“Không liên quan đến Bạo Tam Lập, chỉ tại thằng con ngu ngốc của hắn quấn quít lấy tiểu Khiết thôi! Con đã tha cho hắn một lần, nhưng không ngờ thằng cha của hắn Quách Kim bưu cũng ngu như hắn” Dương Minh nhún vai nói : “Còn đưa ra điều kiện bồi thường dây dựa với con, con thấy hắn phiền quá, nên đành xử lý hắn luôn...”
“Cái gì?” Tôn Hồng Quân kinh hãi, vì lời nói của Dương Minh quả thật rất kinh hãi thế tục! Làm cho Tôn Hồng Quân nhất thời chấn đồng đùng đùng!
Dương Minh còn nói, Quách Kim Bưu là do nó xử lý? Hơn nữa cũng là vì Tiểu Khiết? Đây quả thật như một trái bom chấn động cực lớn với Tôn Hồng Quân! Hơn nữa tự nhiên còn là vì tiểu Khiết... nếu quả thật như vậy, thì Tôn Hồng Quân có thể yên tâm giao con gái cho Dương Minh rồi!
“Con nói là... Quách Kim Bưu bị con...” Tôn Hồng Quân nghi hoặc nói.
“Haha, đúng vậy, à đúng rồi, hắn cùng với cái người tên là Thất gia gì đó đến, Thất gia thì bị con đuổi ra ngoài, còn Quách Kim Bưu thì trực tiếp xử lý” Dương Minh không để ý nói : “Tên Quách Kim Bưu này cũng thật biết ý, lấy bác ra hù dọa con, nói là bác giúp hắn thu gôm địa bàn Tùng Giang!”
“Lời này ta không có nói!” tq nhanh chóng phủ nhận, tình thế bây giờ quá mức quái dị rồi, hắn cũng không rõ Dương Minh rốt cục có địa vị gì ở Tùng Giang, chẳng qua, hiển nhiên là không thấp! bởi vì hắn khó chịu, liền tiêu diệt Quách Kim Bưu, hiển nhiên là một nhân vật rất ghê gớm mới làm được như vậy. Hơn nữa, thoạt nhìn thực lục của Dương Minh không kém, có thể xử lý Quách Kim Bưu như tia chớp, tiếp nhận Cát Đốn, cái này cần rất nhiều thực lực! Tôn Hồng Quân cũng tự biết rằng, bản thân ông cũng không làm được như vậy!
“Đúng vậy, con liền nói với hắn, Tôn Hồng Quân là cha của người con gái sắp gả cho con... cũng chính là cha vợ tương lai của con, làm sao có thể cùng tên ngu này đối phó với con?” Dương Minh gật đầu nói.
“...” Tôn Hồng Quân kinh ngạc quá trời, cẩn thận nhìn Dương Minh, hỏi : “Dương Minh, vậy Bạo Tam Lập ở Tùng Giang là ...”
“À, bác Tôn cũng là người một nhà, con cũng không gạt bác” Dương Minh cười cười nói : “Bạo Tam Lập và Đại Hầu đều là thủ hạ của con, nhưng mà con đang học đại học, cũng không thích chuyện trên đường, nên giao toàn bộ cho bọn họ xử lý...”
Khiếp sợ! Tuyệt đối là khiếp sợ! Tuy rằng đã sớm đoán được Dương Minh và hắc đạo Tùng Giang có quan hệ, nhưng thật không ngờ, Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám đứng đầu Tùng Giang lại là thủ hạ của Dương Minh!
Nghĩ đến việc Bạo Tam Lập nhanh chóng quật khởi, Tôn Hồng Quân rốt cục cũng hiểu được, đây không phải là ngẫu nhiên. Nói cách khác, một tên côn đồ, thì sao có thể nhanh chóng trở thành người lãnh đạo của một thành phố? Phía sau hắn nhất định phải có một lực lượng cường đại âm thầm ủng hổ! Mà nghe Dương Minh nói, sau lưng Bạo Tam Lập chính là hắn?
Điều này sao có thể? Dương Minh chỉ mới có nhiêu đó tuổi mà thôi!
“Cát Đốn cũng là con phái người...” Tôn Hồng Quân rốt cục cũng là lão đại một phương, tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng bình ổn tâm tình.
“Đúng vậy, chẳng qua người phái đến Cát Đốn không phải người của Bạo Tam Lập, mà là một chi lực lượng của con. Con không muốn có người thương vong, bọn người Bạo Tam Lập cuối cùng vẫn chỉ là lưu manh, tuy rằng có thể chiếm được Cát Đốn, nhưng cũng sẽ tổn thất rất nhiều” Dương Minh gật đầu nói.
Lực lượng của Lý Cường đã xuất hiện ở Cát Đốn, Dương Minh cho dù muốn giấu, cũng sẽ không giấu được, đám tiểu đệ chạy trốn của Kim Tiền bang, khẳng định sẽ nói ra ngoài.
Cho nên Dương Minh hào phóng nói ra cho Tôn Hồng Quân biết.
“Con... còn có lực lượng khác?” Tôn Hồng Quân nghe Dương Minh nói xong, cả kinh mở to mắt nhìn. Nếu trước đó không phải nhận được tin Quách Kim Bưu đã tử ẹo, thì Tôn Hồng Quân thật sự nghĩ rằng bây giờ mình đang nằm mơ!
“Con đã nói rồi, con không muốn phát triển trong hắc đạo” Dương Minh cười nói : “Nhưng con cũng không thích cảm giác có chuyện nằm ngoài sự khống chế của mình. Hắc đạo là một tổ chức rất phức tạp, con không muốn có người dùng nó để đối phó với con, tuy rằng con không sợ, nhưng con ngại phiền, cho nên con chỉ có thể khống chế nó trong tay của con”
Không nói gì, Tôn Hồng Quân hoàn toàn không nói gì! Dương Minh quả thật rất cường hãn! Khó trách hèn chi sáng nay hắn lại nói vậy, một Tùng Giang không đủ, thêm một Cát Đốn được không?
Đó không phải là mạnh miệng, là mà sự thật! Tôn Hồng Quân bỗng nhiên cảm thấy mình đã già rồi, bận rộn vài chục năm mà vẫn chưa có thành tựu cao như Dương Minh.
“Có thể nói cho ta biết, con còn con bài nào chưa lật không?” Dương Minh do dự một chút rồi nói : “Vì Âu Dương gia là long đầu của hắc đạo tỉnh P”
“Cái này...bác Tôn, xin thứ lỗi, con không thể nói được” Dương Minh lắc đầu : “Nhưng nếu con muốn giải quyết Âu Dương gia, cũng không phải là không thể!”
Dương Minh thầm nghĩ, nếu nhờ vả Phương Thiên, kêu ông ra mặt, thì mặc kệ là Âu Dương gia có bao nhiêu người, cũng chỉ có nước xong đời.
“Đông Hải, Tùng Giang, Cát Đốn là ba thành phố quan trọng của tỉnh V chúng ta, đều năm trong tay chúng ta, cho nên, luận về thực lực tổng thể, bây giờ cũng không cần sợ Âu Dương gia nữa! Tôn Hồng Quân sau khi biết mấy cái này, cũng an tâm không ít. Nếu công khai đối mặt, nơi này là địa bàn của mình, Âu Dương gia khẳng định là không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, nhưng lại sợ Âu Dương gia làm ra chuyện mờ ám, vì thế nói : “Âu Dương gia không giống với các gia tộc hắc đạo bình thường, nghe nói, Ưng Nhãn tổ, một tổ chức sát thủ ở Nga, chính là do Âu Dương gia ở sau lưng ủng hộ! Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng!”
“Sát thủ? Ưng Nhãn tổ?” Dương Minh khinh thường nói : “Cái quái gì thế, chưa nghe qua!”
Cũng không trách được Dương Minh khinh thường, những tổ chức có tiếng trên bảng xếp hạng, Phương Thiên đã nói với hắn, trong này căn bản là không có Ưng Nhãn tổ, hơn nữa, trong hạng ba mươi cũng không thấy tên này.
“...” Tôn Hồng Quân cũng thầm nghĩ, tổ chức sát thủ ở Nga thì làm sao mà con biết được? Sát thủ và hắc đạo là hai tổ chức khác nhau mà! Chẳng qua, nhìn biểu tình kinh thường của Dương Minh, trong lòng Tôn Hồng Quân vừa động : “Con có quan hệ với tổ chức sát thủ sao?”
Dương Minh cười cười, không trả lời. Sát thủ, thật ra, đám người Lý Cường, do một tay mình dạy dỗ, cơ hồ không khác gì sát thủ, chẳng qua, so với sát thủ bình thường còn lợi hại hơn nhiều!
Phần lớn sát thủ đều hành động một mình, không có tình thần đồng đội, mà đội quân của Dương Minh, chẳng những là những binh sĩ từng tác chiến với nhau, mà phối hợp tập thể cũng hết sức ăn ý!
Tôn Hồng Quân thật ra đã không còn nhìn thấu Dương Minh rồi, Dương Minh thật sự rất thần bí, thế lực sau lưng hắn rốt cục là lớn cỡ nào, Tôn Hồng Quân thật sự là không đoán được.
Chỉ bằng thân thủ sắc bén của Dương Minh ở phòng khách, cũng đủ khiến cho Tôn Hồng Quân rung động, nhất là không biết làm thế nào, mà khiến cho Âu Dương Quân Viễn trở thành câm điếc!
“Bác Tôn, bác không cần lo lắng” Dương Minh cười nói : “Nếu thật sự lo lắng, vậy để con đi giải quyết cái Âu Dương gia kia! Chẳng qua, con nhắc trước, đến lúc đó hắc đạo tỉnh P như rắn mất đầu, bác Tôn nên tự xử lý một chút!”
“A?... hình như không đúng!” Tôn Hồng Quân lắc đầu nói : “Ta hình như muốn bồi dưỡng con làm người nối nghiệp ta...”
“Đừng...” Dương Minh khoát tay : “Con cũng đã nói rồi, con không thích làm hắc đạo, chỉ là thuận đường xử lý Tùng Giang và Cát Đốn mà thôi...”
“...” Tôn Hồng Quân nhất thời choáng váng, trợn mắt há mồm nhìn Dương Minh, sau một hồi lâu mới nói : “Ta sốt ruột kêu tiểu Khiết tìm một người bạn trai, chính là muốn về hưu, con lại ăn nói như vậy à?”
“Chỉ đùa chút thôi, người trong tay con cũng đủ dùng, chẳng qua chuyện ở Đông Hải, bác Tôn nên tự mình xử lý đi, chờ Tùng Giang và Cát Đốn ổn định lại rồi tính tiếp” Dương Minh cười nói.
“Con làm ta sợ muốn chết!” Tôn Hồng Quân bây giờ đã xem Dương Minh trở thành con rể của mình, cho nên cũng lười đi quản địa bàn của Dương Minh, cái này không phải là rãnh quá nên tìm chuyện sao? Dù sao sớm muộn gì cũng là của nhau, sau này sẽ là người một nhà mà.
Nếu đổi lại là người khác, muốn tặng địa bàn cho Tôn Hồng Quân, ông sẽ hăng hái đến thu hồi, đây là một chuyện khác. Quả thật là rất hài hước, buổi trưa ông còn suy nghĩ nên chiếm thế nào, thì buổi tối lại từ chối như điên.
“Chẳng qua, bác Tôn, có vài chuyện, con phải thẳng thắn với bác” Thừa dịp đang ở thế trên, nên Dương Minh chuẩn bị nói về các hồng nhan của mình cho Tôn Hồng Quân nghe.
“Ồ? Con có chuyện gì nói đi, thẳng thắn cái gì?” Tôn Hồng Quân khoát tay cười nói, hiển hiên là tâm tình của ông đang rất tốt.
“Bác Tôn, thật ra, ngoài Tôn Khiết, con còn có những người con gái khác” Dương Minh nói.
“Ồ?” Tôn Hồng Quân cũng không hề có phản ứng phẫn nộ như tưởng tượng, mà chỉ bình thản ồ một tiếng.
Nhưng Dương Minh lại có chút khẩn trương, mặc dù là con rể giả mạo, nhưng Dương Minh thật đúng là có tâm tư muốn thu Tôn Khiết, dù sao Tôn Khiết cũng là người phụ nữ của mình, Dương Minh không thể cho phép việc người phụ nữ của mình không ở bên cạnh mình.
Cho nên ý kiến của Tôn Hồng Quân rất quan trọng, Dương Minh không thể coi thường được.
“Tiểu Khiết biết không?” Sau một hồi, Tôn Hồng Quân mới chậm rãi nói