“Tìm Chu Giai Giai? Tìm nó làm gì?”Vương Tích Phạm khó hiểu : “Có phải là muốn uy hiếp nó không?”
“Đúng vậy, chính là muốn uy hiếp nó...haha...”Hoàng Hữu Tài cười âm hiểm.
“cái gì?”Vương Tích Phạm sửng sốt, sau đó cười khổ lắc đầu : “Đùa phải không? Chu Giai Giai sao lại dễ uy hiếp như vậy? Mẹ của nó là Hoa tổng... sẽ chịu chúng ta uy hiếp sao?”
“Hoa tổng... tôi cảm thấy Hoa tổng sẽ không can thiệp...”Hoàng Hữu Tài cười nói : “Bởi vì điều chúng ta làm, cũng là điều Hoa tổng muốn làm”
“Có ý gì?”Vương Tích Phạm không hiểu.
“Rất đơn giản, chúng ta tìm Chu Giai Giai, dùng Dương Minh uy hiếp, bức nó vào khuôn khổ...”Hoàng Hữu Tài chậm rãi nói : “Xem ra, Chu Giai Giai cũng yêu Dương Minh không ít... chúng ta dùng an toàn người yêu của nó để ép nó đến với Chí Đào, tôi cảm thấy, Chu Giai Giai sẽ đi vào khuôn khổ...”
“Ồ?’ Vương Tích Phạm kinh ngạc ngẩng đầu : “Kế này không tồi, chúng ta nhằm vào Dương Minh, cũng không phải Chu Giai Giai, chắc là Hoa tổng sẽ không dị nghị. Chẳng qua, chú khẳng định Chu Giai Giai sẽ chịu sao?”
“Nói vớ vẫn, chuyện kinh doanh có thể tôi không hiểu, nhưng nếu nói đến nhân tình, nói về chơi đểu, Hoàng Hữu Tài tôi cũng là dân có số!”Hoàng Hữu Tài gật đầu nói : “Đến lúc đó... chúng ta làm thế này... thế này...”
Hoàng Hữu Tài đem kế hoạch nói ra cho Vương Tích Phạm : “Được! Tốt lắm! Hữu Tài, chú thật tài tình!”Vương Tích Phạm không nhịn được tán thưởng : “Chú thật sự là Gia Cát tái thế...”
“Vương tổng quá khen...”Hoàng Hữu Tài có chút tự đắc gật đầu.
“Chẳng qua, có một vấn đề...”Vương Tích Phạm không yên lòng nói : “Chúng ta uy hiếp Chu Giai Giai một lúc, chứ không uy hiếp cả đời được! Đến lúc đó, lỡ tôi đi rồi, thì nó lại chia tay Chí Đào thì sao?”
“Hắc hắc, Vương tổng, ngài quá lo lắng rồi!”Hoàng Hữu Tài nói : “Đàn bà, là loại rất dễ khống chế, đến lúc đó kêu Chí Đào nhanh chóng thúc đẩy, gạo nấu thành cơm, nó làm gì còn tâm tư nghĩ đến Dương Minh! Vương tổng lo xa quá rồi! Lúc trước tiểu Hoa rất cứng đầu, sau đó bị ngài làm cho chết lên chết xuống, bây giờ không phải rất nghe lời ngài sao?”
Tiểu Hoa là tình nhân của Vương Tích Phạm, trước kia là một nhân viên trong tập đoàn Vương thị. Vương Tích Phạm coi trọng nàng, sau đó gọi nàng vào phòng làm việc để “phang”, lúc đầu tiểu Hoa đòi sống đòi chết đi kiện Vương Tích Phạm, sau đó lại bị “phang”thêm mấy lần nữa, cuối cùng đành chấp nhận số phận, ngoan ngoãn nghe lời.
Cho nên, Vương Tích Phạm cũng hiểu được Hoàng Hữu Tài nói rất có đạo lý, vì thế nói : “Được, quyết định vậy đi”
Đúng là, kế hoạch hai người rất là kinh điển, nhưng mà, bọn họ lại phạm vào một sai lầm trí mạng, bọn họ đã xem thường một chi tiết quan trọng.
Tất cả mọi chuyện, đều được tính dưới tình huống Vương Chí Đào bình thường. Nhưng bây giờ, Vương Chí Đào căn bản không phải là đàn ông... Haha, cái này cũng phải cảm ơn Trần A Phúc ban tặng...
Buổi chiều, Chu Giai Giai bị mẹ lái xe chở đến dưới lầu của tập đoàn Hùng Phong, Vương Tích Phạm gọi điện cho Hoa tổng, nói là có chuyện cần nói với Chu Giai Giai, Hoa tổng đương nhiên không từ chối, lần trước người ta vì con gái mà đại náo quán cơm, làm cho Vương Tích Phạm rất là mất mặt. Bây giờ đang tìm một cơ hội để làm dịu quan hệ.
“Xin mời, Chu tiểu thư, Vương tổng đang chờ trên lầu”Ngoài cửa tập đoàn, có người tiếp tân, dẫn Chu Giai Giai lên lầu, đi đến phòng chủ tịch, người này nói : “Chu tiểu thư, mời vào, Vương tổng đang chờ bên trong”
Chu Giai Giai gật đầu, nàng không biết Vương Tích Phạm muốn làm gì, nhưng nghĩ rằng chắc cũng lại là chuyện của Vương Chí Đào.
Chu Giai Giai bất đắc dĩ, gõ cửa, sau đó đi vào. Thật bất ngờ, bên trong không gặp Vương Chí Đào, mà chỉ thấy Vương Tích Phạm cùng một người ngồi xe lăn.
“Chú Vương”Xuất phát từ lễ phép, Chu Giai Giai chào hỏi một câu.
“Giai Giai, ngồi đi, đến chổ của chú, không cần phải khách sáo”Vương Tích Phạm cười, đứng dậy, chỉ vào cái ghế sa lon nói.
Chu Giai Giai gật đầu, ngồi xuống ghế sa lon, chờ hắn mở miệng. “Khụ... khụ”Vương Tích Phạm không ngờ Chu Giai Giai còn có thể nhịn nhục như vậy, thầm nghĩ, không hổ là tiểu thư khuê các, người bình thường không thể so sánh được,vì thế ho khan hai tiếng nói : “Giai Giai, chuyện của con và Chí Đào, chú cảm thấy nên nhanh chóng tìm thời gian định xuống”
Chu Giai Giai nhíu mày, thầm nghĩ, quả nhiên là chuyện này, chẳng qua trên mặt nàng vẫn không có phản ứng : “Chú Vương, con nghĩ là chú đã nhìn ra rồi, con đã có người thích”
“Giai Giai...”Vương Tích Phạm khoát tay, chặn lời Chu Giai Giai : “Người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương thường không nghiêm túc, cũng không sao, con nhìn điều kiện của nhà con đi, rồi nhìn điều kiện của Dương Minh đi, có cùng cấp bậc không? Chú cảm thấy, chỉ có Chí Đào mới là thích hợp nhất...”
“Chú Vương, chú không cần phải nói...”Chu Giai Giai lắc đầu : “Chuyện này trong lòng con rất rõ, không cần nhiều lời”
“Cũng đúng, chú thấy Dương Minh, tiểu tử này không tồi... phấn đấu vài chục năm, không chừng có thể nổi bật...”Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên, Hoàng Hữu Tài lên tiếng : “Chỉ là nếu như có gì ngoài ý muốn, chắc sẽ không vui đâu...chết non quá...”
“Có ý gì?”Chu Giai Giai sửng sốt, nhìn Hoàng Hữu Tài, lại nhìn Vương Tích Phạm : “Chú Vương, chú đang uy hiếp con?”
“Uy hiếp? Không có nha, con là con dâu tương lai của chú, sao chú lại uy hiếp con chứ, haha...”Vương Tích Phạm cười hiền hòa : “Nhưng mà, người bạn này của chú, cũng rất yêu thương Chí Đào, nếu nhìn thấy Chí Đào thất tình, không biết hắn lại làm ra chuyện cực đoan gì...”
“Quả nhiên... chú Vương, chú độc ác lắm... chuyện trái pháp luật mà chú cũng dám làm?”Chu Giai Giai trợn mày, tức giận nhìn Vương Tích Phạm.
“Trái pháp luật? Chú chỉ nói là ngoài ý muốn...”Hoàng Hữu Tài cười nói : “Hơn nữa, ở Tùng Giang, thật đúng là không có chuyện gì mà Hoàng Hữu Tài này không làm được! Muốn một người chết thì tính cái gì?”
“Ông...”Chu Giai Giai đến bây giờ đã biết được, tuy rằng đoán ra Vương Tích Phạm sẽ khuyên mình đến với Vương Chí Đào, nhưng không ngờ, bọn họ lại dùng Dương Minh để hiếp bức mình!
“Không sợ nói cho con biết, những đối thủ cạnh tranh của Vương tổng, có gan đứng ra đấu, đều không có kết cục tốt...”Hoàng Hữu Tài cười âm hiểm nói : “Chu tiểu thư, cháu là người thông minh, tốt xấu gì thì tự mình suy nghĩ, không nên đợi xảy ra chuyện rồi hối hận cũng không kịp...”
Chu Giai Giai im lặng, nàng sinh ra trong một gia đình giàu có, cũng biết được người có tiền âm hiểm và ngoan độc thế nào, cho nên, người tàn tật bên cạnh Vương Tích Phạm nói ra cũng không có gì giật mình, bọn họ muốn an bài một tai nạn để diệt trừ Dương Minh, thì cũng không phải là không thể.
“Nghe nói, cha của Dương Minh là công nhân? Mẹ không nghề nghiệp... hắc hắc, nếu con trai chết, cha bị đuổi việc... thì cả nhà này, không chừng sẽ tự sát tập thể... hắc hắc, thật thú vị...”Hoàng Hữu Tài cười nói, giống như là đang kể lại một câu chuyện cười vậy.
Chu Giai Giai nghe xong giận đến tím mặt, cơ thể run lên, còn có người vô sỉ vậy sao... nhưng Chu Giai Giai không có cách nào khác, nói cho mẹ? Mẹ khẳng định là không quản chuyện này.
Báo cảnh sát? Trước khi cấu thành tội phạm, Vương Tích Phạm hoàn toàn có thể phủ nhận tất cả mọi lời vừa nói... chẳng qua, Chu Giai Giai vẫn phản ứng : “Các người không sợ tôi báo cảnh sát sao?”
“Báo cảnh sát? Cứ việc, người đều đã chết, cháu muốn báo thì cứ tùy tiện...”Hoàng Hữu Tài không chút hoang mang nói.
“Các ngươi.. các ngươi...”Chu Giai Giai có chút vô lực cúi đầu, đúng vậy, việc này, nàng không quản được, nhưng không thể không để ý đến Dương Minh!
Bây giờ Dương Minh là tất cả của Chu Giai Giai, là niềm hy vọng sống mỗi ngày của nàng... nếu Dương Minh xảy ra chuyện, vậy thì nàng cũng không muốn sống...
Hơn nữa, nếu Dương Minh vì nàng mà xảy ra chuyện, vậy thì nàng sẽ tự trách đến chết.
Nhìn vẻ mặt tà ác của Hoàng Hữu Tài, cùng với cái mặt không có gì của Vương Tích Phạm, Chu Giai Giai có một xúc động muốn chết... mình, thật là một tội nhân!!!
Không giúp được gì cho Dương Minh, ngược lại không ngừng gây phiền toái cho hắn! Trước kia cũng thế mà bây giờ cũng thế! Chu Giai Giai lặng lẽ thở dài, quan hệ hiện tại của mình và Dương Minh, đã không thể sửa chữa được, Dương Minh phỏng chừng đã ghét mình muốn chết, nếu mình có thể hy sinh bản thân để đổi lấy hạnh phúc bình an của Dương Minh, vậy thì cũng rất đáng giá.
Không phải có một câu nói sau, thích một người, không nhất định phải ở cùng người đó, chỉ cần người đó hạnh phúc vui vẻ, vậy cũng tốt rồi.