Chờ lão Nhị và lão Ngũ tốn công sức mang ba thằng bị thương xuống xe, đang định bắt xe đến bệnh viện thì có hai xe cảnh sát chạy đến. Lúc này không cần bắt xe nữa, cả năm người trực tiếp bị đưa lên xe cảnh sát.
Lão Nhị cùng lão Ngũ oán độc trừng mắt nhìn xe bus, nhưng không dám nói gì.
Một cảnh sát đi lên xe, sau đó hỏi: “Xin hỏi ai là con gái đội trưởng Trần”
“Em...” Trần Mộng Nghiên đứng dậy nói.
“Được, phiền em cho chúng tôi hỏi chút tình hình” cảnh sát gật đầu, con gái người trong ngành phối hợp tốt hơn. Nếu hỏi người khác sẽ tốn chút thời gian.
“Tình hình là như thế này...” Trần Mộng Nghiên từ đầu đến cuối rất bình
tĩnh, bởi vì có Dương Minh đứng ra gánh vác cho nàng. Khi năm người đó
lên xe, Dương Minh vẫn nắm tay nàng, an ủi nàng.
Cho nên khi kể lại tình hình, Trần Mộng Nghiên dễ dàng nói ra, đầu tiên là lão Tứ đến cướp mình, bị Dương Minh đánh ngất, sau đó tên trọc đầu dùng súng nhưng bị nổ. Mà lão Tam lại do lão Ngũ đánh. Lúc này lão Tứ đã tỉnh lại, cho nên càng không có chuyện gì liên quan đến Dương Minh, theo lệ hỏi mấy câu mà thôi.
Lấy lời khai của những người khác xong, cũng giống như lời Trần Mộng Nghiên nói. Cho nên năm tên cướp đã được định tội, đưa đi.
Sau vụ cướp, áp lực không ít. Mặc dù cảnh sát rất nhanh đã hỏi xong, để các sinh viên tiếp tục lên đường. Nhưng sau khi xảy ra chuyện này, là ai cũng không thể cao hứng.
Sau khi mọi người lấy đồ của mình về, tiếng oán giận bắt đầu vang lên. Tiếng mặc dù không lớn, hơn nữa cũng không chỉ danh nói họ. Chẳng qua cho dù là ai cũng có thể nghe ra, tất cả mọi người đều chỉ trích ả nữ sinh và thằng bạn trai vừa nãy. Nếu không phải vì hai người này, ai tự rước họa vào thân.
“Được rồi, mọi người đừng oán giận nữa” Vu Ức không nghe được nữa, đứng ra nói: “Ai cũng không ngờ chuyện lại xảy ra như vậy. Bạn nữ sinh kia cũng có ý tốt mà, cũng không có gì sai. Chỉ có thể trách chúng ta thiếu kinh nghiệm, coi như một bài học đi”
“Hừ, Dương Minh đã sớm nói người phụ nữ đó không đáng tin, vậy mà các người còn tin” Một nữ sinh bất mãn nói xen vào. Vừa nãy vì cảnh sát lấy lời khai, nên mọi người đều biết tên của Dương Minh.
“Đúng thế, vừa nãy còn có người nói xảy ra chuyện gì sẽ chịu trách nhiệm, sao không thấy nhỉ?” Sau vụ tai nạn, lòng người cũng trở nên dễ giận. Mọi người như có lửa đốt trong lòng. Có người khơi mào, âm thanh lại trở nên náo loạn.
“Dương Minh, bạn đứng ra nói gì đó đi. Thực ra cô nữ sinh đó cũng không sai. Nếu là em, không biết chừng em cũng sẽ làm như vậy” Trần Mộng Nghiên do dự một chút rồi nói.
Dương Minh nghe Trần Mộng Nghiên nói, không khỏi cười một tiếng. Đúng, Trần Mộng Nghiên cũng là một cô bé đầy nghĩa khí. Nhớ lần trước bắt trộm trên xe bus, cũng vì như vậy mà mình mới quen biết Tiếu Tình.
“Được rồ, nghe tôi nói” Dương Minh gật đầu đứng lên: “Mọi người yên lặng một chút, nghe tôi nói hai câu được không?”
Dương Minh vừa lên tiếng, cả xe đều im lặng. Bây giờ Dương Minh coi như là ân nhân cứu mạng của mọi người. Cho nên mọi người đều nghe hắn nói.
“Chuyện cũng đã qua rồi, tôi thấy mọi người cũng bỏ đi. Bạn nữ sinh vừa nãy làm thực ra không đáng chê trách, dù sao bạn ấy cũng có ý tốt. Tôi thấy mọi người không nên truy cứu trách nhiệm của bạn ấy, có được không?” Dương Minh vừa cười vừa nói: “Dù sao mọi người chúng ta đều vẫn bình yên vô sự mà?”
“Được rồi, bạn Dương Minh nếu đã nói vậy, chúng ta có gì oán giận nữa chứ” Dương Minh vừa dứt câu, có người cười cười ứng tiếng, gật đầu.
Nữ sinh kia cũng rất cảm kích nhìn Dương Minh. Nhưng thằng sinh viên bên cạnh ả thấy ả như vậy, khinh thường hừ một tiếng. Hắn cảm thấy rất mất mặt, cho nên hận cả Dương Minh. Thấy vẻ mặt cảm kích của bạn gái mình, càng thêm tức giận.
Dương Minh gật đầu với Vu Ức, sau đó ngồi xuống. Vu Ức lập tức hiểu ý. Không khí trên xe cũng đã tốt hơn, Vu Ức kịp thời nói: “Bây giờ chúng ta lại hát một bài, tôi khởi đầu... Trong trái tim tôi từng có một giấc mơ, dùng tiếng hát quên đi mọi nỗi đau...”
Bài hát này rất thích hợp với tình hình trước mắt, cho nên mọi người rất nhanh đều hát theo.
Dương Minh cười cười. Thanh niên bây giờ chính là không có gì buồn phiền, vừa nãy còn ủ rũ, nhăn nhó, bây giờ đã vui mừng cười cười. Mìnhtrước đây không phải cũng giống bọn họ sao? Chẳng qua gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, khiến mình trưởng thành nhanh hơn.
Sau khi xử lý Tô Đại Trí, Vương Tích Phạm về tập đoàn bắt đầu công việc sắp xếp lại Vương thị. Chuyện lần này rất phức tạp, Vương Tích Phạm thông qua mấy người quen hỏi được tin tức, biết cục Công an Tùng Giang rất coi trọng vụ án này, đã thông bảo bên Hải quan phối hợp điều tra.
Vương Tích Phạm thở dài, đúng là cả ngày chạy trên bãi biển, sao có thể không ướt giày chứ? Mình thuận buồm xuôi gió nhiều năm như vậy, không ngờ lại thua trong tay thằng chó Tô Đại Trí.
Nghĩ đến đây, Vương Tích Phạm cảm thấy Tô Đại Trí chết không oan.
Tập đoàn Hùng Phong theo hình thức cổ đông, tất cả các hoạt động kinh doanh đều hợp pháp. Bao gồm các nhà hàng, siêu thị, địa ốc...
Còn buôn lậu chỉ có Vương Tích Phạm và Hoàng Hữu Tài biết, không có liên quan gì đến tập đoàn. Cho nên nếu Vương Tích Phạm bị bắt cũng không ảnh hưởng quá lớn đến cả tập đoàn. Sau khi Vương Tích Phạm trở về, bắt đầu bắt tay vào việc phân chia lại cổ phần. Hắn có tất cả 58% cổ phần của tập đoàn, vì thế hắn chuyển 55% sang tên Vương Chí Đào, 3% còn lại chuyển sang cho Hoàng Hữu Tài.
Hoàng Hữu Tài cũng không từ chối, bởi vì Vương Tích Phạm có ý ủy thác con côi.
Sau khi xử lý xong chuyện này, Vương Tích Phạm mới yên tâm. Hắn tin Hoàng Hữu Tài sẽ không nói linh tinh. Mà bên ngoài người gây chuyệnchính là Tô Đại Trí, cho nên cảnh sát tạm thời không tìm được Tô Đại Trí, đầu mối không có, mà mình chết không thừa nhận, như vậy tạm thời sẽ an toàn.
“Vương tổng, Hoa tổng của địa ốc Tân Hoa Minh Nguyệt hẹn ngài tối nay dùng bữa, bàn về kế hoạch xây dựng khách sạn Đông Hải Minh Nguyệt” Thư ký vẫn theo lệ vào báo cáo công việc với Vương Tích Phạm. Ả không biết Vương Tích Phạm bây giờ đang rất đau đầu.
Vương Tích Phạm thở dài một tiếng, mặc dù buồn bực, nhưng các công việc của tập đoàn cũng không thể ném xuống, nhất là thời kỳ này, càng không thể để cho người ngoài nhìn ra sơ hở.
Mà khách sạn Đông Hải Minh Nguyệt là khách sạn năm sao mà tập đoàn mình hợp tác với công ty địa ốc Tân Hoa Minh Nguyệt ở Đông Hải. Đông Hải là thành phố trung tâm của tỉnh, khách sạn này ít nhiều cũng đại diện cho bộ mặt Đông Hải.
Mà Tân Hoa Minh Nguyệt là công ty địa ốc bên ngoài, nghe nói là chi nhanh của một tập đoàn Châu Âu. Cho nên lần hợp tác này, Vương Tích Phạm rất coi trọng: “Được, tôi biết rồi” Vương Tích Phạm gật đầu nói: “Lát bố trí lái xe, tôi đến Đông Hải một chuyến”
“Vương tổng, ngài đến Đông Hải làm gì?” Thư ký hỏi.
“Không phải Hoa tổng mời khách sao?” Vương Tích Phạm ngẩn ra: “Tôi không đến Đông Hải thì dự tiệc thế nào được?”
“Không cần, Hoa tổng đang ở Tùng Giang, đang nghỉ ngơi ở Thiên thượng nhân gian” Thư ký vội vàng nói.
“Ồ? Hoa tổng đến rồi?” Vương Tích Phạm ngẩng đầu lên nói: “Sao trước đó tôi không biết”
“Hoa tổng nói có chút chuyện riêng cần xử lý, xử lý xong mới liên hệ với tập đoàn chúng ta” Thư ký giải thích.
“Ừ, tôi biết” Vương Tích Phạm phất tay nói: “Cô xuống trước”
“Vâng, Vương tổng” Thư ký gật đầu đi xuống.
Vương Tích Phạm cầm điện thoại di động lên gọi cho Hoa tổng.
“Alo, có phải Hoa tổng không?” Vương Tích Phạm nói: “Tôi là Vương Tích Phạm”
“Vương tổng, tự tiện đến Tùng Giang, không biết có làm phiền lịch của Vương tổng không?” Hoa tổng cười nói.
“Đâu có, tôi hoàn nghênh còn không kịp, không có gì, không có gì” Vương Tích Phạm vội vàng nói: “Hoa tổng đã xử lý xong chuyện riêng của mình chưa?”
“Chưa... có chút phiền phức” Hoa tổng bất đắc dĩ nói.
“Ồ? Có chuyện gì làm khó được Hoa tổng? Nếu tiện thì nói cho tôi nghe. Tôi cũng có chút quan hệ ở Tùng Giang này, không biết tôi có thể giúp gì được hay không?” Vương Tích Phạm nói.
“Cảm ơn ý tốt của Vương tổng, là chuyện của con gái tôi. Vương tổng cũng không giúp được” Hoa tổng lắc đầu nói.