Chương 677: Dự mưu? Âm mưu?

Dương Minh sao có thể để cho thằng này chiếm tiện nghi của Tôn Khiết? Tuy Dương Minh nói để Tôn Khiết lưu lại, nhưng nếu có thằng dám đụng đến nàng, hắn có thể để yên sao?

Dương Minh vung tay cầm lấy chiếc dĩa ăn trên bàn, “bốp” một tiếng đã đâm tay thằng thanh niên xuống mặt bàn. Quán cafe thường ăn đồ ăn tây, bên trong cung cấp đồ ăn có các dĩa. Dương Minh mặc dù không dùng dĩa để ăn nhưng mỗi món ăn đều có một cái, dĩa ăn cho dù không cần cũng nhét vào trong.

“Mẹ nó chứ” thằng thanh niên đau đến độ mắng một câu, mắt thiếu chút nữa bay ra ngoài. Nhìn bàn tay đang chảy máu của mình, thằng thanh niên cố nhịn cơn đau hét lớn: “Mày dám đâm tao? Không biết tao là ai sao?”

“Im mẹ mày đi” Dương Minh không thèm để ý nói: “Hắt nước vào người tao, mày nghĩ cứ thế là xong sao?’

“Mày không biết chủ tao là ai sao?” thằng thanh niên tức giận nói.

“Là ai? Chẳng lẽ họ Tất?” Dương Minh trêu chọc.

“Không sai, chủ tao họ Tất” không ngờ thằng thanh niên lại gật đầu.

Dương Minh kinh ngạc, không ngờ thằng này lại gật đầu thừa nhận, điều đó làm Dương Minh có chút khó hiểu.

Nhưng trong nháy mắt khi Dương Minh ngây ra, thằng thanh niên móc súng trong túi ra, bắn vào Dương Minh.

“Cẩn thận” Tôn Khiết thấy hành động này của thằng thanh niên, lại thấy hắn rút súng vội vàng nhắc nhở Dương Minh.

Nếu là Dương Minh trước kia thật đúng là bị trúng chiêu của thằng này, dù không chết cũng thành tàn phế. Nhưng sau mười ngày huấn luyện phi nhân tính ở Châu Âu, năng lực phản ứng của Dương Minh đã đạt đến trình độ khủng bố. Trong nháy mắt khi thằng thanh niên rút súng ra, Dương Minh đã vung tay lên đánh vào huyệt đạo trên khuỷu tay trái của hắn.

Huyệt đạo này rất bình thường, gần như ai cũng biết, nhưng nếu bị đánh vào bằng một lực mạnh sẽ khiến bàn tay mở ra. Mà thằng thanh niên cũng không thể may mắn thoát khỏi, khẩu súng lục lập tức rơi xuống đất.

Chẳng qua thằng thanh niên cũng không phải loại dễ bắt nạt. Sau khi bị Dương Minh đánh rơi súng, hắn cũng không đi nhặt súng, cũng không tiếp tục công kích mà kéo chiếc ghế bên cạnh vung vào Dương Minh, sau đó xoay người bỏ chạy với hai thằng kia. Ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng xe.

Bởi vì bên cạnh có Tôn Khiết và Tiếu Tình, cho nên Dương Minh cũng không đuổi theo, ai biết thằng thanh niên có chơi trò điệu hổ ly sơn hay không? Dương Minh nhìn ra ngoài cửa thì thấy một chiếc xe cũ nát. Ba người vừa mới rời đi lên chiếc xe này, mà thằng lái xe chính là thằng ngồi uống cafe với chúng lúc nãy.

Nhìn chiếc xe đi xa, Dương Minh không khỏi suy nghĩ một chút. Mấy thằng này xung đột với mình không phải là do trùng hợp, xem ra có mưu mô từ trước.

Thằng thanh niên nhìn như một thăng ngu ngốc nhưng thực ra những gì xảy ra vừa nãy đều nằm trong kế hoạch của hắn. Nghĩ đến đây Dương Minh không khỏi thầm may mắn.

Nếu mình không phản ứng nhanh không biết chừng đã mất mạng. Cho dù mình không có chuyện gì thì đạn mà trúng phải Tiếu Tình hay Tôn Khiết cũng xong.

Dương Minh suy nghĩ một chút liền đoán ra được chuyện này.

Bốn người này sau khi mình và Tiếu Tình vào quán cafe mới đi vào, xem ra đã có mưu mô. Chẳng qua sao lại đi theo mình đến đây thì Dương Minh không biết là trùng hợp hay là theo dõi.

Sau khi bốn người này vào liền vẫn tìm cơ hội. Mà một thằng trong đó rời đi liền đi lấy xe, chuẩn bị chạy trốn.

Sau khi thằng này rời đi, thằng thanh niên liền tìm cơ hội, cơ hội quá chuẩn.

Mà ấm trà ném tới thực ra là muốn ném về phía bàn Dương Minh. Hơn nữa bọn chúng nhân lúc tranh cãi để làm Dương Minh mất chú ý, sau đó rút súng muốn giết Dương Minh.

Nhưng mấy thằng này sau đó soa không rút súng ra nữa chứ? Dương Minh có chút khó hiểu.

Mặc dù bốn thằng này đã chạy, nhưng Dương Minh cũng không có tâm trạng mà ngồi nữa, cũng không quản nhân viên phục vụ đang trợn mắt há mồm, Dương Minh tiện tay ném 100 tệ xuống bàn sau đó cùng Tiếu Tình và Tôn Khiết rất nhanh ra khỏi quán.

Khẩu súng trên mặt đất đã bị Tôn Khiết thu vào trong ví của mình.

Vốn có cơ hội 2P tốt như vậy nhưng không khí đã bị phá hủy. Tiếu Tình bị dọa không ít, Dương Minh và Tôn Khiết phải an ủi nàng một lúc.

“Đưa chị ấy về đi. Tôi đi trước, có chuyện gì thì gọi điện” Tôn Khiết đỡ Tiếu Tình lên xe, đóng cửa xe lại rồi nói.

“Ừ, chị cũng cẩn thận một chút” Dương Minh bây giờ không có tâm trạng gì khác, chuyện vừa nãy làm cho hắn có chút khó chịu.

Tôn Khiết gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì, chẳng qua trong lòng lại ấm áp. Có đôi khi cảm giác được người quan tâm thật tốt. Chỉ là nhìn Dương Minh và Tôn Khiết ngồi cạnh nhau, trong lòng Tôn Khiết lại có chút khó chịu.

Trong cuộc sống của nàng, Tôn Khiết là một người mạnh mẽ. mặc dù lần này tìm Tiếu Tình là muốn chấm dứt quan hệ không bình thường kia, nhưng khi thấy Tiếu Tình và Dương Minh ở cạnh nhau, Tôn Khiết lập tức có cảm giác thứ của mình bị người ta chiếm lấy.

Vậy thứ gì là của mình? Là Tiếu Tình? Hay là Dương Minh? Chính Tôn Khiết cũng không rõ.

Đưa Tiếu Tình về nhà, Dương Minh ở lại đây tắm rửa một chút làm cho đầu óc thêm tỉnh táo. Dương Minh châm điếu thuốc rồi cẩn thận suy nghĩ chuyện vừa nãy.

Dương Minh bây giờ rất ít hút thuốc, chỉ khi hắn suy nghĩ mới có thể hút.

Lúc này Dương Minh đang nhíu mày, thật sự không nghĩ ra chuyện hôm nay là như thế nào. Nếu như nói thật sự có người muốn giết mình, vậy không phải không thể. mình có không ít kẻ thù, ví dụ như Vương Chí Đào hoặc là Hoàng Hữu Tài cũng rất có khả năng làm ra chuyện này.

Còn có cả cái tổ chức quấn lấy mình mãi nữa chứ. Mình còn giữ một người trong tổ chức của bọn họ, tổ chức này nhất định muốn trả thù mình.

Chẳng qua chuyện hôm nay hình như không phải vậy. Chuyện này thoạt nhìn như vụ giết người được lên kế hoạch từ trước nhưng lại có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Thằng thanh niên hoàn toàn có thể bắn mình từ sau lưng, như vậy xác xuất thành công cao hơn khi làm mình mất chú ý rồi bắn. chẳng qua thằng thanh niên đó không làm như vậy. Điểm này đáng để nghi ngờ.

Hơn nữa .. chờ chút. trong nháy mắt Dương Minh đột nhiên nghĩ ra một vấn đề quan trọng. Đó chính là theo kế hoạch của thằng thanh niên, hắn dùng ấm trà khiêu khích mình. Nhưng bên trong có một vấn đề rõ ràng, nếu như thằng thanh niên ném ấm trà ra, nhân viên phục vụ ở quán cafe không kịp né tránh thì làm như thế nào?

Vậy ấm trà sẽ nện vào mặt nhân viên phục vụ, như vậy sẽ không đạt được kế hoạch của chúng. Vậy nhân viên phục vụ kia có vấn đề.

Nghĩ đến đây Dương Minh liền rút điện thoại di động gọi cho Hầu Chấn Hám, dặn Hầu Chấn Hám vài câu.

Dương Minh bảo Hầu Chấn Hám đến quán cafe tìm nhân viên phục vụ kia. Về phần nhân viên phục vụ có chạy trốn hay không thì Dương Minh không biết.

Trong một bãi đỗ xe của công ty tư nhân cách rất xa quán cafe, chiếc xe kia đang đỗ ở đây. Chẳng qua trên xe không có một ai.

Trong một gian mật thất cách bãi đỗ xe không xa, một người đàn ông mặt âm trầm đang mắng bốn thằng thanh niên. Một thằng trong đó trên tay còn quấn băng, trên mũi cũng phải dán băng.

Không sai, hắn chính là thằng thanh niên vừa mới tập kích Dương Minh trong quán cafe. Bên cạnh hắn còn có ba thằng đồng bọn.

“Đồ vô dụng. Chút chuyện cũng làm không xong” người đàn ông kia tức giận mắng.

“Xin lỗi ... ông chủ” thằng thanh niên cẩn thận nói.

“Bỏ đi, cũng may tao còn có chuẩn bị, tất cả phải dựa vào thằng A Long” người đàn ông kia lạnh nhạt nói: “Được rồi, bốn bọn mày lui đi, tạm thời trốn đi một thời gian, đừng để người khác tìm thấy”

“Vâng, ông chủ ..” thằng thanh niên vội vàng nói.

Bốn người rời đi, người đàn ông kia từ ghế đứng lên, hung hăng nói: “Dương Minh, mày làm hỏng chuyện tốt của tao, xem tao thu thập mày như thế nào”

Mà đúng lúc này Hầu Chấn Hám đã dẫn người bao vây quán cafe.