Vừa tỉnh dậy đã là hơn mười giờ, ba ngày liền đều phải dậy sớm, không dễ dàng gì được một hôm ngủ nướng. Đột nhiên Dương Minh nghĩ đến mình còn hai món nợ chưa đòi.
Dương Minh thật ra không cần số tiền đó, nhưng vẫn phải lấy. Nếu không sao những người này sợ hãi chứ.
Dương Minh lấy danh thiếp của Vương Long ra, gọi điện cho hắn.
Lúc này Vương Long đang bất an ngồi trong nhà, về đến nhà vẫn còn sợ. Hắn là kẻ nhát gan như chuột, hoàn toàn không còn chút xúc động với Lý Minh Nhật như khi vừa uống rượu.
Mà vợ Vương Long cũng có tính cách như vậy. Sau khi Vương Long về nhà đã kể chuyện ra cho vợ nghe. Vợ hắn nghe xong liền oán giận Vương Long, làm sao lại cùng tên Lý Minh Nhật chết tiệt phạm tội chứ?
Chẳng qua mắng thì mắng, nghe xong Vương Long nói, vợ vẫn ngoan ngoãn lấy chìa khóa két ra, lấy tiền để trong nhà. Những năm qua Vương Long kiếm được khá nhiều, tổng cộng cũng hơn chục triệu.
Nhưng cho dù như vậy bỏ hai triệu ra đưa cho người ta vẫn cảm thấy đau. Đó là một phần năm mà. Hơn nữa đây đều là số tiền mà hai vợ chồng khó khăn lắm mới kiếm được.
Nhưng vợ Vương Long cũng biết đã làm chuyện sai thì phải trả giá chứ. Cô ta cũng không muốn vì chút tiền mà Vương Long phải vào tù. Hơn nữa Vương Long còn nói tên Dương Minh kia rất khủng bố, cô ta không thể dây vào.
Cho dù Dương Minh không báo cảnh sát nhưng suốt ngày đến xưởng gây loạn, như vậy bọn họ cũng chết. Vì thế chỉ có thể dùng tiền làm hòa.
Hơn nữa khi cô ta nghe Lý Minh Nhật phải bỏ ra mười triệu thì lại vui. Đáng đời. Bây giờ cũng chỉ có thể lấy chuyện này ra an ủi mình. Nhất là nghe Lý Minh Nhật không định trả tiền, cô càng cao hứng. Tại sao? Có thể tận mắt nhìn thấy Lý Minh Nhật ăn đòn. Nếu không phải vì Lý Minh Nhật, Vương Long sao thê thảm như thế này?
Sáng hôm nay, hai vợ chồng Vương Long không làm gì hết, chỉ chờ điện thoại của Dương Minh. Không đưa được tiền đến tay Dương Minh, bọn họ không an tâm. Bọn họ sợ Dương Minh đổi ý, tiếp tục gây phiền phức cho mình.
Có người sẽ hỏi tại sao bọn họ không báo cảnh sát? Đây chính là tống tiền mà? Đúng thế, Dương Minh tống tiền bọn họ, nhưng nó lại dựa trên việc Vương Long tham gia vụ bắt cóc.
Nếu lộ chuyện này ra, vậy Vương Long hắn là người đầu tiên đen đủi. Hơn nữa Dương Minh hoàn toàn có thể giải thích về số tiền mình cần. Mặc dù không quá hợp pháp nhưng Vương Long cảm thấy mình trừ phi quá ngu nếu không sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Cho nên lúc Dương Minh gọi điện tới, Vương Long rất vui. Theo ý của Dương Minh, Vương Long lập tức chuyển hai triệu vào tài khoản của Dương Minh, lúc này coi như trút được gánh nặng.
Hắn đã quyết định sau này không quan hệ với Lý Minh Nhật nữa. Chẳng qua hắn sẽ âm thầm quan sát Lý Minh Nhật, xem thằng này gặp chuyện không may.
Dương Minh không ngờ Vương Long lại chấp nhận, vốn tưởng rằng hắn sẽ đổi ý. Về phần Lý Minh Nhật? Thời gian này Dương Minh rất bận, cho hắn thoải mái mấy ngày. Chờ mình nghiên cứu được dị năng, sẽ làm việc với hắn.
Việc này làm cho Lý Minh Nhật sống trong sự đề phòng và lo lắng, dần dần buông lỏng cảnh giác, còn cho rằng Dương Minh chỉ dọa mình. Thậm chí sau khi biết Vương Long ngoan ngoãn đưa cho Dương Minh hai triệu, Lôi Mông còn mắng to Vương Long là ngu X, đầu bị lừa đá.
Cả dịp nghỉ mà chạy bên ngoài suốt ba ngày, hôm nay Dương Minh định ở nhà chơi với bố mẹ. Mặc quần áo, ra phòng khách định nói chuyện với bố mẹ. Nhưng không ngờ rằng lại thấy phòng khách trống trơn, trên bàn còn đặt một tờ giấy.
“Đại Minh, bố và mẹ con đi dạo phố, thấy con ngủ say nên không gọi. Giữa trưa bố mẹ không về, con tự lo cơm nước. Tối có thể về muộn, cho nên cũng không cần đợi bố mẹ cùng ăn cơm” Cầm lấy tờ giấy mà Dương Phụ ghi, Dương Minh dở khóc dở cười, không phải chứ? Suy nghĩ của mình đã thất bại?
Dương Minh bất đắc dĩ, đành phải đi vào bếp, trong tủ lạnh còn có ít bánh mì, lấy ra ăn một chút, uống túi sữa, xem như giải quyết xong bữa sáng.
Hôm nay đi đâu nhỉ? Dương Minh vỗ đầu, tết dương lịch mình quên không đến chỗ bố mẹ nuôi. Nghĩ đến đây Dương Minh vội vàng gọi điện cho Tiếu Tình.
“Chị Tiếu Tình, chị đang ở đâu?” Dương Minh và Tiếu Tình đã rất quen thuộc, không cần khách sáo. Cho nên trực tiếp hỏi.
“Chị đang ở nhà bố mẹ, em chạy đi đâu thế? Cả dịp nghỉ tết mà không đến đây? Vừa nãy mẹ còn nhắc đến em đấy” Tiếu Tình không khách khí trách.
“Ách... chị Tiếu Tình, em mấy hôm trước ở nhà cùng bố mẹ. Hôm nay vừa có thời gian liền gọi cho chị đó” Dương Minh toát mồ hôi, xem ra sau này mình phải thường xuyên đến nhà bố nuôi. Nếu không cũng phụ lòng tốt của bố mẹ nuôi đối với mình.
“Gọi điện cho chị? Vậy rốt cuộc em có đến đây không? Tiếu Tình có chút bất mãn.
“Em muốn hỏi xem bố mẹ có đi ra ngoài không, nếu không thì bây giờ em đến ngay” Dương Minh sau có thể không nghe ra ý của Tiếu Tình, vội vàng nói.
“Thế còn được, chị đang cùng bố mẹ chuẩn bị nấu ăn. Giữa trưa chờ em đến rồi ăn” Tiếu Tình cười cười. Thực ra nàng hy vọng Dương Minh đến thăm bố mẹ là một phần, trong lòng nàng cũng rất mong Dương Minh đến.
Chẳng qua suy nghĩ này chỉ có thể chôn sâu trong lòng. Dù sao chuyện tình cảm của hai người bây giờ không thể nào đưa ra ánh sáng. Cho nên đối với Tiếu Tình mà nói, điều quan trọng nhất với Dương Minh bây giờ chính là đến thăm bố mẹ.
“Được, em lập tức đến ngay” Dương Minh nói, trong lòng có chút hối hận, sớm biết như vậy không ăn gì nữa. Ăn bánh mì khô, khó ăn muốn chết.
Dập máy, Dương Minh vội vàng mặc áo khoác, xuống lầu. Đến nhà Lưu Duy Sơn, Dương Minh không định mua quà gì. Bởi vì hắn biết Lưu Duy Sơn không thiếu gì. Ngày lễ ngày tết, đám sinh viên và thương nhân đều tặng quà cho Lưu Duy Sơn. Mình mang quà đến tặng lại ra vẻ khách sáo. Sở Huệ Phương cũng không cho mình làm như vậy.
Mùa đông phương bắc, dù là tết dương lịch khi mùa xuân sắp về nhưng vẫn khá lạnh. Vì thế mà xe taxi cũng khó bắt. Về phần xe bus cũng không tiện đi. Còn một vấn đề đó là do thu nhập của mọi người tăng lên, không cần để ý chút tiền xe.
Nhưng dù sao cũng khó bắt được xe, nhất là đang tầm trưa, rất nhiều lái xe đi ăn cơm, càng khó bắt taxi hơn.
Dương Minh đợi một lát, các xe taxi đi qua đều có khách, chẳng có xe nào trống. Dương Minh bất đắc dĩ, mặc dù đi xe bus cũng được, nhưng lại chậm. Tiếu Tình và bố mẹ nuôi nhất định đang chờ mình đến ăn cơm.
Dương Minh sốt ruột, đang định gọi điện cho Hầu Chấn Hám, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình: “Dương Minh”
Dương Minh vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía tiếng gọi. Chỉ thấy một chiếc taxi màu đỏ đỗ cách mình không xa. Từ cửa kính xe lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đang cười cười với mình. Chính là Chu Giai Giai.
“Chu Giai Giai? Là bạn?” Dương Minh sửng sốt.
“Đúng thế, bạn bắt taxi à? Có phải là không gọi được” Chu Giai Giai.
“Ừ, mùa đông, không dễ bắt” Dương Minh gật đầu. Hắn đã không còn chán ghét Chu Giai Giai nữa, trong lòng chỉ còn chút mâu thuẫn mà thôi. Dù sao khúc mắc bao năm không phải muốn cởi là cởi được.
“Bạn muốn đi đâu? Mình đang định đến trường, nếu thuận dường, bạn lên cùng đi với mình?” Chu Giai Giai cười nói.
“Tốt quá, mình vừa lúc muốn đến trường” Dương Minh vội vàng đi tới. Bây giờ không phải lúc giả ngưu x, đứng một lúc chút nữa thì chết cóng. Dương Minh không việc gì phải tự chịu tội.
“Hắc, chú em, duyên với con gái được đó?” Vừa lên xe, Dương Minh nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn thì ra là Tôn Côn.
“Côn ca’ Dương Minh có chút xấu hổ gọi, thật quá trùng hợp. Chẳng qua cũng khó trách, từng lái xe đều có địa bàn của mình. Tôn Côn thích đi quanh đây, thường xuyên gặp cũng không có gì lạ.
“Dương Minh, hai người biết nhau?” Chu Giai Giai tò mò hỏi.
“Biết” Dương Minh chưa kịp nói, Tôn Côn đã mở miệng trước: “Hai chúng ta biết nhau được một thời gian rồi. Cô em, xem ra lần này anh chạy phí công rồi, hơn trăm đồng cũng không có”
“A?” Chu Giai Giai lập tức hiểu ý Tôn Côn, xấu hổ nói: “Như vậy sao được, tiền xe vẫn phải trả chứ ạ”