Bây giờ đã có cơ hội tốt đến leo lên Âu Dương gia, A Xà đương nhiên không muốn bỏ qua!
“Chuyện là thế này... mày cũng biết, ông chủ Âu Dương của tao mở một công ty điện ảnh và truyền hình... sau đó ổng coi trọng hai nữ sinh...” Vương Thừa Ân đem tình hình đại khái nói ra.
“Thì ra là vậy!” A Xà suy tư, chuyện này thoạt nhìn không phức tạp lắm, chỉ cần tìm người, rồi tách hai thằng kia ra là được, loại chuyện này kêu hắn làm thì thật dễ dàng, vì thế đáp ứng : “Được rồi, bây giờ tao dẫn người qua chổ mày!”
“Ừ, ngay gần Lục Vị Cư, mày đến thì gọi cho tao!” Vương Thừa Ân nói.
Thật ra, chuyện này Xà ca hoàn toàn có thể tùy tiện kêu vài thằng tiểu đệ đi giải quyết, nhưng vì muốn lấy lòng Âu Dương thiếu gia, cho nên Xà ca chuẩn bị tự mình ra trận, để biểu hiện là mình coi trọng chuyện này.
Chẳng qua, Xà ca tự đi cũng đúng, bằng không hắn sẽ hối hận cả đời, tuy rằng hắn cũng rõ ràng rằng chuyện này không nên đi, nhưng ít nhất cũng có thể ra mặt được, lỡ như để tiểu đệ đi mà tụi nó lại đụng vào một đại nhân vật nào đó, Xà ca thật sự phải thắt cổ tự sát luôn rồi.
Đám người Dương Minh ra khỏi Lục Vị Cư, cũng không trực tiếp lái xe rời đi, dù sao Tôn Khiết và Dương Hân cũng là lâu ngày gặp mặt, cho nên hai người bạn tốt cùng nhau đi tản bộ nói chuyện.
Ngô Vân Sinh tất nhiên là đồng ý vô điều kiện rồi, Dương Minh dù sao cũng đang rãnh, Tôn Khiết và Dương Hân muốn đi đến trường cũ Lục Trung một chuyến, thì hắn cũng đi theo.
“Mẹ kiếp! Thì ra là học sinh Lục Trung!” Vương Thừa Ân nhìn thấy đám người Dương Minh đi vào trong Lục Trung, khinh thường nói.
Cũng không lâu sau, Xà ca mang theo sáu người tiểu đệ đến, thấy Vương Thừa Ân, vội vàng nói : “Vương tổng giám...”
“A Xà, giới thiệu cho mày một chút, vị này chính là ông chủ Âu Dương!” Vương Thừa Ân vội vàng giới thiệu người bên cạnh cho Xà ca biết
“Âu Dương thiếu gia!” Xà ca lập tức nịnh nọt cúi đầu.
“Ừ!” Âu Dương Quân Viễn gật đầu, hừ một tiếng nói : “Mày có thấy bốn người trong sân thể dục không?”
Xà ca ngẩng đầu lên nhìn theo hướng của Âu Dương Quân Viễn, quả nhiên thấy hai nam hai nữ đang đứng trong sân thể dục nói chuyện, vì thế gật đầu : “Không thành vấn đề, có phải là tìm người đánh hai thằng nam kia không?”
“Là đánh một chút hay đi bắt người thì tùy mày, chỉ cần tóm hai con nhỏ đó!” Vương Thừa Ân nói.
“Ok!” Xà ca vẫy tay, nói với đám tiểu đệ phía sau : “Đi, làm việc đi!”
“Em trai, em có biết vì sao bộ ngực của Tiểu Khiết lại lớn như vậy không?” Dương Hân chỉ vần Tôn Khiết đang đứng phía trước, sau đó nhỏ giọng nói.
“A! Thì ra là vậy, em còn tưởng rằng nàng ta do uống thuốc đu đủ quá nhiều rồi chứ!” Dương Hân xấu xa, Dương Minh cũng chẳng tốt đẹp gì, hai người quả thật rất hợp ý. Ngô Vân Sinh nghe xong chỉ biết lắc đầu, hai chị em nhà này thật đúng là bó tay. Nghe chị em nói chuyện mà còn cảm thấy đỏ mặt nữa là.... à mà sao bạn gái của mình, lại có thể nói ra những lời này vậy nhĩ?
Chẳng qua, không có biện pháp, ai kêu mình thích nàng ta, yêu một người, là phải yêu toàn bộ những gì của người đó, Ngô Vân Sinh cũng chỉ có thể thay đổi bản thân mà thôi.
Đang lúc Ngô Vân Sinh trầm tư, thì đột nhiên có một tiếng nói vang lên : “Ê, hai thằng ngu kia, bọn mày đang nhìn gì đó?”
Ngô Vân Sinh kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy trước mắt có vài tên côn đồ trẻ tuổi, kinh ngạc nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào bản thân hỏi : “Các người.... nói tôi?”
“Thằng ngu, trừ mày ra, còn ai ở đây!” Một tên thủ hạ dưới tay Xà ca chỉ vào Ngô Vân Sinh chửi.
“”Tôi ... là thằng ngu?” Ngô Vân Sinh khó hiểu, hỏi : “Anh biết tôi sao?”
“Mẹ kiếp, chính là mày! Thằng nhóc, mày đắc tội với người khác mày có biết không?” Thằng kia lớn tiếng chửi tiếp.
Tính cách của Ngô Vân Sinh có thể nói là hiền hào, cho nên không rõ những người trước mặt này muốn làm gì, sờ sờ cằm nói : “Các người xác định... là tôi?”
“Đừng nói nhảm!” Xà ca phất tay nói : “Chính là mày! Bắt nó lại!”
Dương Minh và Dương Hân đang nhỏ to thì thầm về vấn đề big boobs của Tôn Khiết, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chửi rủa, vì thế quay đầu nhìn, thấy một đám côn đồ đang vây lấy Ngô Vân Sinh.
Nghe thấy có người chửi Ngô Vân Sinh là thằng ngu, Dương Hân lập tức lên tiếng : “Các người là ai? Có bệnh không?”
Xà ca không biết Ngô Vân Sinh, cũng không biết Dương Hân, nhưng, hắn biết Dương Minh! Dương Minh tuy rằng không nói gì, nhưng ký ức của Xà ca về hắn vẫn còn rất mới, đây chính là ác mộng của mình, hắn làm sao mà không nhớ được!
Xà ca nhất thời choáng váng, hận không thể tìm một cái lỗ trốn vào, thật sự là đầu năm xui xẻo, mình tự nhiên lại tìm đến hắn gây phiền toái! Đây không phải là muốn tìm chết sao?
Thấy Dương Minh đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, chân của Xà ca run lên, xém tí đã quỳ xuống đất... trong nháy mắt, Xà ca liền cảm thấy hối hận đến cùng cực, đắc tội với Âu Dương Nhị thiếu gia thì sao, cùng lắm là nhục nhã mặt mũi, nhưng đắc tội với tên này, chính mính tối nay sẽ phải vĩnh biệt cuộc đời!
Xà cà đang muốn mở miệng, lại thấy Tôn Khiết đang đi đến hướng này!
Má ơi! Xà ca bây giờ thật sự đã có tâm tự sát! Tôn đại thiểu thư... tự nhiên cũng ở đây? Mẹ nó xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại xuất hiện một nhân vật tầm cỡ như vậy? Cho dù có tự sát cũng chưa giải quyết được vấn đề...
Xà ca bây giờ hoàn toàn sắp điên rồi, vừa mới định mở miệng cầu xin tha thứ, thì đột nhiên nhớ ra là Dương Minh không hy vọng thân phận của mình bị lộ, vì thế vội vàng quay đầu lại, chuẩn bị cầu xin Tôn Khiết tha thứ.
“Thằng kia, mày cũng lại đây!” Thủ hạ của Xà ca không biết Dương Minh, thấy Dương Minh xoay người, lập tức chỉ vào Dương Minh nói : “Đang nói mày đó! Nhanh lên, đừng có lộn xộn!”
Trong lòng Xà ca run lên, không phải chứ? Con mẹ nó muốn làm gì, mày không phải muốn hại chết tao sao! Xà ca tức giận giơ tay lên, tán cho thằng này một cái “bốp”, mắng : “Mày làm gì đó! Mắt mù hả, cút mau!”
Thằng đệ bị đánh khó hiểu, che mặt lui về phía sau, ủy khuất nhìn Xà ca nhưng không dám có dị nghị gì.
“Tôn tiểu thư... xin lỗi... đây là hiểu lầm... chúng tôi lập tức đi ngay...!” Xà ca nói chuyện mà lắp bắp luôn, không còn cách nào, ai kêu Dương Minh đang đứng trước mặt chứ? So với Tôn Khiết, Xà ca còn sợ Dương Minh hơn, người này giết người không chớp mắt, hơn nữa thủ đoạn còn vô cùng tàn độc.
“Cút!” Dương Minh nãy giờ không lên tiếng, lạnh lùng thốt ra một câu.
Xà ca như lượm được túi vàng, tè ra quần mang theo đám tiểu đệ chạy trốn.
“Xảy ra chuyện gì?” Tôn Khiết nhìn thoáng qua Xà ca đang chạy trốn, sau đó hỏi Dương Minh.
“Không biết!” Dương Minh lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng Xà ca đang chạy trốn, đang suy nghĩ gì đó.
Thì ra là chúng.... Dương Minh âm thầm ghi nhớ trong lòng, tính toán tối nay sẽ đi kiếm Xà ca “uống trà nói chuyện” một tí, theo Dương Minh thấy, thằng ku này muốn bị đánh!
“Bọn họ vừa đến đã nói tôi là thằng ngu, làm cho tôi khó hiểu...” Ngô Vân Sinh cười khổ.
“Anh đó, bọn họ chửi anh, tại sao anh không biết nói lại!” Dương Hân tức giận nói : “Thấy anh hiền lành dễ bắt nạt, có thể là muốn kiếm chút tiền của anh đấy!”
“Hẳn là không phải đâu!” Tôn Khiết cũng lắc đầu : “Người kia em cũng biết, là lão đại Xà ca của Tú Xà bang, hắn mà mang theo tiểu đệ để cướp tiền sao, nghe tựa hồ như là không thể”
“À! Khó trách hèn chi hắn thấy em là bỏ chạy!” Dương Hân cười nói : “Vậy là Tôn đại tiểu thư có mặt mũi nhất!”
Tôn Khiết cũng không nói gì, hiển nhiên, nàng cũng đã bắt đầu hoài nghi mục đích thật sự của Xà ca. Nhưng nàng không có mắt nhìn thấu như Dương Minh, nên không thấy Xà ca sau khi bỏ chạy đã đến chổ nào. Chẳng qua nàng có thể xác định được, Xà ca cũng không đến gây phiền toái cho mình... bởi vì hắn không biết mình đang ở đây! Hoặc có thể nói là, Xà ca không biết người mà hắn phải gây phiền toái chính là mình!
“Sao thế?” Thấy Xà ca chạy bán sống bán chết trở về, Vương Thừa Ân nhất thời giận hờn nói : “Tại sao lại về?”
“Vương tổng giám, Âu Dương thiếu gia, xin lỗi, chuyện này tôi không giúp được!” Xà ca lắc đầu nói.
“Có ý gì?” Vương Thừa Ân nhíu mày : “Rốt cục là thế nào?”
“Người con gái kia, là thiên kim của Tôn Hồng Quân! Tao dám động vào sao?” Xà ca nói : “Vương tổng giám, không phải là tao không nể mặt mày, nhưng năng lực của tao có hạn, thật sự không thể đối nghịch với bọn họ!”
“Tôn Hồng Quân? Là ai?” Âu Dương Quân Viễn khinh thường hỏi.
“Ông chủ, Tôn Hồng Quân là lão đại Đông Hải...” Vương Thừa Ân vội vàng nói.
“Lão đại Đông Hải? ũng chỉ là đầu mục của cái thành phố nhỏ này thôi, có gì mà phải sợ?” Âu Dương Quân Viễn nhếch miệng nói, không coi Tôn Hồng Quân ra gì, cũng khó trách, ở tỉnh P, một đầu mục của thành phố nhỏ quả thật không tính là gì với hắn...