cái, Tôn Khiết là đại tiểu thư Tôn gia, thủ đoạn còn ghê gớm hơn Tôn Chí
Vĩ nhiều! Hơn nữa, lão gia tử Tôn gia buộc Tôn Khiết phải tìm chồng, mà
Tôn Khiết lại không muốn như vậy, không ngừng đề cao năng lực của mình,
làm bản thân trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, có thể tiếp quản mọi
chuyện của Tôn gia!
Cho nên, nếu Tôn Khiết xử phạt bọn họ, thì hai người này thảm rồi! Nhưng
Tôn Khiết sở dĩ không truy cứu trách nhiệm, cũng bởi vì lo lắng cho Tôn
Chí Vĩ, cho dù Tôn Chí Vĩ là một người như vậy, nhưng cũng là người của
Tôn gia! Cho nên, Tôn Khiết chỉ đem hành vi của hai người quy thành tội
cùng làm loạn với Tôn Chí Vĩ, cảnh cáo một chút, về sau không được lập
lại nữa.
Vừa rồi, lúc Tôn Chí Vĩ đá văng cánh cửa, phục vụ lầu hai đã đi báo cho
quản lý biết, nhưng quản lý thấy bọn họ rất lưu manh, nào dám lên can!
Một bên thì quen biết Bạo Tam Lập, bên kia thì có vẻ rất hung ác, đến
cuối cùng mới kinh ngạc phát hiện ra, hai bên là thân thích...
Tôn Chí Vĩ mặt mày xám xịt đi ra, quản lý thấy vậy, mới dám đi vào, dặn
người phục vụ dọn dẹp đồ đạc trên bàn, sau đó lại mang đồ ăn lên.
Chờ Tôn Chí Vĩ đi rồi, Dương Minh mới kỳ quái hỏi Tôn Khiết : “Cái tên ngốc vừa rồi là em của cô?”
“... Nói chuyện dễ nghe một chút không được sao? Chí Vĩ mặc dù có chút
trẻ con, nhưng cũng không thể gọi là ngốc được”Tôn Khiết nghe xong tức
giận nói : “Cậu có thể chừa cho tôi chút mặt mũi được không?”
“Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi. Hai người, một là hồ ly tinh, một là bào tử ngốc...”Dương Minh lắc đầu : “Chênh lệch lớn quá!”
“Nói rõ ràng một chút, ai là hồ ly tinh? Ai là bào tử ngốc?”Tôn Khiết
nghe xong lập tức nói : “Có phải cậu muốn mắng của nhà tôi là vườn bách
thú không?”
“Vậy cô nguyện ý làm hồ ly tinh hay làm bào tử ngốc/”Dương Minh cười hỏi.
“Cái gì cũng không muốn, sao cậu lại dám nói vậy?”Tôn Khiết trừng mắt nhìn Dương Minh một cái.
“Tôi nói cái gì, nói cô khôn khéo đó!”Dương Minh không cho là vậy, nói
“Nhất định là cô hiểu sai rồi, hồ ly tinh không phải là cái ý mà cô nghĩ
đâu!”
“Tôi nghĩ cái gì? Làm như cậu có năng lực nhìn thấu suy nghĩ của tôi vậy!”Tôn Khiết bĩu môi nói.
“Ha...”Dương Minh cười ha ha, nghĩ thầm, tôi đúng là có năng lực đó, nhưng chưa hiểu được thôi.
“Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa... lúc trước em và Dương Minh gặp
mặt là cãi, bây giờ đổi thành hai người...”Dương Lệ thấy Dương Minh và
Tôn Khiết đối chọi gay gắt, nhanh chóng giảng hoàn, nàng cũng không biết
hai người tức giận chỉ vì chuyện như vậy...
“Quên đi, anh đẹp trai không đấu với em gái...ặc..”Dương Minh còn chưa
nói xong, liền cảm thấy đau đớn, bởi vì chân của hắn như bị ai đó dùng
sức mà đạp lên, hơn nữa còn dày vò cái bàn chân của hắn... Dương Minh
không cần nghĩ cũng biết đó là Tôn Khiết đạp, nơi này chỉ có ba người,
Dương Lệ thì không thể nào, theo thái độ của Dương Lệ bây giờ, nàng ta
tựa hồ như rất sợ mình, cho nên không thể nào đạp chân mình, cái đạp
chân kiểu này, tựa hồ như chỉ có quan hệ thân mật cố định mới làm
được...
Chảng qua, vì để bảo hiểm, Dương Minh vẫn cúi đầu dùng dị năng nhìn
thoáng qua, quả nhiên là Tôn Khiết dùng chân đạp chân mình! Giày cao gót
đó nha.... muốn giết người hả???
Dương Minh cười xấu xa, tay trái không cầm đũa trực tiếp mò xuống bàn,
đặt lên hai chân của Tôn Khiết, ở trên mặt vuốt ve qua lại, mặc dù vẫn
còn cách lớp vải, nhưng hành động to gan này của Dương Minh vẫn đủ để
cho Tôn Khiết nhăn mặt, nhanh chóng rút chân về, khép chặt hai chân lại,
mặt cũng đỏ lên.
Dương Minh vẫn không để ý đến nàng, vẫn làm theo ý mình, làm cho Tôn
Khiết gấp đến nổi đưa tay đẩy tay hắn ra, chẳng qua, sức của Tôn Khiết
làm sao có thể so với v! Cho nên đành phải đầu hành, thừa dịp Dương Lệ
không chú ý, nhỏ giọng nói với Dương Minh : “Mau lấy ra đi, quá đáng
quá...”
“Cô kẹp lấy tay tôi, làm sao tôi rút ra?’”Dương Minh vô cùng mờ ám nói.
Tôn Khiết bó tay, đành phải buông tay chân ra, Dương Minh nhân cơ hội
này vuốt thêm một cái nữa rồi mới rút tay ra, làm cho Tôn Khiết tức giận
hộc máu, nhưng không dám đưa chân qua dẫm đạp Dương Minh nữa, chỉ đành
phát tiết lên con cá nằm trên bàn, dùng đũa không đừng đâm, chọt, rỉa
thịt con cá... con cá này thật là xui...
Dương Lệ tuy rằng cũng nhìn ra biểu tình kỳ quái của Dương Minh và Tôn
Khiết, nhưng không biết hai người có hành động mờ ám, còn tưởng rằng bọn
họ âm thầm phân cao thấp, vì thế nói : “Dương Minh, em là con trai,
cũng nên nhường Tôn Khiết một chút đi!”
“Được, vậy em sẽ nhường!”Dương Minh cười thầm.
Tôn Khiết bây giờ đã khôi phục bình tĩnh, nàng sợ Dương Lệ sẽ nhìn ra
cái gì đó, tuy rằng tức giận, nhưng vẫn bình thản nói : “Dương Minh, Tôn
Chí Vĩ chỉ bị người ta mê hoặc, hy vọng cậu nể mặt tôi, không đi tìm nó
trả thù... hơn nữa, tôi cũng nhắc nhở cậu, tuy rằng chúng ta là bạn
tốt, nhưng nếu cậu đụng vào Chí Vĩ, vậy thì mọi chuyện sẽ rất phiền
phức...”
Dương Minh cũng biết Tôn Khiết nói như vậy vì tốt cho hắn, nhưng mà, cái
hương vị cảnh cáo này, lại làm cho Dương Minh vô cùng không thoải mái!
Dương Minh là ai? Hắn sợ cảnh cáo? Chẳng qua, nói thế nào cũng phải nể
mặt Tôn Khiết, không vì cái gì, vì quan hệ không thể nói rõ ràng của hai
người ra. Dương Minh thật đúng là không thể nào ra tay với Tôn Chí Vĩ,
dù sao tên kia cũng có thể là em vợ tiện nghi của hắn mà!
“Tôi chưa bao giờ so đo với con nít!”Dương Minh cưới cười : “Yên tâm đi,
tôi nghe hắn nói là Vương Chí Đào, đã biết chuyện gì rồi! Chẳng qua,
hình như em của cô có cái đầu không được to...”
“Chuyện này tôi, tôi sẽ dạy dỗ nói, không cần cậu nhúng tay vào!”Tôn
Khiết bực mình, giở trò với mình, rồi còn chửi em mình, nói thế nào cũng
không bỏ qua...
“Cô nói tôi nên làm thế nào đây?”Dương Minh cười như không cười, nhìn Tôn Khiết. Biểu tình này dễ làm cho người ta nghi ngờ.
“Chuyện của Vương Chí Đào là sao? Chí Vĩ nói có đúng không?”Tôn Khiết
đổi đề tài, tuy rằng nàng cũng không biết rõ sẽ cùng Dương Minh phát
sinh chuyện gì, nhưng Tôn Khiết cuối cùng vẫn là đàn bà, có đôi khi,
nàng rất có lý trí, nhưng cũng có đôi lần, nàng ghen... giống như vừa
rồi, nghe nói Dương Minh có người khác, Tôn Khiết vẫn có chút khó chịu.
Mặc dù nàng không thừa nhận, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Chẳng qua,
Tôn Khiết vẫn chưa cho rằng mình thích Dương Minh, chỉ là cái suy nghĩ
của phụ nữ với người đàn ông đầu tiên của mình!
“Chuyện gì? Cô nói chuyện tôi đoạt gái của Vương Chí Đào?”Dương Minh lập tức dõng dạc nói : “Hắn thúi lắm!”
“Sao vậy? Ý của cậu là không có chuyện n ày?”Tôn Khiết không biết vì sao trong lòng hơi có chút cảm giác nhẹ nhõm.
“Cái gì mà gái của Vương Chí Đào? Đó là bạn gái của tôi, Vương Chí Đào
theo đuổi thất bại, liền muốn dùng ám chiêu để hại tôi! Cô cũng không
phải không biết, có vài người, bản thân không thể tán gái, nên đổ tội
lên đầu người khác!”Dương Minh cười nói : “Đúng rồi, lần trước hình như
là Quách Kiện Siêu phải không ta? Kua cô không được, liền nhảy ra trước
mặt tôi giả làm siêu nhân!”
Tôn Khiết nghe Dương Minh nói vậy dở khóc dở cười, sao tự nhiên lôi mình vào cuộc?
“Vậy ý của cậu là, cậu và Chí Vĩ không có mâu thuẫn?”Tôn Khiết hỏi.
“Tôi không biết có tính là mâu thuẫn hay không? Dù sao tôi cũng không
chấp nhất hắn. Chỉ là hắn liên tiếp muốn giở quyền uy lớp trưởng ra
trước mặt tôi, tôi nói cô nè, đây là đại học, chứ không phải tiểu học
đâu!”Dương Minh chăm chọc : “Tôi cứ cảm thấy Tôn Chí Vĩ giống như là cán
bộ tiểu học vậy!”
“...”Dương Minh nói đúng suy nghĩ trong lòng của Tôn Khiết, em trai của
mình có dạng gì, nàng rất rõ : “Được rồi, Dương Minh, dù sao cũng nể
mặt tôi một chút. Nếu Chí Vĩ đến tìm cậu nữa, cậu cứ nói cho tôi
biết...”
“Cái gì, trông tôi giống thằng bám váy lắm sao?”Dương Minh nghe xong có chút không tự nhiên.
“Dương Minh, không phải em có chuyện cần nhờ chị Tôn Khiết sao? Đây là
thái độ cầu người hả?”Dương Lệ nghe vậy, không nhịn được mở miệng nói,
nàng đâu biết rằng, một câu nói này của Dương Minh có nhiều nghĩa đâu.
“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, tôi nhắm mắt để hắn đi lòng vòng là
đượ chứ gì!”Dương Minh thở dài nói : “Tôi không thể trêu vào được rồi,
Tôn gia của các người rất ghê gớm mà...”
“Tôi cũng không nói như vậy”Tôn Khiết cười nói : “Dương Lệ không phải quen biết lão đại Tùng Giang sao?”
Dương Lệ cũng không biết quan hệ giữa Dương Minh và Bạo Tam Lập, cho nên
Tôn Khiết cũng không biết Dương Minh quen biết với Bạo Tam Lập.