Dương Minh dùng dị năng nhìn vào trong xe, không còn ai khác. Điều này làm Dương Minh thở dài một hơi, hắn tin mình đối phó được hai người này.
“Xin mời” Hai người này mặc dù mời, nhưng không có ý mời gì cả
“Chủ của các người nếu muốn gặp tôi, vậy tự mình đến đi” Dương Minh nhìn lướt qua hai người, khinh miệt nói.
“Giọng điệu không nhỏ nhỉ” Một thằng định phát tác, nhưng bị thằng kia ngăn lại.
“Cậu tốt nhất là phối hợp với chúng tôi. Tôi đảm bảo cậu không gặp nguy hiểm gì” Một người nói: “Chẳng qua nếu cậu không đi, vậy đừng trách chúng tôi dùng sức mạnh”
Mặc dù nói rất bình thường, nhưng ai cũng nghe được vẻ uy hiếp trong đó.
“Dùng sức mạnh?” Dương Minh cười cười, nụ cười rất khinh miệt. Không phải hắn coi thường hai người này, mà hai người này không có chỗ để coi trọng.
“Chủ chúng tôi bận trăm công ngàn việc mà bỏ chút thời gian ra gặp cậu đã là tốt lắm rồi. Còn nhiều chuyện như vậy làm gì, mau lên xe” Người thứ nhất không nhịn được đưa tay định bắt lấy Dương Minh.
Dương Minh dễ dàng chụp được tay người này, sau đó nói: “Nếu anh không muốn tàn tật, vậy đừng động tay động chân”
Người này kinh ngạc, tay tê đi. Hắn không ngờ Dương Minh lại mạnh như vậy, có chút kinh ngạc.
“Cậu Dương, tôi hy vọng cậu có thể phối hợp một chút. Chủ chúng tôi tìm cậu không có ác ý” Người thứ hai thấy Dương Minh như vậy, hơn nữa hình như có công phu, giọng điệu cũng khách khí hơn.
“Có lầm không thế? Chủ các người tìm tôi, tôi còn phải phối hợp” Dương Minh nhún vai nói: “Xin lỗi, tôi không rảnh”
Vừa nói Dương Minh định đi vào trường.
“Chờ chút” Người này vội vàng nói: “Chờ tôi gọi điện cho chủ”
“Anh từ từ gọi, tôi còn phải đi học” Dương Minh không quay đầu lại, đi tiếp.
“Làm thế nào bây giờ?” Người thứ nhất hỏi.
“Thằng này rất mạnh, tà quái” Người thứ hai nói: “Chúng ta gọi hỏi bà chủ xem có chỉ thị gì”
Dương Minh rất nhanh chuồn vào phía sau một khu phòng học, sau đó thông qua dị năng quan sát hai người ngoài cửa, muốn từ cuộc nói chuyện của bọn họ tìm chút đầu mối.
Quả nhiên Dương Minh thấy hai người này vào xe, một người rút điện thoại di động ra gọi. Dương Minh không thấy rõ bọn họ gọi số gì.
“Alo, bà chủ, tôi là Xuyên tử” Người gọi điện nói.
“Bên kia không biết nói gì, Xuyên tử nói tiếp: “Bà chủ, chúng ta chặn ở cổng trường đã gặp được Dương Minh, nhưng hắn không về cùng chúng tôi. Đúng, đúng, là tôi làm việc không tốt. Chẳng qua Dương Minh này rất mạnh, hơn nữa đang ở trước cổng trường nên bắt người cũng không tiện”
Dương Minh nhìn đến đây không khỏi cười lạnh một tiếng. Người này không phải đang giải thích cho chính mình sao? Hắn sợ không đánh lại mình.
“Vâng, vâng, tôi biết... nhưng Dương Minh nói nếu bà muốn gặp hắn, vậy bà tự mình đến. Hắn không có thời gian”
Bên kia nói gì Dương Minh không biết, sau đó Xuyên Tử vội vàng gật đầu, dập máy.
Nhìn hết, Dương Minh vẫn như lọt vào sương mù, không biết hai người kia là ai phái đến.
Dương Minh nhìn thêm lát nữa, thấy hai người đó không rời đi, mà tiếp tục ngồi trong xe, hơn nữa còn ngậm miệng. Dương Minh không biết thêm gì nữa, vì thế quay người định rời đi.
Đột nhiên một một lão già chạy ra chắn trước mặt Dương Minh: “Nộp tiền”
“Nộp tiền?” Dương Minh ngạc nhiên nhìn lão già trước mặt, không biết sao phải nộp tiền.
“Tôi là bảo vệ tuần tra của trường. Cậu đái bậy, phạt 100 tệ. Nếu không sẽ ghi vào hồ sơ” lão già vừa nói liền rút phiếu thu trong túi ra, định ghi.
“Đái bậy?” Dương Minh có chút khó hiểu nhìn lão già: “Tôi đái bậy lúc nào?”
“Cậu vừa nãy đứng ở cạnh tường một lúc lâu, đừng nghĩ tôi không phát hiện ra” lão già trừng mắt nhìn: “Mau nộp tiền”
“Con mắt nào của lão thấy tôi đái bậy ở thành tường?” Dương Minh dở khóc dở cười, đứng cạnh tường cũng không được sao?
“Cậu đứng cạnh tường không để đái bậy thì làm gì? Cậu đúng là trợn mắt nói dối” lão già không nhịn được phất tay nói: “Đừng nói nhiều, nộp tiền không sao, không nộp tôi tìm giáo viên chủ nhiệm của cậu”
“Lão là bảo vệ của trường?” Dương Minh đột nhiên hỏi lão già.
“Đúng, mau nộp tiền” lão già nói.
“Thẻ đâu? Đưa tôi xem” Dương Minh nói.
“Xem làm gì?” lão già trừng mắt nói: “Tôi còn không thấy thẻ sinh viên của cậu”
“Tôi không có thời gian nói nhảm với lão” Dương Minh vung tay lên: “Tôi nghi ngờ thân phận bảo vệ của lão. Lão tự biết điều đi” Dương Minh nói xong, nhấc chân muốn đi.
“Chờ chút, không được đi” Lão già túm áo Dương Minh.
Dương Minh rất tức giận, nhìn lão già trông gầy gò này. Dương Minh sợ dùng sức quá mạnh sẽ khiến lão ta đi thì sao.
“Mọi người mau lại đây. Sinh viên đái bậy còn không thừa nhận” Lão già hình như xuất thân đoàn kịch, giọng rất to. Đám sinh viên gần đó đều nghe thấy.
Tôn Chí Vĩ mấy hôm nay rất bực, chẳng những bị chị mắng cho một trận, hơn nữa còn hạn chế tiền tiêu vặt. Cái này còn chưa tính, lúc mình đến phòng làm việc của giáo viên, còn bị mắng một trận, nói mình không đoàn kết với bạn học, kéo bề kết đảng.
Kéo bè kết đảng và đoàn kết bạn học không phải là một sao? Tôn Chí Vĩ không thấy có gì khác nhau cả?
Trên đường về phòng học, Tôn Chí Vĩ đột nhiên nghe thấy người ta gào thét như vậy. Lão già đó không phải thần kinh có vấn đề đó chứ. Vì thế hắn tức giận nhìn sang.
Dát, Tôn Chí Vĩ vô cùng thích thú. Dương Minh, là Dương Minh. Dương Minh đái bậy bị bắt quả tang. Tin này quá tốt. Tôn Chí Vĩ cười như hoa nở. Chuyện này nếu làm tốt, Dương Minh sẽ có tiếng xấu khắp trường, mình cũng giải được cơn hận trong lòng.
Nghĩ đến đây, Tôn Chí Vĩ vội vàng chạy về phía ký túc xá. Hắn muốn đi thông báo các thầy giáo quản lý. Hừ hừ, cũng không thể cho mày thoát nạn dễ dàng như vậy.
Đái bậy trong trường mặc dù không phải việc lớn, nhưng nếu bị bắt trúng quả tang, ít nhất cũng bị ghi nhớ trong hồ sơ.
Tôn Chí Vĩ vừa đi vừa rút điện thoại di động ra, báo cho đám thân tín của mình, để chúng mau tổ chức người đến xem cảnh Dương Minh đái bậy bị bắt quả tang.
Dương Minh đúng là bất đắc dĩ, nếu không thấy người này lớn tuổi, Dương Minh thật muốn đá cho lão một cái. Đây không phải vu oan sao? Mình đâu có đái bậy cơ chứ?
Chẳng qua cho dù đái ở đây cũng liên quan gì đến lão? Dương Minh nhớ bảo vệ trường đâu có ai già như vậy mà phải đi tuần tra.
“Mọi người mau lại đây, sinh viên đại học đái bậy đái bạ, bị bắt còn không thừa nhận. Mọi người mau lại đây xem” Lão già bắt đầu lớn tiếng gọi, người vây xem càng lúc càng nhiều.
Lúc này Tôn Chí Vĩ dẫn người chạy đến. Phòng Tạ Vĩnh Cường cách đó không xa, cho nên chỉ vài phút là chạy đến. Bên kia Tôn Chí Vĩ và đám thân tín cũng tổ chức bạn học trong lớp đi ra để xem Dương Minh mất mặt.
“Thầy Tạ, Dương Minh... cậu ta đái bậy... ở đây” Tôn Chí Vĩ chỉ vào Dương Minh, nói.
Tạ Vĩnh Cường nhíu mày thầm nghĩ Tôn Chí Vĩ này sao giống trẻ con vậy? Chuyện này hắn không sợ mất mặt sao? Vậy mà còn nói ra nữa chứ?
Dương Minh thấy Tôn Chí Vĩ như vậy, thầm nghĩ thằng này chẳng khác gì con khỉ, chỗ nào có việc liền nhảy ra.