Dương Minh nghe Trầm Nguyệt Bình nói, chỉ có thể cười khổ. Quả nhiên
không nằm ngoài suy đoán của hắn. Nếu Trầm Nguyệt Bình đi, chuyện này sẽ
càng thêm phiền phức. Nói chuyện? Nói chuyện có tác dụng gì?
Hơn nữa không đến đó còn đỡ, vừa đến đó chẳng may bị người của đối
phương bắt, bố Lâm Chỉ Vận kích động làm chuyện gì đó thì sao. Ban đầu
từ có lý lại biến thành vô lý thì rất phiền phức.
“Cô, chưa chắc có tác dụng đâu. Công ty người ta nghe cô nói sao?” Dương Minh bất đắc dĩ nói.
“Nhưng chuyện này nhất định không phải bố Chỉ Vận làm, chắc là ông chủ,
việc này có quan hệ gì với bố Chỉ Vận?” Trầm Nguyệt Bình khó hiểu nói.
Dương Minh thầm nghĩ chuyện nhất định không đơn giản như vậy. Nếu như
nói đối phương tìm bố Lâm Chỉ Vận chỉ vì đòi lại món nợ, như vậy còn có
thể đùn đẩy trách nhiệm. Nhưng bây giờ đối phương nói sẽ kiện lão ra
tòa, vậy chuyện này khác hẳn.
Kiện nhất định cần có chứng cứ. Chứng cứ trong tay đối phương nhằm vào
bố Lâm Chỉ Vận, đó là chuyện không thể trốn tránh trách nhiệm. Đây là
vấn đề mà Dương Minh lo lắng nhất.
“Cô, cô đừng lo lắng. Cháu có ý thế này, cô đừng đi Đông Hải, để cháu
đi. Cháu có mấy người bạn khá có năng lượng ở Đông Hải, có thể nhờ họ
giúp” Dương Minh ra vẻ dễ dàng, an ủi Trầm Nguyệt Bình: “Hơn nữa, đây
không phải chỉ vì tiền thôi sao, cùng lắm bồi thường tiền cho bọn họ”
“Bồi thường tiền? Sao bồi thường được” Trầm Nguyệt Bình giật mình: “Hợp đồng mấy triệu đó...”
“Cái gì? Mấy triệu? Sao lại nhiều như vậy?” Dương Minh nhíu mày. Sao con
số lại lớn đến thế? Khó trách đối phương lại muốn kiện. Chẳng qua từng
đó tiền chẳng là gì với Dương Minh. Chẳng qua tự nhiên vô duyên vô cớ
vứt ra mấy triệu, hắn không muốn.
“Bố Chỉ Vận làm hợp đồng buôn bán gì đó, giá trị rất lớn” Trầm Nguyệt Bình giải thích.
“Cháu biết rồi, cô, cô có tin cháu không?” Dương Minh đột nhiên nói.
“Cô... cô đương nhiên tin cháu... cháu giúp nhà chúng ta rất nhiều” Trầm
Nguyệt Bình cũng hiểu mình đi Đông Hải cũng chỉ gần như kẻ mù mắt,
không quen một ai.
Trầm Nguyệt Bình sao không biết tìm hai công ty đó nói chuyện, tỷ lệ
thành công gần như bằng không. Nhưng không làm như vậy có thể làm sao
chứ? Dù sao cũng phải thử chứ?
Bây giờ Dương Minh chủ động nói sẽ giúp, Trầm Nguyệt Bình rất cảm động:
“Dương Minh, cô không biết nên nói gì, Chỉ Vận nhà cô rất may vì quen
cháu. Đó là may mắn của nó”
“Cô, cô đừng nói như vậy. Cô đã nói đến Chỉ Vận, vậy cháu sẽ không khách khí”
“Với quan hệ giữa cháu và Chỉ Vận, cháu nên làm như vậy. Cô không nên
suy nghĩ nhiều. Mặc dù mấy triệu không phải con số nhỏ. Nhưng cháu đảm
bảo nếu không được, cháu sẽ bỏ ra số tiền đó, sẽ mang được chú bình yên
trở về” Dương Minh nói với Trầm Nguyệt Bình.
“Dương Minh...” Thực ra người kích động nhất đang là Lâm Chỉ Vận. Chỉ có
trong lòng là hiểu rõ quan hệ giữa mình và Dương Minh là gì. Hai người
chỉ là giả mạo thôi mà. Nàng không rõ tại sao Dương Minh lại muốn giúp
nàng, hơn nữa không phải một lần. Giúp như vậy không phải là bạn bè bình
thường. Lâm Chỉ Vận không phải đứa ngu, Dương Minh đối với nàng chính
là quan tâm và che chở vô điều kiện. Lâm Chỉ Vận mặc dù chưa từng yêu ai
trước đây, nhưng không ăn thịt lợn cũng từng thấy lợn chạy mà?
Trên truyện, phim.... sự quan tâm giữa các đôi trai gái yêu nhau không
phải như vậy sao? Lâm Chỉ Vận cho đến bây giờ không cảm thấy Dương Minh
nợ gì mình. Mặc dù chuyện ô long đen đủi lần trước như vậy, Lâm Chỉ Vận
bây giờ đã coi chuyện đó là ô long. Nhưng Lâm Chỉ Vận lại cảm thấy *
của mình vốn nên thuộc về Dương Minh. Hắn làm như vậy là đúng mà. Chẳng
qua hắn chỉ lấy muộn chút mà thôi. Cho nên bây giờ tất cả những gì mà
Dương Minh làm với nàng, Lâm Chỉ Vận rất cảm động. Đương nhiên còn có
một tình cảm không nói lên lời.
Lâm Chỉ Vận cũng từng nghĩ là tại sao, là Dương Minh theo đuổi mình?
Nhưng không giống, nàng cũng biết Dương Minh đã có bạn gái, hơn nữa tình
cảm cũng rất tốt.
Vậy thì tại sao? Biểu hiện của Dương Minh với mình rất tự nhiên. Lâm Chỉ
Vận từng tưởng rằng Dương Minh diễn quá nhập tâm, nhưng sau đó đã vứt
suy nghĩ này đi.
Đòng thì như thế nào cũng là đóng, giọng nói có thể giả, nhưng vẻ quan tâm trong mắt lại không thể giả.
Lâm Chỉ Vận thở dài một hơi, tất cả những gì mà Dương Minh làm bây giờ
đã làm nàng dần quen thuộc. Quen được Dương Minh quan tâm, che chở, thậm
chí khi gặp phiền phức, người đầu tiên nàng gọi đến là Dương Minh.
Giống như bây giờ, khi nàng không biết làm gì liền gọi cho Dương Minh.
Lâm Chỉ Vận cũng biết làm như vậy là không đúng, nhưng nàng không thể
khống chế bản thân. Bởi vì nó đã là một thói quen không thể bỏ. Nàng
thậm chí sợ khi quan hệ giữa mình và Dương Minh bị khám phá, nàng sẽ mất
đi cuộc sống bây giờ.
Lâm Chỉ Vận lắc đầu, lau khô giọt lệ trên mặt, nhân lúc Trầm Nguyệt Bình
không chú ý, nhỏ giọng nói với Dương Minh: “Sao anh đối tốt với em như
vậy?”
“Hả?” Dương Minh sửng sốt, đáp: “Anh là bạn trai của em mà? Đối tốt với em có gì đâu chứ?”
“Em là nói...” Lâm Chỉ Vận vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng thấy mẹ quay đầu lại, liền ngậm miệng.
“Đúng thế, Chỉ Vận, sao con nói kỳ quái như vậy?” Trầm Nguyệt Bình nghe
Dương Minh cam đoan dù phải bỏ tiền cũng mang chồng bình yên trở về, bà
thở dài một hơi.
“Con...” Lâm Chỉ Vận đúng là không nói gì được, chỉ có thể thở dài một
tiếng, coi như theo ông trời thôi. Cả cuộc đời mình chắc sẽ mãi quanh
quẩn Dương Minh.
“Cô, cô cho cháu cách liên lạc với chú. Cháu sẽ đi Đông Hải, giải quyết càng sớm càng tốt” Dương Minh nói.
“Được, cô viết cho cháu. Ông ấy ở nhà nghỉ Đại Phát....” Trầm Nguyệt Bình vừa nói liền lấy giấy bút viết địa chỉ cho Dương Minh.
“Cô, cô yên tâm, chuyện này cứ giao cho cháu. Cô và Chỉ Vận về đợi tin của cháu” Dương Minh nói.
“Không, em đi cùng anh” Lâm Chỉ Vận đột nhiên nói.
“Cái này...” Dương Minh do dự một chút. Lâm Chỉ Vận đi thực ra cũng
không sao, chỉ cần không chạy loạn là được. Lâm Chỉ Vận yêu cầu, Dương
Minh rất khó từ chối.
“Được” Dương Minh nói: “Chẳng qua em nhất định phải nghe lời”
“Hình như người ta luôn thế mà...” Lâm Chỉ Vận cười nói.
Cùng Trầm Nguyệt Bình đi trả vé xe, sau đó ra khỏi bến xe khách, từ
biệt, Dương Minh gọi điện cho Hầu Chấn Hám: “Đại Hầu, tôi đi Đông Hải,
cậu cũng xuất phát đi, gặp nhau ở trạm thu phí đường cao tốc”
“Vâng, Dương ca” Hầu Chấn Hám luôn trả lời đơn giản như vậy.
Lâm Chỉ Vận nghe thấy Dương Minh nói chắc chắn như vậy nên cũng an tâm
hơn. Vừa nãy do lo lắng nên không để ý Dương Minh đi xe gì. Bây giờ nhìn
mới có chút kinh ngạc: “Xe này sao kỳ quái như vậy? Đúng, em nhớ ra
rồi...”
“Ừm, xe này đúng là rất giống khối sắt” Dương Minh gật đầu: “Công năng rất được, chúng ta con gái đi có vẻ hoang dã”
Xe này chính là của Tôn Khiết, tính cách nàng cũng rất quật cường.
“Chủ xe này là nữ?” Lâm Chỉ Vận không nhịn được hỏi một câu.
“Ừ, là bạn ở Đông Hải mà anh nói” Dương Minh cười cười, lái xe, không phát hiện vẻ không ổn của Lâm Chỉ Vận.
Nghe Dương Minh nói, Lâm Chỉ Vận lại hơi ghen. Cô gái đó nhất định quan
hệ thân thiết với Dương Minh, nếu không xe đắt tiền như vậy sao có thể
cho người ta mượn.
Buồn cười chính là Lâm Chỉ Vận thật không ngờ Dương Minh có thể bỏ ra
mấy triệu vì nàng, nhưng nàng lại ghen với người ta. Bến xe khách rất
gần trạm thu phí, cho nên Dương Minh đến sớm hơn Hầu Chấn Hám, dừng le ở
ven đường.
AudiR8 ở trong nước rất phong cách, nhất là Dương Minh và Lâm Chỉ Vận đi
cạnh nhau, càng làm người ta ghen ghét. Nhưng ghen ghét thì ghen ghét,
vẫn có rất nhiều người hâm mộ Dương Minh.
Không lâu sau đã thấy Hầu Chấn Hám lái con xe Jetta đến. Nhưng nói thật,
con xe này tuy cũ kỹ nhưng đi không chậm, phía sau còn có một chiếc xe
mười sáu chỗ.
Dương Minh ấn còi, Hầu Chấn Hám có chút kinh ngạc xuống xe, lúc này mới
phát hiện đó là xe Dương Minh, chẳng qua cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:
“Dương ca, tôi dẫn theo tám người, có dủ không?”
“Chắc là đủ rồi. Các người lát nữa đi theo tôi” Dương Minh nói.