Chương 595: Buổi tối yên lặng

“Con đi đốt pháo đây” Ở đây Trần Mộng Nghiên là con gái, mấy người kia lại là bề trên nên nhiệm vụ đốt pháo là do Dương Minh thực hiện.

“Anh cẩn thận chút”

“Ha ha, Đại Minh, con thấy Mộng Nghiên quan tâm con chưa kìa” Dương mẫu cười nói.

“A... bác” Trần Mộng Nghiên đỏ mặt.

“Có gì mà xấu hổ, cháu quan tâm Dương Minh, chúng ta càng yên tâm” Trần Mẫu cũng cười nói.

Dương Minh cười ha hả cầm pháo hoa tìm một chỗ rồi nói: “Mọi người cẩn thận, con đốt đây”

“Vâng...” Trần Mộng Nghiên gật đầu lấy tay che tai.

Dương Minh cầm bật lửa châm dây dẫn, không lâu sau tiếng pháo nổ vang lên.

Tết đến nếu không có tiếng pháo, con người ta sẽ cảm thấy trống vắng.

Sau khi đốt pháo xong, mọi người về nhà. Tuy nói đêm 30 mọi người hay thức, chẳng qua chẳng có mấy người thức được hết đêm, qua 12h là đi ngủ.

Nhà Trần Phi có 3 phòng, Trần Phi và Trần Mẫu một phòng. Phòng làm việc của Trần Phi tạm thời dọn thành phòng ngủ. Dương phụ và Dương mẫu ngủ ở đây.

Nhưng Dương Minh ngủ đâu lại là một vấn đề. Mặc dù bố mẹ hai nhà thấy Dương Minh và Trần Mộng Nghiên ngủ chung cũng không sao. Nếu Dương Minh và Mộng Nghiên muốn có chuyện thì có cấm cũng không được. Huống hồ từ lúc Mộng Nghiên học cấp ba, Trần Mẫu đã thấy một ít dấu vết trên áo nàng.

Chẳng qua chuyện mặc dù như vậy nhưng người lớn không thể cổ vũ con nhỏ ngủ cùng nhau chứ? Vì thế chỗ ngủ của Dương Minh là cả vấn đề.

“Tối anh ngủ ở sô pha cũng được” Dương Minh không muốn Mộng Nghiên khó xử nên chủ động nói ra. Dù sao lúc này cũng không tiện làm gì khác.

Nếu Dương Minh đã chủ động như vậy thì quá tốt.

Chẳng qua Dương Minh có thể thành thật như vậy sao? Khi mọi người đã ngủ hết, Dương Minh lén la lén lút đi tới trước cửa phòng Mộng Nghiên. Hắn định dùng tuyệt chiêu phá khóa thì không ngờ Mộng Nghiên không đề phòng hắn, không khóa cửa.

“Két” một tiếng cửa phòng mở ra. Không ngờ Mộng Nghiên vẫn chưa ngủ mà đang dựa lưng vào giường xem tạp chí. Thấy Dương Minh đi vào, nàng khẽ nhíu mày nói: “Anh định làm gì thế?’

“Không làm gì, chỉ nhớ em thôi” Dương Minh cười hắc hắc nói: “Hay là anh ngủ trong này”

“Anh làm gì thế, không phải anh nói ngủ trên sô pha sao? Anh làm như vậy nếu bố mẹ chúng ta nhìn thấy sẽ không hay” Trần Mộng Nghiên oán giận nói.

“Không có gì, sáng mai anh dậy sớm một chút là được, sau đó ra sô pha giả vờ nằm im” Dương Minh nói.

“Anh đúng là, thật không biết nói gì nữa, giả đứng đắn. Làm người ta vừa nãy nghĩ anh là quân tử” Trần Mộng Nghiên thở hổn hển nói.

Dương Minh không để ý Mộng Nghiên nói gì, mặc quần đùi chui vào trong chăn của Mộng Nghiên. Mộng Nghiên đã thay áo ngủ, áo lót không mang, cặp bánh bao mềm mại áp vào người Dương Minh làm hắn động tâm.

“Mộng Nghiên...” Dương Minh run lên, mấy lần hắn muốn ăn Trần Mộng Nghiên nhưng đều bị người khác quấy rầy. Đúng là rất khó chịu.

“Hôm nay không được, ngoan đi” Mộng Nghiên nói: “Phòng nhà em cách âm không tốt. Nếu anh không sợ bị đánh thì làm đi” Trần Mộng Nghiên lắc đầu.

Dương Minh bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút thì thấy Mộng Nghiên cũng nói thật. Hơn nữa lần đầu tiên của con gái, ngày hôm sau đi lại sẽ không tiện. Dương Minh không muốn cho bố mẹ hai nhà nhìn ra cái gì.

Chẳng qua cho dù không làm được chuyện đó, Dương Minh vẫn có ý đồ khác, liền ghé miệng vào tai Mộng Nghiên, nhỏ giọng nói.

“Hừ hừ, sao? Bây giờ không có Lam Lăng hả?’ Trần Mộng Nghiên cười lạnh nói: “Trước đây em còn nghĩ anh nhịn được, thì ra là có Lam Lăng”

Hồi cấp ba, Dương Minh đã được lợi một lần với Mộng Nghiên, nên hắn muốn Trần Mộng Nghiên giúp mình liền dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt Trần Mộng Nghiên, chẳng qua không thành công.

Sau khi lên đại học, quan hệ giữa hai người gần hơn, cơ hội cũng nhiều hơn nhưng Dương Minh lại không có yêu cầu đó. Điều này làm Mộng Nghiên rất buồn bực. Với quan hệ giữa hai người thì dù Dương Minh nói ra, Trần Mộng Nghiên cũng cảm thấy mình không từ chối.

Sau này mới biết Dương Minh không yêu cầu như vậy là vì có Lam Lăng. Ngủ với Lam Lăng rồi còn cần mình dùng tay giải quyết cho hắn sao?

Cho nên bây giờ Dương Minh đưa ra yêu cầu đó, Trần Mộng Nghiên lại nghĩ đến chuyện trước đây, càng thêm giận. Lam Lăng đi rồi anh mới cần tôi hả? Tôi không cho anh như ý đâu.

Mộng Nghiên hung dữ nói: “Sao, nghẹn cho chết anh”

Dương Minh cũng biết Mộng Nghiên đang tức. Chuyện này đúng là do hắn không đúng nên chẳng có cách nào, chỉ có thể cười khổ một tiếng. Cũng may Trần Mộng Nghiên kể khổ một câu cũng không mắng hắn nữa mà tiếp tục đọc báo. Dương Minh cũng không dám nhắc lại yêu cầu đó, chỉ có thể ôm Mộng Nghiên chiếm chút tiện nghi thôi.

Chẳng qua lúc này Mộng Nghiên đã bỏ quyển báo xuống rồi tắt đèn. Mộng Nghiên không nói gì, bàn tay nhỏ bé đưa xuống bên dưới của Dương Minh... Ôm cơ thể mềm mại và thơm tho của Mộng Nghiên, Dương Minh ngủ rất ngoan, kết quả đến khi trời sáng hẳn, tiếng pháo bên ngoài mới đánh thức hai người.

Nhìn đồng hồ, Trần Mộng Nghiên kêu lên: “A, 8h rồi, sao anh còn không ra?”

Dương Minh vỗ đầu kêu không ổn, hắn dùng dị năng nhìn ra ngoài. Đúng là khóc không thành tiếng, Trần Phi, Trần Mẫu, Dương phụ và Dương mẫu đã dậy hết. Bọn họ đang ngồi trên sô pha xem Tv.

“Bố mẹ em nhất định đã dậy, xong rồi ...” Trần Mộng Nghiên nhanh chóng cởi áo ngủ, thay đồ ngay trước mặt Dương Minh.

Dương Minh nhìn mà chảy nước miếng, dáng người thật nóng bỏng. Không ngờ Trần Mộng Nghiên so với một năm vừa rồi đã đầy đặn hơn nhiều. Lúc trước là một cô bé, bây giờ đã là thiếu nữ đầy sức sống.

Khi đó Dương Minh mới có dị năng nên nhìn thoáng qua cơ thể Trần Mộng Nghiên.

“Đừng gấp, anh cũng nghe được tiếng Tv mà” Dương Minh cũng mặc quần áo vào.

“Anh đó, đúng là, anh muốn hại chết em sao?” Trần Mộng Nghiên nhăn nhó nói: “Lát nữa nói như thế nào bây giờ?”

Chẳng qua chuyện đã xảy ra rồi có muốn hối cũng không kịp. Dương Minh chỉ có thể nói: “Anh dạy sớm nên vào nói chuyện với em”

“....” Trần Mộng Nghiên không còn cách nào khác.

Hai người ra phòng. Dương Minh có chút xấu hổ không biết nói gì. Dương phụ trừng mắt nhìn Dương Minh, Trần Phi lại nhìn Dương Minh với vẻ quỷ dị.

Mồng 1 tết đúng là ngày đi thăm họ hàng bà con, bạn bè. Bạn bè và đồng nghiệp của Trần Phi cũng sẽ đến nên nhà Dương Minh không tiện ở lại. Vì thế nên ăn sáng xong là nhà Dương Minh đứng dậy đi về.

Trên đường đi Dương phụ không ngừng trách Dương Minh: “Thằng ranh này làm gì thế hả? Ở nhà người ta mà con lại làm như vậy sao. Con làm thế thì bố mẹ Mộng Nghiên sẽ nghĩ như thế nào? Bố và mẹ mất mặt”

“Được rồi mà ông” Dương mẫu khoát tay nói: “Bỏ đi, chuyện đám nhỏ, ông nói có tác dụng gì? Chẳng qua như vậy cũng tốt, hai đứa có chuyện như vậy chuyện này mới chắc chắn. Nếu không ta còn sợ người ta xem thường chúng ta đó. Ông nghĩ xem, người ta là trưởng phòng cảnh sát hình sự, vợ là cb cao cấp của công ty nhà nước. Nhà ta thì sao? Năm mới nhà người ta có một hàng dài đến chơi. Chúng ta làm có ai đến nhà cơ chứ”

“Mẹ, mẹ nói gì đó” Dương Minh nghe thấy Dương mẫu hạ thấp nhà mình liền nói: “Nhà ta thì sao chứ? Con thấy rất tốt mà. Mẹ yên tâm, sớm muộn cũng có một ngày đầy người đến chúc tết bố mẹ”

“Ừ, mẹ biết con có tương lai” Dương mẫu nghe Dương Minh nói, liền cười nói: “Cả đời mẹ tự hào nhất là con” Chươg 595: Có người tới chơi

Lời Dương Minh thật linh nghiệm. Dương phụ, Dương mẫu và Dương Minh vừa về đến nhà chưa kịp ngồi xuống thì ngoài cửa đã có tiếng cốc cốc.

Dương phụ vẫn khá khó chịu nên hỏi Dương Minh: “Ai vậy? Mới đầu năm đã tới nhà? Có phải là bạn học của con hay không?”

“Bạn học của con?” Dương Minh cũng buồn bực nói: “Bạn học của con ngoài Trương Tân và Mộng Nghiên ra thì có ai biết địa chỉ nhà chúng ta đâu”

Dương Minh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Người đến là chủ tịch công đoàn và giám đốc xí nghiệp công ty Dương phụ. Chuyện gì thế này? Những người này từ trước chưa bao giờ đến nhà Dương Minh chơi. Hay bây giờ có trò lãnh đạo đến chúc tết nhân viên.

“Bố, có thể là đồng nghiệp của bố đó?” Dương Minh nói.

“Đồng nghiệp?” Dương phụ lắc đầu xoay người ra mở cửa: “Ai đó?”

“Lão Dương, là tôi, lão Lương ở công đoàn. Tôi và giám đốc Phùng đến thăm anh” Chủ tịch công đoàn Lương Ngạn Quân nói.

“Hả?” Dương phụ giật mình vội vàng mở cửa phòng. Thấy Phùng Vạn Giang và Lương Ngạn Quân, có chút sợ hãi nói: “Giám đốc Phùng, chủ tịch Lương, sao hai người lại tới đây?”

“Bây giờ không phải năm mới sao, giám đốc Phùng dẫn tôi đến chúc mừng các nhân viên xuất sắc. Lão Dương là người làm việc lâu năm trong xí nghiệp, tiếng tăm rất tốt. Tôi và giám đốc Phùng đến chỗ anh là đầu tiên” Lương Ngạn Quân nói.

“là như vậy à, thật xấu hổ đã phải để hai vị tự mình đến, mau vào nhà ngồi” Dương phụ cao hứng nói.

“Được, được” Phùng Vạn Giang nói: “Lão Lương, mang đồ vào”

“Được” Lương Ngạn Quân gật đầu đi ra cửa cầm một túi to đi vào.

“Hai lãnh đạo làm gì vậy, trong nhà không thiếu gì mà. Các người đến thăm tôi, tôi đã rất vui rồi” Dương phụ không biết nói gì cho phải. Bình thường đều là nhân viên tặng quà Lão Đại cơ mà.

“Lão Dương, anh là nhân viên xuất sắc của xí nghiệp, chúng tôi là lãnh đạo phải khích lệ một phen” Phùng Vạn Giang nói: “Còn có, đây là thẻ mua hàng trị giá 200 tệ ở siêu thị Tân Mã Tùng Giang, các người tự đến đó mua gì đi”

“Cái này không được, tôi không thể nhận...” Dương phụ vội vàng từ chối: “Giám đốc, sao hôm nay ngài lại làm như vậy?”

“Có gì mà không được, ddya là phúc lợi của công đoàn, anh cầm lấy đi” Lương Ngạn Quân cắt ngang lời mà nói: “Đây là phúc lợi mà nhân viên xuất sắc như anh đáng được nhận”

“Được rồi... vậy tôi xin nhận. Cảm ơn 2 người” Dương phụ cầm lấy thẻ mua hàng, vội vàng cảm ơn.

Dương mẫu rót nước mời Phùng Vạn Giang và Lương Ngạn Quân, hai người này vội vàng cảm ơn. Điều này làm Dương mẫu không quen? Sao thấy ông chồng nhà mình như lãnh đạo nhỉ.

Ngay cả Dương Minh đang ngồi một bên xem Tv cũng không hiểu. Hai người này sao khiêm tốn vậy? Lãnh đạo bình thường đến chúc tết nhân viên cũng không phải như vậy mà? Hai người này giống như có việc cần nhờ.

Nói chuyện một lát, giám đốc Phùng đột nhiên thở dài nói: “Ai, xí nghiệp chúng ta rất khó khăn. Cả xí nghiệp có mấy trăm công nhân, tiền lương còn khó kiếm nữa là tiền thường”

“Hả?” Dương phụ không ngờ Phùng Vạn Giang lại chuyển đề tài sang tình hình của xí nghiệp. Dương phụ có chút kinh ngạc, không hiểu ý của Phùng Vạn Giang. Chẳng qua nghe giọng điệu giống như đang kể khổ với mình. “Xí nghiệp đang khó khăn, tôi không thể lấy thẻ này được, hoa quả là được rồi. Điều kiện gia đình tôi cũng không quá khó khăn. Giám đốc đưa cho các nhân viên khác đi”

“Nhà anh đương nhiên không có vấn đề gì rồi” Phùng Vạn Giang cười cười rồi nói một câu: “Chút đồ đó nếu so sánh với số lượng nhân viên ở xí nghiệp chúng ta, đơn giản là chén nước, chẳng giải quyết được vấn đề gì”

Dương phụ không hiểu ý của Phùng Vạn Giang, nhưng vẫn nói: “Có thể giải quyết được chút nào hay chút đó mà”

“Lão Dương, chúng ta không nói vòng vo nữa” Phùng Vạn Giang xua tay nói: “Anh cũng là nhân viên của xí nghiệp, anh cũng hiểu rõ tình hình của xí nghiệp trong 20 năm qua mà”

Dương phụ không hiểu nhưng vẫn gật đầu. Tình hình trong xí nghiệp, lão biết rõ.

Xí nghiệp ô tô Tùng Giang vào những năm 80 còn là một xí nghiệp lớn, có tiếng trong cả nước về sản xuất xe khách, thậm chí còn lan sang mấy quốc gia lân cận. Khi đó các xe bus chạy trên đường có rất nhiều là sản xuất ở xí nghiệp Tùng Giang.

Các xe công của cơ quan nhà nước và công ty nhà nước ở mấy tỉnh lớn phía Bắc đều dùng xe do xí nghiệp sản xuất.

Chẳng qua theo thời gian, các xí nghiệp đóng cửa không chịu tiếp thu công nghệ mới tự nhiên sẽ bị đào thải. Rất nhiều công ty sản xuất ô tô đầu tư cải tiến kỹ thuật, đưa ra các mẫu mã mới. Xí nghiệp xe khách Tùng Giang trở nên cũ kỹ.

Dần dần thị trường ô tô bị các thương hiệu như Đông Phong, Kim Long, Hoàng Hải .... chiếm giữ. Xí nghiệp Tùng Giang một năm chỉ bán được chưa đầy 100 xe, hơn nữa còn bán cho miền núi xa xôi.

Tính năng và mẫu mã người ta đã chiếm ưu thế rõ ràng. Vì thế nên chỉ có thể giảm giá mà thôi. Thực ra mấy xí nghiệp ô tô trong nước đều đang đó tình hình như ở Tùng Giang, vì sinh tồn nên chỉ có thể bán phá giá.

Cho nên lợi nhuận của xí nghiệp rất thấp, hơn nữa bán cũng khó khăn. Cho nên nếu muốn tiếp tục nuôi sống cả xí nghiệp là không có khả năng.

Tiền lương của công nhân lúc có lúc không. Xe bán được còn có mà trả, nhưng không bán được thì sao?

“Cho nên mới nói tôi là giám đốc xí nghiệp muốn yên ổn cũng không được. Trước tết mấy ngày tôi còn phải chạy đông chạy tây đi xin chính quyền mua cho chúng ta mấy chiếc xe để giải quyết vấn đề” Phùng Vạn Giang lắc đầu nói.

“Giám đốc Phùng, nỗi khổ của anh mọi người đều biết. Biết anh là một giám đốc tốt, nhưng anh nói những lời này là có ý gì?” Dương phụ do dự một chút rồi nói.

“Lão Dương, anh có phải một phần tử của xí nghiệp không?” giám đốc Phùng nói: “Anh có hy vọng xí nghiệp phải đóng cửa không?”

“Không bao giờ ... chẳng qua ...” Dương phụ vẫn không rõ Phùng Vạn Giang muốn nói gì.

Dương Minh nghe đến đây hơi giật mình, tên Phùng Vạn Giang này không phải có việc muốn nhờ bố mình chứ? Vì vậy Dương Minh hơi chú ý sang bên này.

“Lão Dương, bây giờ chỉ có anh mới giúp được xí nghiệp chúng ta” Phùng Vạn Giang vỗ đùi nói: “Anh xem, tại sao xí nghiệp chúng ta không bằng các xí nghiệp khác? Xét cho cùng chỉ là kỹ thuật lạc hậu. Xí nghiệp chúng ta đã thiếu rất nhiều thiết bị kỹ thuật, vì vậy nên xe bán ra có tính năng kém hơn, rất khó khăn....”

“Tôi? Giúp xí nghiệp?” Dương phụ có chút khó hiểu.

“Lão Dương, bây giờ xí nghiệp chúng ta thiếu nhất chính là tài chính, chỉ cần có tài chính cải tiến kỹ thuật, một lần nữa đầu tư sản xuất. Xí nghiệp chúng ta sẽ huy hoàng trở lại” Phùng Vạn Giang nói tiếp.

“Tài chính? Giám đốc Phùng, cái này ... hình như không có quan hệ gì với tôi mà?” Dương phụ nói.

“Sao lại không quan hệ?” Phùng Vạn Giang nói: “Lão Dương, vận mệnh cả xí nghiệp chúng ta nằm trên người anh. Anh không thể bỏ mặc”

“Cái này ... sao lại nói vậy?” Dương phụ có chút khó hiểu nhìn đối phương: “Tôi không quen ai trong ngân hàng, cũng không có tiền để đầu tư vào xí nghiệp mà?’

“Anh không quen người trong ngân hàng, nhưng anh không phải có một anh trai rất giỏi sao?” Phùng Vạn Giang nói: “Dương tổng – Dương Đại Sơn là ông chủ nổi tiếng ở thành phố Tùng Giang chúng ta, đầu tư rất nhiều tiền mở câu lạc bộ giải trí. Nếu ông ta đồng ý giúp xí nghiệp chúng ta, xí nghiệp chúng ta sẽ được cứu. Hơn nữa tôi nghe giám đốc trước đây nói Dương tổng đã từng là công nhân ở xí nghiệp ô tô Tùng Giang. Lão Dương, anh xem có thể nói giúp được không?’

“Cái này...” Dương phụ cười khổ nói: “Giám đốc Phùng, anh không phải làm khó tôi chứ? Anh trai tôi mặc dù có tiền nhưng không thể đầu tư linh tinh. Xí nghiệp ô tô Tùng Giang chúng ta sợ là tầm vài triệu không giúp gì được”

“Không cần, không cần, tôi đã tính toán một chút. Xí nghiệp chúng ta sẽ hợp tác với các công ty khác, chỉ cần cải tiến dây truyền công nghệ, sau đó sẽ làm các thiết bị cho người ta. Cứ như vậy chỉ cần tầm 20 triệu mà thôi” Phùng Vạn Giang nói.