Chương 476: Quen tao sao?

Suy đoán của Dương Minh không sai, Điền Đông Quang chính là nhị thiếu gia của Điền gia, chính là Điền gia lợi hại đó.

Điền Đông Quang và anh của hắn từ nhỏ đã được người nhà dậy, lớn lên phải dẫn dắt Điền gia, trở thành người dẫn đầu thế hệ mới, mà sứ mệnh của Điền gia chính là phụ tá cho Tôn gia.

Anh của Điền Đông Quang không cảm thấy hứng thú với công việc của xã hội đen, nhưng Điền Đông Quang từ nhỏ đã cảm thấy chuyện đánh chém này rất hứng thú, nhưng nếu mà so ra thì hắn lại không có được sự thông minh của anh hắn.

Anh của hắn đối với chuyện của Tôn gia, cũng không có gì bất mãn, cũng bởi vì hắn biết, Điền gia được Tôn gia giữ đỡ, mới có thể có được ngày hôm nay! Tuy rằng Điền gia bây giờ thế lực phát triển rộng lớn, nhưng nếu rời khỏi Tôn gia, thì chẳng còn là gì.

Tôn Hồng Quân khống chế Điền gia, nhưng được các bang phái khác công nhận là lão đại của Đông Hải, cho nên Tôn Hồng Quân hoàn toàn có thể bồi dưỡng ra một Điền gia khác, và tiêu diệt Điền gia bây giờ.

Chẳng qua, Điền Đông Quang không nghĩ như vậy, hắn cho rằng tất cả những gì bây giờ ở nhà có, đều dựa vào tay của bậc cha chú làm nên, Tôn gia cũng không cung cấp cái gì, ngược lại Điền gia còn giúp Tôn gia làm không ít chuyện!

Đương nhiên, cái này không quan trọng, vì Điền Đông Quang cũng biết, đó là sứ mệnh của Điền gia! Chẳng qua, Điền Đông Quang nghe được tin hành lang, nói rằng đại thiếu gia của Tôn gia lớn lên, không có thế lực gì, mà cả ngày cứ tỏ vẻ nguy hiểm!

Cái này làm Điền Đông Quang không chấp nhận được! Hắn cho rằng người nối nghiệp Tôn gia chính là Tôn Chí Vĩ, vì Tôn Khiết là con gái! Nhưng nếu Tôn Khiết nói, Điền Đông Quang còn có thể chịu phục, nhưng để cho một kẻ bất tài làm lãnh đạo, Điền Đông Quang không cam lòng!

Cho nên, gần đây hắn vì chuyện này mà làm ầm lên! Thân thủ của hắn không tính là tốt nhất, nhưng cũng có thể đánh được hai ba người, Điền Đông Quang tôn trọng nhất là thực lực, cho nên, hắn quyết định có cơ hội sẽ đi tìm Tôn Chí Vĩ so chiêu, nếu thực lực của đối phương hơn mình, vậy hắn sẽ chấp nhận!

Nhưng trùng hợp lại, tự nhiên hôm nay Điền Đông Quang thấy được chiếc xe của đại tiểu thư Tôn gia, hơn nữa là do một người nam lái! Căn cứ theo tin đồn, đại tiểu thư Tôn gia chưa bao giờ để xe của mình cho người nam nào lái. Cho nên, Điền Đông Quang liền khẳng định người ngồi trên xe chính là Tôn Chí Vĩ!

Nếu không có tin đồn nhảm này, Điền Đông Quang cũng chưa chắc đã tin, nhưng mà lại có thêm tin đồn nói rằng, Tôn Chí Vĩ là một người rất to lớn, cho nên hắn hiểu làm Dương Minh là Tôn Chí Vĩ cũng không có gì lạ!

Bây giờ, bị một người tên Dương Minh chỉ một chiêu đánh bại, Điền Đông Quang chẳng những không căm hận, ngược lại còn vô cùng hưng phấn! Rốt cục đã tìm được một cao thủ,nếu hắn ta chịu làm sư phụ của mình, vậy chẳng phải mình đã trở thành vô đối sao?

Mấy thằng chó dạy Tae Kwon Do rác rưởi kia, dạy toàn mấy cái thứ múa tay múa chân! Điền Đông Quang rất buồn bực, tính về nhà sẽ đuổi hết những tên đó đi!

Thật ra, mấy thằng dạy võ đó cũng rất oan uổn, nhị thiếu gia Điền gia, chửi không được mà phạt cũng không xong, nên những người luyện tập với hắn cũng không dám làm gì, chỉ đánh cho có lệ một chút.

Cho nên, Điền Đông Quang còn tưởng mình rất lợi hại.

Dương Minh lái xe đến khu tắm rửa Kim Xuân, rồi tấp xe vào một chổ gần đó, cuối cùng lái đi. Vì xe của Tôn Khiết ở Đông Hải rất nhiều người biết, cho nên hắn không muốn gây thêm phiền phức gì cho nàng!

Dương Minh đậu xe gần đó, rồi đỗ vào một bãi giữ xe, sau đó đi bộ tà tà lại khu tắm rửa.

Hắn cũng không vội gì, bắt chước giống những người khách ở đây, mua phiếu, rồi cũng từ từ đi vào...

Đương nhiên, đừng thấy Dương Minh bây giờ đang ngồi nhắm mắt trong phòng xông hơi, mà không tranh thủ thời gian. Vì ánh mắt của hắn đang nhìn thấu bốn phía, phân tích sự tình...

Xà ca Dương Minh đã gặp qua, cho nên cũng không khó tìm, rất nhanh, Dương Minh đã tìm được phòng của Xà ca, giờ phút này, Xà ca đang ngồi trên ghế sa lon nhìn một phần văn kiện...

Dương Minh đứng lên, tắm một chút, rồi mặc quần áo vào, bước nhanh lại phòng của Xà ca. Lần này, Dương Minh cũng không có ý định giấu diếm tướng mạo của mình, dù sao thân phận của mình cũng sẽ có ngày phơi bày ra ánh sáng.

Hơn nữa, cho dù tìm được Ngô Trì Nhân rồi, cũng phải lợi dụng thân phận Dương Minh để nói chuyện với hắn. Đến lúc đó Xà ca sẽ biết được thôi, cho nên lần này cũng không cần mang mặt nạ làm gì.

Xem ra, hệ thống bảo an của Tứ Xà bang cũng không nghiêm mật gì, Dương Minh đi đến hành lang này, cũng không bị cản trở gì cả. Thuận lợi đi đến phòng của Xà ca.

Dương Minh lắc đầu, Xà ca này rất tin tự nha, vẫn còn như thế! Nếu có người nào thù oán hắn, muốn trả thù không phải rất dễ sao?

Không thể không nói, chuyện này rất là khôi hài, Dương Minh đứng đó gõ cửa rất lịch sự, mặc dù một lát nữa chính hắn sẽ làm ra những chuyện không chút văn minh nào...

“Ai vậy? Vào đi!”Xà ca buông văn kiện trong tay ra, nhàn nhạt nói.

Dương Minh đẩy cửa ra, cũng không quản Xà ca nói cái chó gì, đi thẳng đến ghế sa lon, ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Xà ca.

“Mày là ai? Mày có chuyện gì?”Xà ca cảnh giác nhíu mày, tay đã bắt đầu sờ soạng sau lưng...

“Đừng nhúc nhích, xem ra mày không có trí nhớ...”Dương Minh châm chọc.

“Anh... anh là...”Giọng nói này làm Xà ca khắc cốt ghi tâm, cả đời hắn sẽ không bao giờ quên! Lần trước mình chưa kịp lấy súng, đã bị hắn đâm thủng tay...

“Có một số việc nên tự mình biết được rồi, không cần phải nói ra, đối với mày cũng như tao đều không tốt”Dương Minh nhìn Xà ca, chậm rãi nói.

“Đúng đúng... không biết đại ca... đại gia tìm em có việc gì...”Xà ca lo sợ nói, thủ đoạn lần trước của Dương Minh đã làm cho Xà ca không dám có ý định lỗ mãng trong đầu.

“Sao, nghe ngữ khí của mày, tao không thể tìm mày?”Dương Minh trừng mắt nói.

“Không... không phải, ý của em không phải...”Xà ca hoảng sợ, vội vàng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm tay của Dương Minh, sợ Dương Minh đột nhiên ném ra cái gì đó.

“Vậy tay của mày để phía sau làm gì? Muốn rút súng ra bắn tao?”Dương Minh khinh thường nói.

“Em... em không có... em quên lấy ra...”Xà ca nghe Dương Minh nói vậy, nhanh chóng rút tay lại.

Dương Minh cười, nhìn Xà ca nói : “Được rồi, không nói nhiều với mày, mày có biết Mai Nhân Nghĩa không?”

Xà ca nghe xong cái tên này, chợt giật mình, bây giờ Mai Nhân Nghĩa đang là tội phạm bị cảnh sát truy nã, mặc kệ là nói thế nào, Xà ca đều k muốn quan hệ với hắn.

“Sao? Không muốn nói?”Dương Minh nhìn biểu tình của Xà ca, biết răng hắn cũng biết chút tin tức.

“Không... không phải... em...”Xà ca khó xử, nói ra, thì bản thân khẳng định sẽ bị liên lụy, mà không nói thì sợ Dương Minh làm khó dễ.

“Nói đi, tao đang tìm nó, trước kia mày bao che nó cũng được, hay thông đồng với nó làm bậy cũng tốt, nhưng bây giờ tao đang tìm nó!”Dương Minh nói.

“Anh... tìm hắn có phải bởi vì chuyện của công ty Nhân Nghĩa không?”Xà ca hỏi thử, vì hắn đã quyết định, nếu Dương Minh truy cứu chuyện đó, thì nhanh chóng tìm biện pháp giải vây!

Trước mặt chính là tổ tông sống đó! Bản thân không thể chọc vào, chỉ mộ chiêu là xong đời!

“Ừ, nhưng không chủ yếu, chỉ cần nó ói tiền ra, thì tao sẽ không nói gì!”Dương Minh gật đầu, nói.

“Vậy anh tìm hắn còn có chuyện khác?”Xà ca nhẹ nhàng thở phào, chỉ cần Dương Minh không truy cứu là được. Tuy rằng trả tiền thì vẫn đau lòng, nhưng vẫn hơn so với cái chết.

“Tên thật của hắn là Ngô Trì Nhân phải không?”Dương Minh nhàn nhạt nói.

“A?”Xà ca cả kinh : “Làm sao anh biết?”

Ngô Trì Nhân sau khi đến Đông Hải, liền dùng tên giả là Mai Nhân Trì, chỉ có Xà ca có chút quan hệ mới biết được tên thật, bây giờ Dương Minh lại nói ra, làm sao có thể không làm cho Xà ca hoảng sợ?

“Tao có chuyện cần thanh toán với nó!”Dương Minh cười cười : “Nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc...”

Dương Minh nói rất đơn giản, giọng cũng bình thản, nhưng Xà ca nghe mà rụng rời tay chân...

“Em... em dẫn anh tìm hắn, anh có thể buông tha em không?”Xà ca bay giờ đã tính toán buông tha cho Ngô Trì Nhân, vì hắn chỉ quan tâm đến mạng sống của mình, nếu như để Dương Minh tìm hắn, vậy thì hắn đã xong đời...

“Đương nhiên, nếu mày nghe lời, thì tao sẽ làm gì mày?”Dương Minh cười tươi như hoa, nhưng trong mắt Xà ca, lại trở thành nụ cười của ác ma.