhặt được khẩu súng kia, hóa ra chỉ là đồ chơi”
“Cái này tôi sớm đoán được” Dương Minh cười nói: “Súng của thằng đó là súng thật mới là lạ”
“Thằng đó? Cậu biết ai làm sao?” Tôn Khiết sửng sốt một chút.
“Biết” Dương Minh nói: “Chị đoán xem sao?”
“Ai chứ? Tôi sao đoán được. Ai biết cậu có thù oán với ai. Đúng, không phải Âu Dương Quân Viễn kia chứ?” Tôn Khiết suy nghĩ một chút rồi nói.
“Không phải hắn ta ... chẳng qua nhân viên phục vụ nói chị sai người giết tôi?” Dương Minh đột nhiên đổi giọng, nghiêm túc nói. “Cái gì? Tôi? Cậu không phải nghi ngờ tôi đó chứ?” Tôn Khiết không khỏi sửng sốt.
“Không có” Dương Minh cười nói: “Cho nên tôi liền bảo người ta dùng côn điện điện JJ của thằng đó, hắn rốt cuộc đã nói”
“Cậu, cậu đúng là quá xấu” Tôn Khiết thở dài một hơi. Dương Minh nếu thật sự nghi ngờ nàng, sẽ làm nàng cảm thấy mất mát: “Rốt cuộc là ai?”
“Vân Nghiễm Đô” Dương Minh nói với Tôn Khiết.
“Là hắn?” Tôn Khiết nhíu mày: “Lâu rồi hắn không tìm tôi, không ngờ hắn ta nhịn lâu như vậy”
“Chẳng qua chiêu này của hắn cũng được, chia rẽ quan hệ giữa hai chúng ta, khiến quan hệ hai bên nhạt dần. Nếu không sao hắn có thể xen vào chứ?’ Dương Minh nói.
“Cậu định như thế nào?” Tôn Khiết nói.
“Một nhân vật nhỏ bé, so đo với hắn làm gì. Lúc nào cũng có thể giết chết hắn mà” Dương Minh nói: “Tôi bảo Đại Hầu đi thu thập hắn rồi”
“Đại Hầu” Tôn Khiết có chút kỳ quái.
“Chính là Hầu Chấn Hám” Dương Minh giải thích.
“Đúng, Dương Minh, cậu và Hầu Chấn Hám và Bạo Tam Lập rốt cuộc có quan hệ gì?” Tôn Khiết nghe xong không khỏi hỏi một câu: “Cậu có phải có chuyện gì giấu tôi?”
“Tôi nhiều bí mật lắm, chẳng qua tôi không thể tùy tiện nói với chị. Chờ chị thành người phụ nữ của tôi rồi nói” Dương Minh nói.
“Bây giờ không phải sao?” Tôn Khiết hỏi lại một câu.
“Người thì đúng, nhưng trái tim thì không phải” Dương Minh bĩu môi nói.
“Tùy cậu, không nói thì thôi” Tôn Khiết nói một câu đầy lạnh nhạt sau đó dập máy.
Dương Minh lắc đầu cũng không để ý đến.
“Đúng, Đại Hầu, câu lạc bộ giải trí của bác tôi làm ăn như thế nào rồi?” Dương Minh nói.
“Đã sửa chữa lại và mở cửa hoạt động, theo bây giờ xem ra thì xu thế cũng được” Hầu Chấn Hám nói: “Chẳng qua khu khai thác muối kia cũng đã đưa cho Dương tiên sinh” Dương tiên sinh này chính là chỉ Dương Đại Sơn.
“Làm tốt là được rồi” Dương Minh gật đầu: “Đúng rồi, Đại Hầu, bố tôi vừa mới làm chủ tịch, rất nhiều thao tác không rõ, cậu tranh thủ giúp ông. Tôi sợ hai người Phùng thúc và Tiểu Vương không được”
“Vương Kim Đức không có vấn đề gì, thằng ranh này rất thông minh, nhất định là trợ thủ đắc lực của Dương thúc” Hầu Chấn Hám nghe xong cười nói: “Chẳng qua cuộc biểu diễn lập tức diễn ra, về mặt này tôi còn phải hỗ trợ phối hợp một chút”
“Ừ, cậu cứ xem rồi làm” Dương Minh phân phó một câu.
Bận rộn mãi cuối cùng cũng có lúc rảnh, Dương Minh ngã người xuống giường, vuốt ve quyển nhật ký trong tay. Tâm trạng của Dương Minh lúc này rất phức tạp.
Đọc trộm nhật ký của người khác là một hành vi không lễ phép. Nhưng nếu Vương Tuyết đưa quyển nhật ký này cho mình, như vậy nói rõ trong quyển nhật ký này có điều gì đó liên quan với mình.
Do dự một chút, Dương Minh vẫn quyết định mở ra đọc một lần. Nếu đã quyết định chấp nhận Chu Giai Giai, như vậy mình nên hiểu nàng. Mà đọc nhật ký chính là cách tốt nhất để hiểu rõ nội tâm của người khác.
Có một ổ khóa khóa quyển nhật ký lại, nhưng đối với một cao thủ mở khóa như Dương Minh mà nói chẳng khác gì tấm giấy mỏng. Dương Minh tiện tay cầm lấy cây kim, Dương Minh đã mở được ổ khóa ra.
Nhật ký là từ hồi bắt đầu học cấp hai, từ nét bút non nớt đến đẹp mắt mà viết ra. Dấu hiệu này nói rõ một cô gái từ ngây thơ dần dần trưởng thành, các cảm xúc trong đó chính là một tài sản vô cùng quý giá.
Dương Minh quyết định đầu tiên đọc qua một chút, vì thế chuyên môn chọn những phần có liên quan đến mình. Hai mắt của Dương Minh có thể so sánh với tính năng tìm kiếm của máy tính, trực tiếp nhìn xuyên qua từng trang của quyển nhật ký, rất dễ dàng có thể tìm được các phần liên quan đến mình. Chẳng qua cô bé Chu Giai Giai này cũng thật thú vị. Dương Minh phát hiện tên của mình trên cơ bản đều dùng từ “Hắn” hoặc là “YM” để thay thế.
“Ngày 14 tháng 6”
“Tại sao cậu ta mỗi lần lại đều dịu dàng với Tô Nhã như vậy, mà khi nói chuyện với mình lại ra vẻ khó chịu chứ?”
Cậu ta đi học rồi nói chuyện với Tô Nhã. Mình dùng thân phận lớp trưởng mắng cậu ta hai câu. Vốn mình cũng không định nói cậu ta, chỉ muốn nhân cơ hội nói một câu với cậu ta mà thôi. Nhưng hình như cậu ta càng thấy mình phiền phức, cho rằng mình nhiều chuyện.
Dương Minh lắc đầu cười khổ. Ai, lúc đó thật là ngây thơ, thật buồn cười, đúng là bị Tiếu Tình nói trúng rồi. Chu Giai Giai luôn dùng thân phận lớp trưởng để quản mình, thì ra là có ý với mình. Chẳng qua lúc đó ai có thể nghĩ đến nhiều như vậy chứ?
Nhớ tới hồi cấp ba, Trần Mộng Nghiên hình như cũng thường xuyên đối với mình như vậy mà, Dương Minh lập tức hiểu ra.
Tiếp tục mở một trang khác:
Ngày 18 tháng 6.
Hôm nay đã có thành tích môn toán. YM không ngờ đứng thứ nhất. Chẳng qua ngạc nhiên chính là Tô Nhã lại đoạt được giải thứ hai trong cả nước. Nhưng mình lại chỉ đứng thứ ba mà thôi.
Thì ra YM thích con gái thông minh một chút. bắt đầu từ hôm nay mình sẽ cố gắng, cố gắng học toán thật giỏi.
Cuộc thi toán? Hình như mình đã từng đạt giải nhất thì phải. Dương Minh nhớ lại thì sau này có một lần Chu Giai Giai đúng là đã từng lấy một ít đề thi Olympic đến hỏi mình. Lúc ấy mình còn tưởng rằng nàng thấy mình không vừa mắt, cố ý tìm các bài toán khó ra làm khó mình. Xem ra mình hiểu lầm rồi.
Ngày 10 tháng 9.
Hôm nay là ngày giáo viên, trường học chi nghỉ nửa ngày. Chẳng qua tâm trạng của mình lại rất không tốt. Lúc tan học, hắn ta không ngờ lại đi cùng với Tô Nhã.
Hai người bọn họ không ngờ còn cầm tay nhau. Bọn họ có phải là đang thích nhau không?
Mình phải làm như thế nào bây giờ?
Cầm tay là thích nhau sao? Dương Minh thở dài một tiếng, tuổi lúc đó ai có thể nói rõ.
Ngày 11 tháng 9.
Mình đã nói chuyện mình thấy hôm qua với thầy Ngô. Thầy Ngô nhất định phải chia rẽ hắn và Tô Nhã sao? như vậy mình sẽ có cơ hội. Nhất định là như vậy.
Hôm nay tâm trạng mình tốt lắm. Thầy Ngô tìm Tô Nhã một mình nói chuyện, có thể lập tức điều cô ấy sang chỗ khác ngồi.
Người này không phải là choáng váng đó chứ? Dương Minh nhìn bút tích non nớt của Chu Giai Giai, đúng là không biết gì để nói. suy nghĩ này quá đơn giản? Chia rẽ mình và Tô Nhã, mình có thể cùng cô ấy sao?
Chẳng qua thấy cô ấy tuổi còn nhỏ, mình cũng không so đo. Chuyện quá khứ, Dương Minh bây giờ cũng không muốn so đo nhiều. Hơn nữa Chu Giai Giai vì mình mà chấp nhận hy sinh mạng sống. Những chuyện nhỏ này Dương Minh không định truy cứu.
Ngày 15 tháng 9.
Mình làm sai rồi sao? Tô Nhã đã chuyển trường. Cô ấy không ngờ chuyển trường.
Không biết tại sao tâm trạng của mình lại xấu đi. Theo lý thuyết, Tô Nhã rời đi, cơ hội của mình cũng lớn hơn mà. Nhưng mình không thể vui được.
Tô Nhã, xin lỗi, mình thật sự không cố ý, mình không nghĩ kết quả lại là như thế này.
Đây là kết quả của việc hồ đồ. Chẳng qua thấy Chu Giai Giai lúc ấy đã hối hận, Dương Minh cảm thấy cũng đỡ bực hơn.
Ngày 16 tháng 9.
Hôm nay hắn cũng không đi học. Vì sao? Chẳng lẽ hắn cũng chuyển trường sao?
Thầy dạy gì mình không nghe được, tâm trạng rất không tốt.
Mình nên làm như thế nào? AI nói cho mình biết với?
Đọc đến đây, Dương Minh cũng không khỏi nhớ lại chuyện năm đó. sau khi Tô Nhã rời đi, đúng là những năm tháng gian khó. Chẳng qua lúc ấy Dương Minh đúng là rất căm hận Chu Giai Giai. Nhưng bây giờ xem ra đây chỉ là hành động cảm tính của một cô bé si tình mà thôi. Chươmg 678: Quá khứ
Ngày 30 tháng 9.
Hôm nay mình bị mấy cô bé ngoài xã hội mắng cho một trận, mình biết đây là người do hắn t ìm. Lần này mình không định nói cho giáo viên biết, coi như giúp hắn xả giận đi, chỉ cần hắn không oán trách mình là được mà.
Ai, mình thật sự đã làm sai rồi. Mình vốn tưởng rằng chỉ cần chia cách hắn và Tô Nhã là có thể ở bên cạnh hắn. Nhưng suy nghĩ của mình đúng là quá đơn giản. bây giờ mình rất hối hận, nhưng làm thế nào để bù đắp.
Nhìn từng dòng nhật ký của Chu Giai Giai, Dương Minh không khỏi lắc đầu, cũng không ngừng thở dài một tiếng. có ai mà không có thời trẻ tuổi? Đó đúng là những năm tháng hồn nhiên mà lại dễ dàng xúc động. Tuổi đó con người ta rất cố chấp về tình cảm, rất mơ ước vào hạnh phúc, điều này có thể làm cho người ta liều mạng.
Chu Giai Giai chính là như vậy, mình cũng không phải như vậy sao? Bây giờ mình cười nhạo Chu Giai Giai hồ đồ, thực ra cũng là tương đương nhau mà thôi. Mình không ngờ lại tìm người đánh Chu Giai Giai, bởi vì chuyện với Tô Nhã nên mình đã sa sút.
Bây giờ xem ra đúng là một lựa chọn không sáng suốt.
“cốc cốc cốc” bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa. Dương Minh vội vàng gập quyển nhật ký lại, sau đó nói: “Ai thế?”
“Đại Minh, là bố” Dương phụ đẩy cửa đi vào.
“Bố à, có chuyện gì vậy” Dương Minh bỏ quyển nhật ký của Chu Giai Giai lên đầu giường, sau đó ngồi dậy rồi nói.
Dương phụ liếc nhìn quyển nhật ký mà Dương Minh để trên đầu giường, có chút kỳ quái nói: “Đại Minh, con còn viết nhật ký sao?”
Nhật ký của Chu Giai Giai chính là loại nhật ký thường thấy trên thị trường, vì thế Dương phụ liếc mắt một chút là nhận ra.
“Ồ, không phải của con” Dương Minh cười nói: “Là nhật ký của Chu Giai Giai”
“Chu Giai Giai?” Dương phụ sửng sốt một chút, nhíu mày nói: “Đây không phải là cô bé đã tố cáo con hồi cấp hai sao?’
“Là cô ấy ạ” Dương Minh cũng không phủ nhận, hắn gật đầu. Nếu trong lòng đã chuẩn bị tiếp nhận Chu Giai Giai, như vậy chuyện này không thể giấu được bố mẹ mình rồi.
Vậy con không thể đọc trộm nhật ký của người ta chứ, như vậy là không có đạo đức” Dương phụ tự nhiên là hiểu lầm. Dương phụ còn tưởng rằng Dương Minh đọc trộm nhật ký của Chu Giai Giai, muốn từ trong đó tìm ra được bí mật để uy hiếp cô bé.
Dương Minh nghe xong có chút dở khóc dở cười mà nói: “Bố, bố hiểu lầm rồi. Ai, biết nói như thế nào với bố nhỉ”
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Có chuyện gì con cứ nói thẳng, còn che che giấu giấu với bố sao?” Dương phụ lắc đầu nói: “Con nếu không tìm được lý do chính đáng thì đừng đọc nữa, mau mang trả cho người ta”
Dương Minh do dự một chút khá lâu, sau đó mới nói: “Bố, chuyện này một hai lời con không thể nói rõ. Con nói từ đầu với bố vậy”
“Con nói đi, bố nghe” Dương phụ cũng muốn nghe lý do của Dương Minh. Đối với nhân phẩm của Dương Minh, Dương phụ rất yên tâm, cho nên chuyện này nhất định là có lý do. Dương phụ cũng muốn biết rốt cuộc là như thế nào.
“Bố, Chu Giai Giai là bạn học cùng đại học với con. Chẳng qua cô ấy bây giờ đang bị thương, đang nằm trong bệnh viện. Đến bây giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại” Dương Minh nói.
“Cái gì? Cô bé đó bị thương? Đang nằm trong bệnh viện?” Dương phụ kinh hãi nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Bố, con nói với bố, nhưng bố đừng lo lắng mới được” Dương Minh nói xong rồi nhin Dương phụ. Thấy Dương phụ gật đầu, Dương Minh mới nói tiếp: “Đó là vào năm trước con vì giúp Trần thúc phá một vụ án buôn lậu nên từng bị đám người xấu bắt cóc vào căn cứ của chúng. Lúc nguy cấp thì Chu Giai Giai đã đỡ một phát đạn thay cho con”
Ân oán giữa Dương Minh và Vương Chí Đào nói vài câu không thể rõ ràng, cho nên Dương Minh dứt khoát đổ chuyện này lên người Trần Phi. Bắt kẻ phạm pháp, ông bố Dương Minh là người trọng nghĩa mười phần nhất định sẽ ủng hộ hắn.
Quả nhiên Dương phụ nghe xong liền gật đầu, sau đó thở dài một tiếng rồi nói: “Thì ra là như vậy. Ai, đám trẻ ngốc này. Đại Minh, sao con không nói sớm cho bố biết”
“Bố, bố cũng không hỏi xem tại sao cô ấy đỡ đạn cho con sao?” Dương Minh có chút kỳ quái hỏi.
“Còn cần phải hỏi sao?” Dương phụ nhìn quyển nhật ký trên đầu giường, lắc đầu nói: “Bố của anh sống đến từng tuổi này, việc này còn có thể không nghĩ ra sao? Nếu bố không đoán sai, lúc đầu cô bé Chu Giai Giai này tố cáo con cũng là vì ghen ghét con và Tô Nhã ở bên nhau?”
“Hả?” Dương Minh không ngờ ông bố lại lợi hại thế, thoáng cái nhìn trúng trọng tâm.
“Vậy bây giờ con định như thế nào?” Dương phụ không nói gì thêm, trực tiếp hỏi.
“Con đáp ứng cô ấy, sau này sẽ chăm sóc cô ấy” Dương Minh có chút xấu hổ nói.
“Đại Minh, chuyện của con, bố không tiện can thiệp” Dương phụ cũng rất bất đắc dĩ mà nói: “Chẳng qua bây giờ con đã có hai người bạn gái là Mộng Nghiên và Lam Lăng, bây giờ con lại thêm một người nữa. Mộng Nghiên sẽ nghĩ như thế nào?’
“Mộng Nghiên cũng rất đồng tình với Chu Giai Giai, làm công tác tư tưởng với cô ấy có lẽ không khó” Dương Minh nói.
“Nếu như bố nhớ không lầm con còn nợ ân tình một cô bé tên Lâm Chỉ Vận” Dương phụ nhắc nhở một câu.
“Đúng ạ ...” Dương Minh gật đầu, trách nhiệm trên vai hắn càng lúc càng nặng nề.
“Ngày nào đó bố và mẹ con sẽ đi gặp bố mẹ người ta” Dương phụ nói: “Không cần biết Chu Giai Giai có tỉnh lại hay không, bố và mẹ con đều giúp con chăm sóc cô ấy”
“Bố .. con cảm ơn bố” Dương Minh có chút cảm động mà nói. Dương Minh vốn còn tưởng rằng Dương phụ sẽ tức hắn chứ.
Dương phụ vỗ vỗ vai Dương Minh mà nói: “Đại Minh, con bây giờ đã là người lớn, bố sẽ không nói gì nhiều nữa. Con cho rằng như vậy là chính xác thì cứ phóng tay mà làm” Dương Minh cười cười, đột nhiên nghĩ tới một việc mà nói: “Đúng rồi, bố, bố tìm con làm gì vậy?”
“Là như thế này, Đại Minh” Dương phụ móc một tờ giấy từ trong túi ra rồi nói: “Bố và lão Phùng, Tiểu Vương đã nghiên cứu một chút về chuyện buổi biểu diễn. Con xem một chút xem tổ chức ở đâu là tốt nhất? Một là trường học các con, hai là nhà thi đấu đại học công nghiệp Tùng Giang, còn có cả nhà thi đấu khu. Con cảm thấy nơi nào thì tốt hơn?”
“Chuyện như thế này không cần phải bàn với con mà. Không phải chuyện gì quan trọng mà bố” Dương Minh nhìn tờ giấy trong tay Dương phụ rồi nói: “Con cảm thấy ở nhà thể dục của trường học là tốt nhất. Các sinh viên đại học ít nhiều đều là fan hâm mộ của Thư Nhã, như vậy không khí buổi biểu diễn sẽ sôi động hơn. Nhưng nếu từ góc độ xã hội để gây ảnh hưởng thì sân vận động sẽ hơn”
“Chúng ta chính là vì cái này mới có ý kiến khác nhau” Dương phụ cười khổ nói: “Ý của lão Phùng là sân vận động ở khu, mà Tiểu Vương lại là tổ chức trong nhà thi đấu trường học. Chính như lời con nói, cái nào cũng có lợi. Lão Phùng suy nghĩ vì hiệu quả quảng cáo cho chúng ta, cho rằng tuyên truyền trong xã hội sẽ tốt hơn. Nhưng Tiểu Vương lại xuất phát từ góc độ kinh tế. Thư Nhã là thần tượng của sinh viên đại học, tổ chức trong phạm vi trường học có thể thu hút được nhiều hơn, cũng có thể kiếm được tiền”
“Cái này không phải dễ làm sao?” Dương Minh cười nói: “Dù sao Thư Nhã đến thành phố Tùng Giang chúng ta cũng có vài ngày, như vậy bố trí hai địa điểm là được mà”
“Con nói cũng đúng, sao bố không nghĩ tới nhỉ?’ Dương phụ vỗ đùi mà nói: “Cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai bố sẽ liên lạc với địa điểm tổ chức”
“Đúng rồi, bố cho con một phần lịch trình của Thư Nhã, khi máy bay đến con cũng đi đón” Dương Minh nói.
“Được rồi, Đại Minh, con biết Thư Nhã à?” Dương phụ có chút kỳ quái.
“Coi như biết ạ, con cảm thấy tên của cô ấy khác với Tô Nhã không nhiều, nên chú ý một chút” Dương Minh giải thích.
Dương phụ gật đầu không nói gì nữa, xoay người ra khỏi phòng của Dương Minh.
Dương Minh trong thời gian này không lên mạng. Sau khi Dương phụ rời đi, hắn tiện tay bật máy tính xách tay lên, đăng nhập vào QQ.
Tin nhắn đến không ngừng vang lên, điều này làm cho Dương Minh càng thêm hoảng sợ. Chẳng qua hầu hết đều là các tin tức quảng cáo, Dương Minh liền tắt hết.
Chẳng qua “Tôi là ngôi sao” nhắn không ít cho Dương Minh, mới bắt đầu còn là dịu dàng, sau đó ngoài vẻ mặt giận dữ thì không có gì khác nữa. Xem ra đây là do Dương Minh lâu không lên mạng, vì thế đối phương có chút tức giận.
- Rất xin lỗi, thời gian này rất bận nên không lên mạng. Cô còn đó không?
Dương Minh nhắn một tin rồi gửi cả hình xin lỗi.
Lại nói Dương Minh đúng là hơi cảm thấy có lỗi với đối phương, thật lâu không nói chuyện với cô ấy. Trước kia lúc mình buồn chán, có một người bạn nói chuyện phiếm, cảm thấy cũng được.
Bây giờ mình đang vui vẻ đắc ý lại quên đi một người bạn trên mạng lâu nay. Mặc dù hai người chưa từng gặp mặt, nhưng nói chuyện qua mạng thì cũng có thể tính là bạn tốt.