Nhưng ai cũng biết được một đạo lý chỉ có những người nào có tiền, thì mới có thể nói chuyện được với thiên hạ, mới có thể ngẩng cao đầu kiêu ngạo. Cho nên nói Thư Hải Khoát không có dã tâm thì không còn là ông ta nữa.
Thư Hải Khoát đang “tự sướng” với cái ý nghĩ làm giàu táo bạo của mình thì trong đầu lại xẹt qua một chủ ý, tiểu Nhã không phải con gái mình muốn đến Tùng Giang lắm sao, sao mình không nhân cơ hội này kết giao với bên tập đoàn cơ khí Danh Dương kia, nếu như sau này phát triển tốt quan hệ đôi bên thì cơ hội hợp tác làm ăn lâu dài không phải sẽ thuận buồm xuôi gió hay sao. Ban đầu Thư Hải Khoát muốn đến xem tận mắt qui mô phát triển của tập đoàn, nhưng mà do tập đoàn vừa mới được thành lập chưa lâu, cũng mới thay đổi cơ cấu lãnh đạo, vẫn đang trong quá trình ổn định toàn diện, cho nên ông ta đành từ bỏ ý định trên một phần cũng là vì tập đoàn vẫn chưa có khả năng sản xuất ra máy bay vẫn cần một khoảng thời gian để đi vào quĩ đạo phát triển. Cũng tội cho Thư Nhã nếu nàng biết mình bị cha sử dụng như công cụ để ông ta kiếm tiền thì không biết nàng sẽ nghĩ sao về người cha này nữa.
Thư Hải Khoát đang rất cao hứng, ông ta đang online để biết thêm thông tin về tập đoàn cơ giới này, chủ yếu là những người lãnh đạo của tập đoàn sau đó ghi nhớ một lượt những cái tên đó, nếu như có gặp mặt sẽ bắt chuyện xã giao với họ.
Trang wed đăng nhập của tập đoàn được thiết kết rất bắt mắt dù sao thì đây cũng là một tập đoàn lớn trong nước không thể nào làm qua loa đại khái được, Thư Hải Khoát tìm kiếm trong mục giới thiệu về tập đoàn, click chuột vào box Ban giám đốc dò dò qua vài cái tên, sau đó ông dừng lại tại chức danh Chủ tịch tập đoàn quản trị
“Dương Đại Hải-Chủ tịch tập đoàn, sao người này sao nhìn quen mắt quá, hình như trước đây từng gặp ở đâu rồi thì phải” Thư phụ nhíu nhíu mày nhìn cái tên Dương Đại Hải
Đối với cái tên Dương Đại Hải này trong trí nhớ của Thư Hải Khoát không có chút ấn tượng nào. Ông ta lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm như vậy, đã gặp qua rất nhiều ông chủ lớn nhỏ, nhưng lại không biết người này. Nhưng cũng có khi mình gặp qua rồi nhưng ấn tượng không sâu, với lại Tùng Giang cũng không lớn lắm thế mà trước kia mình sao không biết người này chứ. Cũng khó trách Thư Hải Khoát không biết tiểu nhân vật mà ông ta khinh thường năm nào nay đã thành đại nhân vật hô mưa gọi gió ở Tùng Giang. Nhưng nhìn đi nhìn lại cũng thấy rất quen mắt chắc chắn mình đã gặp người này rồi, nhưng nhiều năm như vậy người ta còn nhận ra mình không? Thư Hải Khoát lắc đầu cười khổ. Thư Hải Khoát lấy điện thoại gọi cho con gái vào văn phòng mình.
“Cha, cha tìm con có chuyện gì không?” Thư Nhã hơi kì quái, hôm qua không phải là nói chuyện rồi sao, mấy hôm trước bởi vì cùng cha tranh cãi về chuyện của Dương Minh nên nàng mới giận dỗi không muốn nói chuyện với ông nữa. Thế mà hôm nay lại chủ động gọi điện cho mình không biết lại có cái gì cần nói đây.
“Tiểu Nhã, con lần này đi biểu diễn ở Tùng Giang là do đơn vị nào tài trợ vậy?” Thư Hải Khoát hỏi nàng
“Là một tập đoàn vừa mới thành lập không lâu, có chuyện gì sao cha?” Thư Nhã nhìn cha trả lời
“Tập đoàn vừa mới thành lập? Con nói tập đoàn ấy có phải là Tập đoàn cơ khí Danh Dương không?” Thư Hải Khoát cực kì hưng phấn nhìn con gái xác nhận
“Đúng vậy, chính là tập đoàn này,cha có vấn đề gì không ổn sao?” Thư Nhã thấy cha cao hứng như thế có chút khó hiểu
“Không có, không có” Thư Hải Khoát cười nói: “Thật là tốt quá, quả nhiên là trùng hợp, lần này sẽ có cơ hội mở rộng làm ăn với họ rồi”
“Chuyện là sao? Cha nói gì con không hiểu” Thư Nhã nhíu nhíu mày nhìn cha mình
“Con lại đây xem, tập đoàn cơ khí Danh Dương này thực lực rất mạnh, lại có thể cùng hợp tác với làm ăn với bên phía châu Âu, lại có kĩ thuật vượt trội sản xuất được cả máy bay. Nếu như cha có thể kí hợp đồng với họ thì cơ hội mở rộng đầu tư ra các nước ở châu Á sẽ vô cùng thuận lợi, cũng có khi lại độc quyền loại mặt hàng này ở châu Á không chừng” Thư Hải Khoát dắt tay con gái chỉ chỉ vào trang wed giới thiệu về tập đoàn cơ khí Danh Dương.
“Cha, ý của cha là muốn có hỗ trợ” Thư Nhã nghe cha nói đã hiểu cha mình muốn mình giúp ông
“Lần này con biểu diễn ở Tùng Giang đều do họ tài trợ mọi chi phí, nếu như con có cơ hội thì theo cha đi gặp những người lãnh đạo của tập đoàn, nếu có thể thì nói giúp cha vài lời với người ta, có được không con” Thư phụ cầu khẩn con gái mình
“Thôi được rồi nếu có cơ hội, con sẽ lựa lời mà nói với họ một chút” Thư Nhã hơi do dự một chút nhưng vẫn đáp ứng cha, dù sao thì cha cũng Dương Minh cũng làm ở đó trước kia, nếu mình có cơ hội thì sẽ nói giúp cho bác ấy cũng thông qua đó mà biết được chuyện của Dương Minh
“Tốt quá, vậy tất cả đều trông cậy vào con” Thư Hải Khoát nghe con gái mình đáp ứng giúp mình nên cao hứng quá cười nói tiếp: “Nếu như mọi chuyện đều xuôi chèo mát mái, đến lúc đó tiền sẽ cuồn cuộn chảy vào Thư gia chúng ta, con cũng không còn phải lo lắng về vấn đề bạn trai nữa rồi”
Lời này vừa nói ra Thư Hải Khoát cảm thấy không ổn liếc mắt thấy sắc mặt con gái rất khó coi, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, im lặng một lúc lâu Thư Nhã mới gằn giọng oán trách: “Cha, thì ra cha lợi dụng con để mưu cầu lợi ích cho bản thân, tiền đối với cha thì rất quan trọng nhưng với con tiền chẳng có một ý nghĩa nào cả, không phải cái gì tiền cũng có thể mua được trong đó có hạnh phúc, cha lúc nào cũng bất chấp tất cả để kiếm tiền nhưng khi đã có nhiều tiền rồi cha có thấy hạnh phúc không? Con bây giờ đã lớn rồi, đã đủ tư cách của một công dân trưởng thành cho nên chuyện con có tìm bạn trai hay không, cũng không cần cha nhúng tay vào. Lúc trước cũng vì tiền mà cha đã làm một việc sai trầm trọng rồi, bây giờ cha vẫn còn chưa tỉnh ngộ hay sao?”
“Cha…cha xin lỗi con, là cha không tốt không quan tâm đến suy nghĩ của con” Thư phụ không biết nói gì bây giờ, tất cả cũng tại mình lúc trước cũng vì tiền làm cho mờ mắt, khinh thường người ta gia thế thấp hèn mới ngăn trở con gái mình và người con trai kia đến với nhau. Kết quả ngược lại không làm cho con gái mình tốt lên mà còn làm nàng oán giận mình, ông vẫn còn nhớ những lần con gái ngồi thẫn thờ hết nhìn trời rồi lại nhìn chiếc nhẫn sắt trên tay lặng lẽ khóc, đó là khoảng thời gian nàng suy sụp tinh thần nhất gặp ai cũng im lặng cúi đầu khuôn mặt lúc nào cũng vương nét buồn bã không phai. Bản thân mình làm cha mà không biết khuyên giải con ra sao, có nói gì với nàng cũng vô dụng. Rồi từ ngày ở buổi đấu giá trở về vì lỡ bán mất chiếc nhẫn sắt ấy nàng cứ trốn trong phòng không ra, tay thỉnh thoảng lại rờ rờ vào ngón lúc trước đeo nhẫn ấy rồi lại thở dài buồn bã. Nhưng sau cái hôm được cứu thoát trên du thuyền Elise mới thấy nàng khá hơn, nàng cười nhiều hơn với ông, khuôn mặt lúc nào cũng rạng rỡ hạnh phúc, ông không biết rốt cục đã có chuyện gì xảy ra với con mà làm cho nàng có sự thay đổi lớn đến thế. Nhưng Thư Hải Khoát rất vui, mặc kệ có chuyện gì miễn sao tiểu Nhã của mình ngày ngày hạnh phúc như vậy là được rồi.
Thư phụ thở dài, rồi hít sâu một hơi nói: “Thơi được rồi, con lại đây cùng cha xem sơ lược về tập đoàn này, nếu như có gặp mặt những người lãnh đạo của tập đoàn cũng dẽ dàng nói chuyện hơn”
“Ôi… được rồi để con nhìn xem” Thư Nhã bây giờ cũng chẳng còn tâm tình với cái tập đoàn này nữa, chỉ nhìn lướt qua một lượt chẳng hứng thú gì. Nhưng khi nàng nhìn thấy cái tên ứng với chức danh chủ tịch tập đoàn Thư Nhã mở to mắt ra nhìn đi nhìn lại cái tên ấy.
Dương Đại Hải sao? Bác ấy sao lại trở thành chủ tịch của tập đoàn này, rốt cục chuyện này là sao, có phải mình đang mơ không, có lẽ Thư Hải Khoát không biết cái tên này nhưng Thư Nhã lại nhớ nằm lòng, đây chẳng phải là Dương phụ sao, cha của anh ấy không ngờ lại là chủ tịch tập đoàn cơ khí Danh Dương. Sao trên đời này lại có nhiều chuyện trùng hợp đến thế. Đối với tướng mạo của Dương phụ Thư Nhã không nhớ rõ lắm nhưng cái tên thì nàng không thể nhầm lẫn được. Không ngờ bao nhiêu năm như vậy bác ấy lại là chủ tịch của một tập đoàn lớn nhất nước, nếu đã như vậy mình chỉ cần trực tiếp gặp bác ấy chẳng phải sẽ gặp lại anh ấy hay sao. Nghĩ đến Dương Minh, Thư Nhã lại hồi tưởng đến hôm gặp mặt trên Elise nàng càng cảm thấy Dương Minh rất thần bí.
“Con có sao không tiểu Nhã” Thư phụ gọi nàng mấy lần mà không thấy phản ứng gì
“Dạ…không con không sao” Thư Nhã từ trong suy tưởng bừng tỉnh lại
“Ừ, cha mới đầu nhìn qua cái tên này thấy rất quen, có cảm giác như trước đây đã từng gặp người này một lần rồi, nhưng gặp ở đâu thì cha không tài nào nhớ được, bởi vậy mới gọi cho con xem xem có ấn tượng chút nào với ông ta không, có lẽ là một người bạn lâu năm mà cha nhất thời chưa nhớ ra” Thư phụ nói ra mục đích gọi con gái đến
Xem ra, cha mình cũng vẫn còn ấn tượng với cha của Dương Minh, không phải hôm đó cha chửi rủa người ta thậm tệ sao, vậy mà đã nhanh như vậy “quên” mất, nghĩ như vậy Thư Nhã nhìn cha lạnh lùng nói: “Bạn lâu năm sao? Người ta hận cha còn không hết nữa là”
Thư phụ ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn con gái mình, nhăn mắt nhíu mày cả nữa ngày trời ông vẫn không hiểu ý tứ của con gái, nên vội hỏi nàng: “Cha với người ta không quen không biết sao lại có khả năng hận cha chứ, cha nhớ đâu có đắc tội gì vối ông ta, con có thể nói rõ một chút cho cha nghe được không?”
“Có thù hận hay không chỉ có cha mới là người rõ nhất” Thư Nhã lạnh nhạt nói
“Con nói vậy là sao? Cha…cha đã làm gì sai à” Thư phụ rất lo lắng, giọng nói đã hơi run rẩy.