Chương 589: Một kỷ niệm đẹp.

“Bạn hữu, cậu nhất định rất ghê gớm nha!”Trần Mộng Nghiên đi rồi, Lý Nhất Tầm lập tức bất đầu nhiệt tình với Dương Minh.

“Ghê gì?”Dương Minh hỏi.

“Trần Mộng Nghiên hả, là hoa hậu giảng đường thời sơ trung đó, mà lại bị cậu kua được, chắc chắn cậu có điểm rất độc đáo rồi”Lý Nhất Tầm hâm mộ nhìn Dương Minh nói : “Có thể chỉ giáo vài chiêu được không?”

“Cái này hả...tôi và Mộng Nghiên là bạn học thời trung học... có thể là lâu ngày nảy sinh tình cảm...”Dương Minh không muốn nói về cái quá khứ tồi tàn của mình cho người khác nghe, vì thứ này cũng hơi bị tế nhị.

“Vậy là không đúng, thời sơ trung, có rất nhiều người theo đuổi Trần Mộng Nghiên, làm gì có chuyện lâu ngày phát sinh tình cảm đâu? Người anh em, nhất định cậu có chô độc đáo gì đó!”Lý Nhất Tầm vỗ vỗ vai Dương Minh nói.

Dương Minh nhìn hắn một cái, thầm nghĩ, tôi với cậu có quen biết gì đâu? Động tay động chân với tôi còn muốn hỏi chuyện riêng tư của tôi, hình như là hơi quá.

“Thật ra cũng không có gì...”Dương Minh không muốn nói nhiều với hắn, chỉ nói có lệ một câu.

Không ngờ Lý Nhất Tầm không tự biết, mà tiếp tục dày mặt nói : “Bạn hữu, không thể như vậy được. Tôi và Trần Mộng Nghiên cũng là bạn bè, bạn của nàng không phải là bạn của cậu sao? Cậu dạy ti6 mấy chiêu thôi!”

“Tôi không phải không muốn dậy cậu, mà thật sự không có gì để dạy cậu!”Dương Minh bị hắn làm phiền, nhíu mày nói.

“Không thể nào, có phải cậu không muốn dạy?”Lý Nhất Tầm nói : “Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không cạnh tranh với cậu đâu. Tuy rằng Trần Mộng Nghiên rất đẹp, nhưng tôi không có ý định với nàng đâu, tôi sẽ không tranh với cậu!”

“...”Dương Minh không nói gì, thầm nghĩ, trên đời này làm gì mà còn người nào dày mặt hơn nữa? Tôi còn sợ cậu nữa sao? Có năng lực thì cứ lấy? Chẳng qua, lời này Dương Minh không nói ra, để tránh lạc đến lỗ tai của Trần Mộng Nghiên.

“Bạn hữu, sao cậu kín miệng quá vậy?”Lý Nhất Tầm thấy Dương Minh không nói gì, còn tưởng rằng đã bị mình đả động, vì thế tiếp tục nói : “Cậu nói cho tôi một ít thôi, tôi vô cùng cảm kích vô cùng! Đông Hải Hài Tiên Các là của nhà tôi mở, tôi đưa cho cậu thẻ VIP, mỗi năm có thể hưởng ba lần miễn phí!”

Nói xong, Lý Nhất Tầm móc từ trong túi ra cái thẻ VIP dưa cho Dương Minh.

“Ồ?”Dương Minh cầm lấy thẻ VIP, nhìn nhìn, Hải Tiên Các? Đó là cái gì vậy? Dương Minh chưa từng nghe đến cái tên này, nhưng mà hắn quả thật đã bị Lý Nhất Tầm làm phiền rồi, vì thế bịa chuyện : “Tôi có thể dạy cho cậu, chẳng qua cậu có thể nói là cậu theo đuổi ai trước được không? Đem tình huống của người đó nói đơn giản cho tôi biết, mỗi người không thể dùng một phương pháp theo đuổi giống nhau“

“Đúng vậy, đúng vậy...”Lý Nhất Tầm còn tưởng rằng thẻ VIP đã có hiệu quả, vì thế liền nói : “Bạn hữu, tôi nói cho cậu nghe, cô gái mà tôi theo đuổi, tính cách hơi lạnh nhạt, nhưng là một người rất đáng yêu, nhà nàng không ở đây, một mình lên đại học học, tôi đã theo đuổi nàng một học kỳ rồi, mà vẫn không có hiệu quả gì!”

“Bây giờ ngày nào cậu cũng quấn lấy nàng?”Dương Minh hỏi.

“Đúng vậy, tôi cảm thấy như vậy hơi phiền một chút, nhưng, bây giờ phải làm sao, nếu tôi hẹn nàng bình thường, nàng ta sẽ không đồng ý!”Lý Nhất Tầm đau khổ nói.

“Vậy thì...”Dương Minh căn bản là không quan tâm đến chuyện này, thuận miệng nói : “Nhà nàng có tiền hay không?”

“Nhà nàng?”Lý Nhất Tầm ngạc nhiên hỏi : “Tôi cũng không biết, nhà tôi có tiền, nhưng nhà nàng có tiền hay không thì tôi không để ý...”

“Ai hỏi nhà cậu có tiền đâu? Tôi hỏi nhà nàng ta mà... nói cách khác, một tháng nàng ta có thể có bao nhiêu tiền sinh hoạt?”Dương Minh nói.

“Cái này... đại khái là hơn một ngàn...”Lý Nhất Tầm gãi đầu nói.

“Đừng đại khái, rốt cục là bao nhiêu, điều này rất quan trọng!”Dương Minh nói.

“A?”Lý Nhất Tầm có vẻ không hiểu : “Hình như cái này không có liên quan mà?”

“Tại sao không có? Cậu có muốn học hay không?”Dương Minh trừng mắt hỏi : “Không học thì thôi!”

“Muốn, muốn chứ, người anh em đừng nói, tôi thấy nàng ta bình thường tiêu tiền, cũng chỉ khoảng một ngàn đồng thôi!”Lý Nhất Tầm vội vàng nói.

“Khoảng một ngàn, đúng không?”Dương Minh gật đầu : “Vậy tôi dạy cho cậu một kế, bây giờ cậu không phải đang quấn quít lấy nàng sao? Biện pháp của tôi có thể giúp cho tình huống trở nên ngược lại!”

“Ngược lại?”Lý Nhất Tầm ngạc nhiên hỏi : “Ngược lại thế nào? Cậu nói là để cho nàng ta quấn quít lấy tôi? Có thể sao?”

“Có thể, sao không được chứ. Chỉ cần làm theo phương pháp của tôi, cam đoan sẽ mã đáo thành công”Dương Minh nói.

“Người anh em có biện pháp gì, vui lòng chỉ giáo cho tiểu đệ một chút”Lý Nhất Tầm nghe xong mừng rỡ, vội vàng nói.

“Là vậy, tuyệt chiêu của tôi là kêu anh đi mượn tiền của nàng!”Dương Minh nói ra những lời kinh người.

“Gì?”Lý Nhất Tầm há to mồm, ngơ ngác nhìn Dương Minh, một hồi lâu mới nói : “Tôi mượn tiền của nàng? Nhà tôi có nhiều tiền như vậy, còn mượn tiền của nàng ta làm gì?”

“Mượn tiền có rất nhiều lý do, ví dụ như cậu bị gia đình khống chế kinh tế, hoặc là bạn của cậu bị bệnh cần tiền gấp, còn tùy cậu nói cái gì!”Dương Minh giải thích : “Hơn nữa, lúc mà mượn, nhất định phải hỏi thăm mỗi tháng nàng ta có bao nhiêu tiền, sau đó nhất định phải mượn hết, không chừa lại cho nàng một đồng!’

“Sau đó nữa...”Lý Nhất Tầm tuy rằng như vịt nghe sấm rồi, nhưng không dám nghi ngờ, vẫn cẩn thận hỏi thăm.

“Sau đó? Sau đó thì biến mất, đừng để nàng ta tìm đươc”Dương Minh nói.

“Biến mất?”Lý Nhất Tầm nói : “Tôi mượn tiền xong biến mất? Vậy không phải là lừa đảo sao? Hơn nữa, tôi lấy tiền của nàng đi rồi, nàng ta sống như thế nào?”

“Nếu cậu không ngu, thì tôi cũng lười chỉ cậu!”Dương Minh làm ra vẻ nói.

“Anh hai à, em thừa nhận em ngu, nếu không em cũng không hỏi anh đâu...”Lý Nhất Tầm nói : “Anh nói cho em biết đi, rốt cục là sao?”

“Cậu xem. Tiền tháng của cô ta đều bị cậu lấy đi, cuộc sống bình thường và ăn uống khẳng định là có vấn đề, đúng không?”Dương Minh hỏi ngược lại.

“Đúng vậy, đó là điều tôi lo lắng nhất!”Lý Nhất Tầm gật đầu.

“Đến đây vẫn còn chưa rõ sao? Quả thật là ngu hết cỡ thợ mộc rồi!”Dương Minh lắc đầu nói : “Nàng ta không có tiền dùng, thì đương nhiên phải đi đòi cậu trả tiền chứ sao? Cậu không cần tìm nàng, lần này là nàng ta chủ động tìm cậu, nếu cậu không trả tiền, thì cả ngày nàng ta đều ở bên cậu để đòi tiền rồi...”

“Đúng rồi!”Lý Nhất Tầm vỗ đùi nói : “Quả thật đúng là vậy! Nhưng mà, làm như vậy có vẻ hơi là... vô lại nha!”

“Tán gái cần cái gì?”Dương Minh trợn mắt tức giận hỏi. “Là da mặt dày!”Lý Nhất Tầm đáp không cần nghĩ

“Vậy thì có gì mà không được, thắng làm vua mà, chờ đến khi ôm được mỹ nhân, thì ai quản cậu dùng phương pháp gì chứ?”Dương Minh khinh thường nói.

“Đúng! Đúng vậy, tôi thật bội phục cậu! Biện pháp này thật sự rất hay, hôm nay tôi đã mở rộng tầm mắt rồi, cảm ơn cậu. Hôm nào cậu đến Đông Hải, tôi sẽ đãi cậu thật lớn!”Lý Nhất Tầm kích động nói.

“Ờ, đến lúc đó rồi tính”Dương Minh khoát tay, cái chiêu vừa rồi hoàn toàn là bịa ra, có thể thành công thì thật sự là ... bó tay rồi đó! Chẳng qua, cũng không loại trừ trường hợp như “chuột sa hủ nếp”được, chắc là Lý Nhất Tầm sẽ không giống như Trương Vô Kỵ đâu.

Dương Minh buồn bực, gặp Lý Nhất Tầm làm phiền hoài, mới tùy tiện nói ra một phương pháp, làm cho Lý Nhất Tầm vô cùng kích động, phỏng chừng bây giờ đang bày mưu tính kế rồi.

“Ai... chờ anh một chút...”Lý Nhất Tầm đột nhiên đứng dậy, chạy ra ngoài cửa, thì ra, cô gái mà hắn đang chờ đã cắt tóc xong, và đang tính tiền chuẩn bị rời đi. Người ta cũng không thèm nhìn Lý Nhất Tầm lấy một cái nữa là.

Dương Minh lắc đầu, Lý Nhất Tầm ơi, hy vọng xa vời quá rồi, cho dù là có là bạn trai, cũng đâu cần phải khẩn trương như vậy? Ơ, sao cô nàng này nhìn quen quen quá vậy?

“Vương Tiếu Yên?”Dương Minh thốt ra.

“Dương Minh?”Vương Tiếu Yên theo giọng nói mà xoay đầu lại, nhìn thấy Dương Minh.

“Hai người... quen biết nhau?”Lý Nhất Tầm có chút buồn bự nhìn Vương Tiếu Yên và Dương Minh.

“Có liên quan đến anh không?”Vương Tiếu Yên nói chuyện không chút nể mặt.

Dương Minh cũng đang cười khổ, cô nàng này là tiểu thái muội đó!!! Lý Nhất Tầm ơi, cậu có cần như vậy không? Ngay cả tiểu thái muội cũng không tha?

“A ... Triệu Oánh đã về chưa?”Dương Minh và Vương Tiếu Yên trước đó có chút hiểu lần, cho nên gặp mặt không khỏi xấu hổ, vì thế vội đổi đề tài.

“Vẫn chưa... nếu không có gì, tôi đi trước...”Vương Tiếu Yên nhìn Dương Minh, âm thầm cắn răng nghĩ, dám chiếm tiện nghi của mình, nếu không phải vì Triệu Oánh, mình đã tìm hắn tính sổ từ lâu rồi. Vớ vẩn, tiểu tử này may mắn lắm!

“Chúng tôi đi trước nha Dương Minh!”Lý Nhất Tầm thấy Vương Tiếu Yên rời đi, vội vàng đuổi theo sau, vừa chạy vừa nói với Dương Minh : “Nói giùm với Trần Mộng Nghiên một tiếng...”

“Ừ...”Dương Minh phất tay, thầm nghĩ, tên đáng ghét rốt cục đã đi! Chẳng qua, tên này đúng là có vấn đề, dám theo đuổi cả tiểu thái muội sao?

Trần Mộng Nghiên chỉ tỉa tóc, chứ không có cắt, nên không lâu sau đã xong rồi, chỉ là chuẩn bị để đón năm mới thôi.

Dương Minh thanh toán tiền, Trần Mộng Nghiên cũng không cản, vì quan hệ của hai người bây giờ không cần phải phân rõ ràng như vậy nữa.

“Lý Nhất Tầm đi rồi sao?”Trần Mộng Nghiên hỏi.

“Đi rồi, dặn anh nói lại với em một tiếng”Dương Minh gật đầu.

“Vừa rồi hai người nói chuyện gì vậy?”Trần Mộng Nghiên có chút bất mãn với hành động của Dương Minh vừa rồi : “Em và Lý Nhất Tầm chỉ là bạn học sơ trung, cũng không có quan hệ gì khác!”

“À... anh cũng không sợ người này có chủ ý với em đâu...”Dương Minh cười thầm.

“Thôi đi, anh nghĩ rằng em nổi tiếng lắm sao...”Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh một cái.

“Sao lại không nổi tiếng? Em không biết sao? Ở trong trường chúng ta có một bản xếp hạng hoa hậu giảng đường đó, em đứng đầu danh sách đấy!”Dương Minh nói.

“Đều là do một số người nhàm chán làm...”Trần Mộng Nghiên đã nghe người bạn cùng phòng nói qua, nhưng mà cũng không để ý. Nếu mà nàng chịu để ý một chút, cũng sẽ phát hiện ra Lâm Chỉ Vận cũng có tên trong bảng này.

“Bây giờ làm gì?”Dương Minh nhìn đồng hồ, còn sớm quá, phỏng chừng về nhà còn thêm phiền, người lớn đang nấu đồ ăn, không cần hai người trở về.

“Em cũng không biết... đi đâu đó chơi đi...”Trần Mộng Nghiên đề nghị : “Hai ta đã lâu rồi không đi dạo phố”

“Vậy đi thôi”Dương Minh gật đầu.

Hai người nắm tay nhau chậm rãi bước trên đường, cửa hàng hai bên đường tràn ngập không khí đón năm mới, giăng đèn kết hoa. Mọi người đổ xô ra mua hàng, tranh thủ được hàng tốt, còn hai người thì đang hưởng thụ giờ phút tình cảm này

Cũng không biết khi nào, bông tuyết đã rơi đầy trời, Trần Mộng Nghiên trông giống một đứa bé, vô cùng hưng phấn nhìn bông tuyết rớt xuống trên khăn quàng cổ của mình.

“A, hồi còn nhỏ, em rất thích tuyết rơi, mỗi khi có tuyết, em đều ghé vào cửa sổ nhìn bông tuyết bên ngoài...”Trần Mộng Nghiên cảm khái nói : “Thật không ngờ, chớp mắt một cái đã lớn như vậy...”

“Đúng vậy, sắp thành vợ người ta rồi... rồi con của em sẽ lại ghé mắt vào cửa sổ nhìn bông tuyết rơi...”Dương Minh cười nói.

“Đáng ghét, anh nói cái gì vậy?”Trần Mộng Nghiên tức giận nói : “Người ta đang nhớ lại thời thơ ấu, anh lại cố tình làm phiền!”

“Chỉ đùa chút thôi...”Dương Minh nắm lấy tay của Trần Mộng Nghiên : “Anh cũng kể cho em nghe chuyện của anh nha... trước đây mỗi lần nhìn tuyết rơi, anh đều thích để dấu chân lại trên tuyết... nhất định phải thẳng hàng, bước từng bước, giống như vết bánh xe vậy, vô cùng ngay ngắn...”

“Haha, hồi đó em cũng có chơi trò này...”Trần Mộng Nghiên cười vui vẻ, nói... hai người nhớ lại những chuyện lý thú thời thơ ấu, từ nhỏ, rồi đến thời sơ trung...

“Dương Minh, anh nghĩ Tô Nhã... bây giờ đang làm gì?”Nhắc đến sơ trung, Trần Mộng Nghiên không khỏi nghĩ tới Tô Nhã, tuy rằng nhắc đến thì rất mất hứng, nhưng Trần Mộng Nghiên vẫn không nhịn được tò mò.

“Không biết...”Dương Minh thở dài, sau đó chậm rãi nói : “Có lẽ nàng ta cũng giống như hai ta, cùng với một người khác bước đi trong tuyết...”

“Thật xin lỗi...”Trần Mộng Nghiên nhìn thấy Dương Minh có chút thương cảm cũng hối hận vì đã hỏi một câu ngu ngốc như vậy, vốn hai người đang rất vui vẻ.

“Không có chuyện gì đâu, nam lớn lấy vợ nữ lớn gả chồng... cũng là chuyện bình thường...”Dương Minh cười khổ lắc đầu.

Trần Mộng Nghiên cũng thở dài một hơi, xem ra, Tô Nhã trong lòng Dương Minh vẫn còn chiếm một khoảng rất lớn...có lẽ, chỉ có thời gian mới thay đổi được tất cả.

Rồi... hai người chợt đi đến bờ biển, biển mùa động vô cùng lạnh, cơn gió lạnh đến thấu xương thổi bay tóc hai người lên...

“Anh và Tô Nhã đã từng đến đây”Dương Minh chỉ vào một bia đá không xa.

“Hẹn hò?”Trần Mộng Nghiên hỏi.

“Haha, không phải vậy đâu, cả ngày đều ở trong trước, bọn anh cũng không có chuyện gì làm,vốn là muốn ai về nhà đó, nhưng rồi lại muốn cùng đi dạo, cùng nói chuyện, rồi nhất thời vô ý đi ra đến đó”Dương Minh lắc đầu : “Con nít mà, biết cái gì mà hẹn với hò”

“Vậy coi như là một ký ức đẹp đi...”Trần Mộng Nghiên lần này không hề ghen, vì cái này không cần phải ăn dấm chua làm gì cho mệt. Tô Nhã bây giờ đã biến mất trong cuộc sống của Dương Minh rồi, chỉ còn lại một kỷ niệm đẹp, Trần Mộng Nghiên làm sao mà đi ghen với kỷ niệm chứ?

“Ừ...”Dương Minh gật đầu : “Đi, xem chút, anh nhớ lúc đó anh và Tô Nhã có khắc tên của hai người lên, không biết bây giờ còn hay không...”

“Được...”Trần Mộng Nghiên gật đầu, tuy rằng không lòng không thoải mái, nhưng cũng không còn cách nào, hơn nữa, nàng cũng chút tò mò, nàng muốn được hiểu quá khá của Dương Minh. Yêu một người, là chấp nhận toàn bộ những gì của người đó, không phải sao? Dù sao quá khứ của hắn cũng là dĩ vãng.

Hai người đi đến tấm bia đá, Dương Minh đưa mắt nhìn, lập tức tìm được tên của hắn và Tô Nhã, tuy rằng dấu vết đã rất cũ rồi, chẳng qua, nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy rõ.

“Ở đây!”Dương Minh chỉ vào tên của hắn trên đó, nói.

“Phá hư của công...”Trần Mộng Nghiên nhìn thoáng qua, nghĩ nghĩ, chợt buột miệng nói ra những lời này. Cũng phải thôi, ai mà chịu được khi thấy tên của người yêu cùng với một cô gái khác chứ.

“Nhiều người khắc lên như vậy... thêm anh cũng đâu có sao...Ơ? Em muốn làm gì?”Dương Minh ngạc nhiên nhìn Trần Mộng Nghiên, nói : “Không phải em nói phá hư của công sao, tại sao em lại...”