“Vâng, nếu như vậy” Người dẫn chương trình cũng không hỏi tiếp về chuyện này, Dù sao có không ít lời đồn đoán về chuyện tình cảm của Thư Nhã. Rất nhiều người cho rằng Thư Nhã nói như vậy chỉ là lấy cớ, nàng không muốn có phiền phức mà thôi.
“Tiếp theo mời Thư Nhã tiểu thư chuẩn bị một chút, hát bài 'Kỷ niệm của chúng ta' cho chúng tôi nghe” người dẫn chương trình đưa tay ra mời.
... Nhớ lúc ấy khắc tên anh trên đó... anh đeo vào tay em... trái tim chúng ta đã chung nhịp đập...
Dương Minh nghe giọng ca buồn bã của Thư Nhã, không khỏi cảm thấy nặng nề. Giống như Thư Nhã hát người tặng nhẫn chính là hắn
Kinh ngạc nhìn Thư Nhã trên Tv, Dương Minh ngây ngẩn.
“...” cửa phòng bị mở ra. Lâm Chỉ Vận đi vào, thấy Dương Minh đang xem Tv, thuận miệng hỏi: “Anh cũng thích xem biểu diễn ca nhạc sao? Ồ? Đây không phải Thư Nhã?”
“Ồ” Dương Minh kinh ngạc, lúc này mới lấy lại tinh thần: “Em đã về”
“Vâng, bố em xem thời sự thấy hôm nay Mai Nhân Nghĩa đã về công ty Nhân Nghĩa, đưa ra tin tức nói thời gian trước hắn không phải là biến mất, chỉ là chạy ra ngoài bán hàng. Hắn vừa rồi công bố sẽ không để bất cứ công ty nào bị tổn thất” Lâm Chỉ Vận nói.
“Cái gì? Hắn tuyên bố như vậy?” Dương Minh nhíu mày. Hắn vốn cho rằng Ngô Trì Nhân sẽ đến đồn cảnh sát tự thú. không ngờ hắn lại dùng chiêu này, dễ dàng chối bỏ mọi trách nhiệm trên người
“Đúng ạ, bố em rất vui” Lâm Chỉ Vận gật đầu nói
“Kênh nào, anh xem chút?” Dương Minh cầm điều khiển lên định đổi kênh.
“Đừng đổi, hết rồi, xem chương trình này đi. Em rất thích Thư Nhã” Lâm Chỉ Vận nói.
Dương Minh gật đầu, bỏ điều khiển xuống, tiếp tục xem tiết mục của Thư Nhã.
Người dẫn chương trình lại hỏi Thư Nhã mấy vấn đề linh tinh, điều này làm Dương Minh muốn phát điên. Nhưng Lâm Chỉ Vận lại rất thích xem.
Hết phần của Thư Nhã là đến một ngôi sao khác. Mặc dù cô bé này trông rất được nhưng Dương Minh không có hứng thú. Để Lâm Chỉ Vận ở lại phòng xem một mình, Dương Minh sang phòng Lâm Trường Thanh.
“Lâm thúc, ổn rồi chứ ạ?” Dương Minh cười cười mở cửa phòng.
“Ừ, thật tốt quá, không sao rồi. Dương Minh, trước đó sao cháu biết Mai Nhân Nghĩa sẽ về” Lâm Trường Thanh vui vẻ nói.
“Cháu có một người bạn khá lợi hại ở đây, cháu nghe người này nói” Dương Minh thuận miệng nói Xà ca là nhân vật lợi hại ở nơi này. Dù sao Lâm Trường Thanh cũng không thể nào tìm người chứng thực.
“Như vậy à. Dương Minh, lần này cảm ơn cháu” Lâm Trường Thanh không nghĩ chuyện này là do công của Dương Minh, chỉ là nghĩ Mai Nhân Nghĩa đột nhiên áy náy lương tâm mà thôi.
Dương Minh cũng không muốn nói chuyện này với Lâm Trường Thanh. Có một số việc mình làm, Lâm Chỉ Vận hiểu là được. Lâm Trường Thanh biết hay không không quan trọng. Không biết chừng lão lại nghĩ con rể mình là tên đi hỗn.
“Không có gì ạ” Dương Minh cười nói: “Đây là việc cháu nên làm, không phải sao?”
“Ha ha, Chỉ Vận thật là hạnh phúc” Lâm Trường Thanh gật đầu, sau đó nói: “Đúng, chúng ta bây giờ thì về Tùng Giang?”
“Bây giờ cũng được ạ” Dương Minh nói: “Sao, Lâm thúc nhớ nhà?”
“Ừ, chú đã đi một thời gian khá dài mà chẳng kiếm được chút tiền, lại gặp phiền phức, đúng là muốn về” Lâm Trường Thanh thở dài một tiếng.
“Bây giờ chúng ta trả phòng rồi về?” Dương Minh hỏi.
“Bây giờ? Còn có xe không? Không phải chỉ 1h chiều mới có xe sao?” Lâm Trường Thanh ngẩn ra.
“Lâm thúc, cháu nghe Chỉ Vận nói ngày trước chú từng làm lái xe ở nhà máy?” Dương Minh cũng vì nghe Lâm Chỉ Vận nói Lâm Trường Thanh biết lái xe, nên mới cầm lấy chìa khóa của Hầu Chấn Hám.
“Đúng thế, chú đúng là đã làm lái xe. Sao vậy?” Lâm Trường Thanh hỏi.
“Vậy chú có mang theo bằng không? Nếu có mang theo, vậy chúng ta lái xe về” Dương Minh nói.
“Bằng thì chú có mang. Chú đến Đông Hải để làm ăn, nên mang hết giấy từ” Lâm Trường Thanh nói: “Chẳng qua làm có xe?”
“Lâm thúc, cháu và Chỉ Vận lái xe đến đây. Chẳng qua xe đó chỉ có thể chứa hai người. Cháu vừa rồi mượn bạn một chiếc xe Jetta. Cho nên nếu chú có thể lái thì chúng ta lập tức trở về” Dương Minh nói.
“Vậy tốt quá” Lâm Trường Thanh cao hứng đứng lên: “Vậy còn chờ gì nữa. Chú đi dọn đồ, cháu gọi Chỉ Vận, chúng ta về thôi”
Dương Minh về phòng, thấy Lâm Chỉ Vận vừa xem hết chương trình, liền nói: “Chỉ Vận, thu dọn đồ đạc, bây giờ chúng ta về Tùng Giang”
“Ồ? Nhanh như vậy?” Lâm Chỉ Vận ngẩn ra, không ngờ lập tức phải về.
“Sao? Muốn ngủ với anh à? Không ngủ đủ?” Dương Minh cười hắc hắc nói.
“Đáng ghét. Anh biết em không có ý đó mà” Lâm Chỉ Vận đỏ mặt mắng Dương Minh một câu, đứng dậy dọn đồ.
Nàng và Dương Minh đến đây cũng không mang gì theo, cho nên chỉ lấy điện thoại di động, hoặc xem có gì quên không mà thôi.
Hai người thấy không để quên gì, liền sang dọn đồ giúp Lâm Trường Thanh.
Lâm Trường Thanh cũng không có gì nhiều, chỉ có một vali. Dương Minh xách vali, ba người xuống lầu, trả phòng, ra khỏi nhà nghỉ.
“Lâm thúc, chú đi xe Jetta này” Dương Minh bỏ vali ra sau xe Jetta, sau đó giao chìa khóa cho Lâm Trường Thanh.
“Ồ? Còn hai đứa?” Lâm Trường Thanh cầm chìa khóa.
“Cháu đi xe kia” Dương Minh chỉ xe AudiR8 cách đó không xa.
Lâm Trường Thanh hít sâu một hơi, mặc dù không biết xe này bao tiền, nhưng nhìn cũng không rẻ. Lâm Trường Thanh không khỏi thầm lo lắng, Dương Minh thoạt nhìn rất có tiền, con gái mình có xứng không?
Không phải là chơi đùa đó chứ? Chẳng qua Lâm Trường Thanh cũng hiểu nhân phẩm của Dương Minh rất tốt. Nhưng chuyện này không ai dám chắc. Cho nên Lâm Trường Thanh quyết định về nhà nhất định phải nhắc con gái chú ý.
Dương Minh hiển nhiên không biết ý của Lâm Trường Thanh, cùng Lâm Chỉ Vận vào xe, khởi động xe.
Lại nhắc đến Điền Đông Quang, sau khi về nhà hắn đã tìm người hỏi thăm tin tức của Dương Minh. Hỏi đi hỏi lại nhưng ở Đông Hải không có nhân vật lợi hại nào tên Dương Minh.
“Đáng chết. Không phải hắn dùng tên giả lừa mình đó chứ? Vậy làm sao tìm được hắn?” Điền Đông Quang tức giận đấm mạnh vào bao cát.
Đưa hai bố con Lâm Chỉ Vận về, Dương Minh liền gọi điện cho Tôn Khiết.
Tôn Khiết không ngờ lại không nghe máy. Muộn thế này chắc không phải đang họp chứ. Sao Tôn Khiết lại không nghe máy?
Cũng may không lâu sau Tôn Khiết gọi lại: “Dương Minh, chuyện gì thế? Tôi đang ăn ở bên ngoài?”
“Tôi về Tùng Giang rồi. Bao giờ thì phải trả xe cho chị?” Dương Minh nhíu mày hỏi. Ăn cơm sao không nghe điện. Chẳng qua không tiện hỏi.
“Không vội, như vậy đi, tôi bây giờ đang ăn ở Bất Dạ Thiên, khoảng 9h tối là xong. Cậu đến đón tôi chứ?” Tôn Khiết suy nghĩ một chút rồi nói.
“Được, vậy 9h” Dương Minh nghe thấy Tôn Khiết đang ăn ở Bất Dạ Thiên, liền cảm thấy bình thường. Nhất định là Tôn Khiết thông qua Dương Lệ nên đã tiếp xúc với Bạo Tam Lập. Mà hôm nay Hầu Chấn Hám vừa lúc trở về, cho nên bọn họ ăn cơm với nhau là bình thường.
Về phần tại sao vừa nãy không nghe máy, bởi vì Tôn Khiết mặc dù mạnh, nhưng đây là địa bàn người khác, cũng phải biết ý chứ. Có lẽ trong bữa không tiện nghe điện.
Dập máy, Dương Minh nhìn đồng hồ, thấy còn hơn hai tiếng, vì thế liền lái xe đến trường Hồng Kỳ.
Dương Minh không quên chuyện mà bà ngoại Lam Lăng giao cho, đi giám thị lão Mã.
Dương Minh vào một siêu thị ven đường, vào lấy hai chai Ngũ Lương Dịch, nhưng nghĩ một chút rồi bỏ xuống. Quan hệ giữa mình và lão Mã rất bình thường. Nếu đột nhiên tặng quà lớn như vậy, chưa biết chừng lão sẽ nghi ngờ. Vì thế Dương Minh liền lấy hai chai rượu trắng, trả tiền.
Như vậy có thể nói là người khác cho mình, mình đưa cho lão.
Dương Minh đến cổng trường, gõ cửa. Một lát sau, lão Mã mắt say say đi ra, thấy Dương Minh liền nói: “Ồ? Dương Minh? Cậu đến đây làm gì?”