Dương Minh nhìn Dương Đại Sơn, nói: “Mà bác, thân là anh cả, bác không thể độ lượng một ít sao? Bởi vì chuyện nhỏ đó mà căng thẳng đến tận bây giờ?”
“Cháu nói rất đúng, bác bây giờ cũng đã nghĩ ra, chuyện đó cũng đã là quá khứ” Dương Đại Sơn gật đầu nói: “Có thể là do bác quá cố chấp”
“Được rồi ạ, chuyện này không nhắc đến nữa. Dù sao cũng là chuyện bậc cha chú, cháu không thể có ý kiến” Dương Minh cắt ngang lời lão, nói: “Bác, bác muốn biết gì thì hỏi đi”
“Dương Minh, cháu hình như rất quen Báo ca?” Dương Đại Sơn gật đầu hỏi.
“Vâng, coi như quen thuộc” Dương Minh nói: “Hắn không nhắc với bác sao?”
“Cái gì? Báo ca đã biết quan hệ bác cháu giữa chúng ta từ trước?” Dương Đại Sơn hỏi.
“Lần trước khi bác bị bắt, là cháu tìm người cứu bác” Nếu Dương Đại Sơn đã biết một ít chuyện sau lưng của mình, Dương Minh cũng không ngại nói cho lão biết chuyện lần trước là do hắn làm. Chẳng qua chỉ nói mập mờ, không nói tự mình ra tay, mà là tìm người cứu.
“Cái gì? Lần bị bắt cóc đó là cháu...” Dương Đại Sơn nghe xong lập tức ra vẻ kinh hãi.
“Được rồi ạ, không nói cái này nữa: Dương Minh không định nói về chuyện này nữa: “Bác, cháu hiểu rõ ý của bác, nhưng là người làm ăn, tốt nhất không nên quan hệ quá gần Bạo Tam Lập, như vậy sẽ ảnh hưởng bất lợi đến bác”
Dương Minh như đang khuyên Dương Đại Sơn không nên dính vào hắc đạo, thực ra là đang tính toán cho mình. Thân phận hắn là Y tiên sinh, sớm muộn gì cũng lộ ra. Dương Minh không muốn người nhà mình tham dự vào trong đó.
Hắn không thể chơi hắc đạo cả đời. Dương Minh không có suy nghĩ về việc này, cho nên không muốn người nhà tham gia. Hắn bây giờ muốn chính là làm đám Bạo Tam Lập dần dần đi vào chính đạo. Dù sao hắc đạo cũng không phải chuyện tốt, tiền bảo kê và tiền bảo vệ, về bản chất giống nhau, nhưng nghe lại thấy khác hẳn nhau.
Tiền bảo kê là cưỡng ép, hơn nữa nghe là biết có quan hệ với hắc đạo. Nhưng tiền bảo vệ lại chân chính hơn nhiều. Bây giờ rất nhiều khách sạn và câu lạc bộ đêm đều mời bảo vệ, vệ sĩ. Mặc dù Tùng Giang đang có mấy công ty vệ sĩ, nhưng tin rằng với danh tiếng của Bạo Tam Lập, công ty vệ sĩ Danh Dương nhất định sẽ là mặt trời giữa trưa.
Dương Minh cần phải làm chính là diệt hết tất cả các thế lực có thể gây nguy hại đến mình trong Tùng Giang này.
“Bác hiểu ý cháu... chẳng qua, cháu cũng biết đó, lúc làm ăn không thể không có quan hệ với người trên đường. Nếu không có, nửa bước khó đi” Dương Đại Sơn thở dài một hơi: “Lại nói việc làm ăn trước của bác, nếu không có Báo ca thì sớm đã bị đám cạnh tranh nuốt trọn. Bọn chúng sau khi biết bác có chỗ dựa là Báo ca, ai còn dám làm loạn?”
“Bác, cháu trước đây đã đi hỗn, điều bác nói, cháu đương nhiên hiểu. Được rồi, ngoài chuyện làm ăn, các chuyện khác, tốt nhất bác đừng tham dự vào” Dương Minh cũng biết Dương Đại Sơn nói là thật, bất đắc dĩ gật đầu.
“Bác biết, bác có chừng mực” Dương Đại Sơn nói: “Dương Minh, cháu có quan hệ tốt với Báo ca, có thể nói giúp bác một câu không?”
“Ồ? Nói gì?” Dương Minh kỳ quái hỏi: “Quan hệ giữa bác và Bạo Tam Lập cũng tốt mà?”
“Cái này.. chỉ là quan hệ hợp tác” Dương Đại Sơn có chút xấu hổ.
“Chuyện gì ạ?” Dương Minh nhíu mày.
“Báo ca muốn tìm người cùng mở một khu giải trí, nhưng người có quan hệ hợp tác với Báo ca như bác thì đến mấy người liền. Những người đó đều có thực lực mạnh hơn bác. Cho nên bác muốn nắm mối làm ăn này cũng rất khó” Dương Đại Sơn nói.
“Bác, bác vừa mới thành lập công ty địa ốc, bây giờ lại muốn mở khu giải trí, bác chiến cả hai mặt, làm quá lớn đó. Đến lúc đó sẽ khó làm lắm” Dương Minh cảm thấy Dương Đại Sơn không phải người nóng lòng mong thành công như vậy, sao đột nhiên có suy nghĩ mạo hiểm như vậy. “Dương Minh, bác đã hơn bốn mươi, đời người không có bao nhiêu cơ hội. Lần này chính là một cơ hội. Mấy năm qua bác phấn đấu nhưng tài sản không tăng lên. Nếu nắm được cơ hội này, tài sản của bác có thể tăng lên một mức mới” Dương Đại Sơn nói: “Cho nên bác muốn làm”
“Bác, có thể bác không muốn nghe, nhưng cháu vẫn muốn khuyên bác một chút. Bác đừng làm cái khu giải trí gì đó, làm tốt công ty địa ốc của bác, nếu không đến lúc đó hối hận cũng không kịp” Dương Minh nói: “Cháu chỉ nói đến đây mà thôi. Nếu bác vẫn cố ý muốn làm thì cháu sẽ nói giúp bác một câu”
Dương Đại Sơn do dự một chút, cắn răng nói: “Bác vẫn muốn làm, Dương Minh, cháu giúp bác”
“Vâng, chẳng qua đến lúc đó bác đừng hối hận” Dương Minh gật đầu nói.
“Cháu sao nói giống bố cháu năm đó thế?” Dương Đại Sơn đột nhiên cười cười, nhìn Dương Minh.
Dương Minh cũng cười cười, không nói gì. Dương Phụ có thể đoán nhầm, nhưng mình nói với bác, chính là có lý.
Dương Minh cũng biết Dương Đại Sơn đã quyết tâm, vậy mình có khuyên cũng vô dụng. Nguyên nhân không vì gì khác, Dương Đại Sơn đã hơn bốn mươi, đời người không có mấy cơ hội, lão muốn thử một phen.
Dương Minh đã khuyên, cho nên cũng không nói nữa. Dương Minh khác với Dương Phụ, sẽ không bởi vì chuyện người khác mà tức giận.
Ra khỏi quán cafe, Dương Minh gọi điện cho Dương Minh, hỏi về khu giải trí, quả nhiên là như vậy. Nhưng đúng như lời Dương Đại Sơn nói, Hầu Chấn Hám còn chưa xác định người hợp tác cuối cùng.
“Nếu kinh nghiệm của bác tôi cũng được, thì cho lão kinh doanh” Dương Minh phân phó.
“Dương ca, bác của anh là kém nhất trong mấy người đó, tôi sợ lão kinh doanh không được, như vậy sẽ lỗ tiền” Hầu Chấn Hám không phải không có điều lo lắng.
“Chắc chắn lỗ sao?” Dương Minh hỏi một câu.
“90% là lỗ, Dương Đại Sơn không kinh doanh ở ngành này bao giờ, hơn nữa mới lập công ty địa ốc, nếu như phân tâm, hai mặt đều không tốt” Hầu Chấn Hám phân tích.
“Bỏ đi, bù tiền thì bù tiền” Dương Minh thản nhiên nói: “Cứ để bác ấy đi”
“A? Vâng” Hầu Chấn Hám mặc dù biết Dương Đại Sơn là họ hàng của Dương Minh, nhưng bây giờ cũng không phải là chiếu cố họ hàng, mà là tự làm mình mất tiền.
Dương Minh là ông chủ, Hầu Chấn Hám đặt tên công ty cũng là ý ám chỉ Dương Minh, cho nên mới rất nghi hoặc, đây là cách làm ăn sao?
Chẳng qua nếu Dương Minh đã nói, Hầu Chấn Hám dù như thế nào cũng phải chấp hành. Hơn nữa Dương Minh cũng đã nói, bù tiền thì bù tiền, như vậy mình cũng không có trách nhiệm gì. Dập máy, Dương Minh lắc đầu cười khổ. Ông bác này quá ngang bướng. Dương Minh đành phải an ủi mình, coi như giúp bố vậy.
Dương Đại Sơn nếu nhu bù tiền, thật đúng giống như lời bố nói năm đó. Chẳng qua nếu có ngày đó, Dương Phụ có vui không?
Bây giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Dương Minh bắt taxi về nhà.
Trương Uy Hàn được Dương Minh tiến cử, thuận lợi thành đệ tử của Lưu Duy Sơn. Điều này làm hắn rất cảm kích, mấy lần muốn gọi điện mời Dương Minh ăn cơm, nhưng Dương Minh đều từ chối.
Không phải Dương Minh không nể mặt hắn, mà là Dương Minh quá bận. Gần đây rất bận, tết dương lịch cũng không được nghỉ.
Hôm nay vốn định nằm nhà ngủ, nhưng hết chuyện này đến chuyện khác đổ xuống đầu Dương Minh.
Vừa đi tắm xong, định ngủ sớm. Dương Minh đột nhiên nhìn điện thoại di động của mình thì thấy hơn hai mười cuộc gọi nhỡ. Dương Minh kinh ngạc, có hơn mười phút, ai lại gọi nhiều như vậy? Cứ ba mươi giây gọi một cuộc, còn không ngừng gọi.
Dương Minh cầm lên, mở ra xem thì thấy là Dương Đại Sơn gọi. Dương Minh cười khổ, sao lại như vậy chứ? Đang định gọi cho lão, thì Dương Đại Sơn đã gọi tới.
“Alo, bác, cháu đã hỏi chuyện của bác” Dương Minh nghe điện, nhưng không đợi hắn nói hết, Dương Đại Sơn đã cắt ngang.
“Dương Minh, cháu ở đâu?” Dương Lệ xảy ra chuyện” Dương Đại Sơn vội vàng nói.Dương Minh nhìn Dương Đại Sơn, nói: “Mà bác, thân là anh cả, bác không thể độ lượng một ít sao? Bởi vì chuyện nhỏ đó mà căng thẳng đến tận bây giờ?”
“Cháu nói rất đúng, bác bây giờ cũng đã nghĩ ra, chuyện đó cũng đã là quá khứ” Dương Đại Sơn gật đầu nói: “Có thể là do bác quá cố chấp”
“Được rồi ạ, chuyện này không nhắc đến nữa. Dù sao cũng là chuyện bậc cha chú, cháu không thể có ý kiến” Dương Minh cắt ngang lời lão, nói: “Bác, bác muốn biết gì thì hỏi đi”
“Dương Minh, cháu hình như rất quen Báo ca?” Dương Đại Sơn gật đầu hỏi.
“Vâng, coi như quen thuộc” Dương Minh nói: “Hắn không nhắc với bác sao?”
“Cái gì? Báo ca đã biết quan hệ bác cháu giữa chúng ta từ trước?” Dương Đại Sơn hỏi.
“Lần trước khi bác bị bắt, là cháu tìm người cứu bác” Nếu Dương Đại Sơn đã biết một ít chuyện sau lưng của mình, Dương Minh cũng không ngại nói cho lão biết chuyện lần trước là do hắn làm. Chẳng qua chỉ nói mập mờ, không nói tự mình ra tay, mà là tìm người cứu.
“Cái gì? Lần bị bắt cóc đó là cháu...” Dương Đại Sơn nghe xong lập tức ra vẻ kinh hãi.
“Được rồi ạ, không nói cái này nữa: Dương Minh không định nói về chuyện này nữa: “Bác, cháu hiểu rõ ý của bác, nhưng là người làm ăn, tốt nhất không nên quan hệ quá gần Bạo Tam Lập, như vậy sẽ ảnh hưởng bất lợi đến bác”
Dương Minh như đang khuyên Dương Đại Sơn không nên dính vào hắc đạo, thực ra là đang tính toán cho mình. Thân phận hắn là Y tiên sinh, sớm muộn gì cũng lộ ra. Dương Minh không muốn người nhà mình tham dự vào trong đó.
Hắn không thể chơi hắc đạo cả đời. Dương Minh không có suy nghĩ về việc này, cho nên không muốn người nhà tham gia. Hắn bây giờ muốn chính là làm đám Bạo Tam Lập dần dần đi vào chính đạo. Dù sao hắc đạo cũng không phải chuyện tốt, tiền bảo kê và tiền bảo vệ, về bản chất giống nhau, nhưng nghe lại thấy khác hẳn nhau.
Tiền bảo kê là cưỡng ép, hơn nữa nghe là biết có quan hệ với hắc đạo. Nhưng tiền bảo vệ lại chân chính hơn nhiều. Bây giờ rất nhiều khách sạn và câu lạc bộ đêm đều mời bảo vệ, vệ sĩ. Mặc dù Tùng Giang đang có mấy công ty vệ sĩ, nhưng tin rằng với danh tiếng của Bạo Tam Lập, công ty vệ sĩ Danh Dương nhất định sẽ là mặt trời giữa trưa.
Dương Minh cần phải làm chính là diệt hết tất cả các thế lực có thể gây nguy hại đến mình trong Tùng Giang này.
“Bác hiểu ý cháu... chẳng qua, cháu cũng biết đó, lúc làm ăn không thể không có quan hệ với người trên đường. Nếu không có, nửa bước khó đi” Dương Đại Sơn thở dài một hơi: “Lại nói việc làm ăn trước của bác, nếu không có Báo ca thì sớm đã bị đám cạnh tranh nuốt trọn. Bọn chúng sau khi biết bác có chỗ dựa là Báo ca, ai còn dám làm loạn?”
“Bác, cháu trước đây đã đi hỗn, điều bác nói, cháu đương nhiên hiểu. Được rồi, ngoài chuyện làm ăn, các chuyện khác, tốt nhất bác đừng tham dự vào” Dương Minh cũng biết Dương Đại Sơn nói là thật, bất đắc dĩ gật đầu.
“Bác biết, bác có chừng mực” Dương Đại Sơn nói: “Dương Minh, cháu có quan hệ tốt với Báo ca, có thể nói giúp bác một câu không?”
“Ồ? Nói gì?” Dương Minh kỳ quái hỏi: “Quan hệ giữa bác và Bạo Tam Lập cũng tốt mà?”
“Cái này.. chỉ là quan hệ hợp tác” Dương Đại Sơn có chút xấu hổ.
“Chuyện gì ạ?” Dương Minh nhíu mày.
“Báo ca muốn tìm người cùng mở một khu giải trí, nhưng người có quan hệ hợp tác với Báo ca như bác thì đến mấy người liền. Những người đó đều có thực lực mạnh hơn bác. Cho nên bác muốn nắm mối làm ăn này cũng rất khó” Dương Đại Sơn nói.
“Bác, bác vừa mới thành lập công ty địa ốc, bây giờ lại muốn mở khu giải trí, bác chiến cả hai mặt, làm quá lớn đó. Đến lúc đó sẽ khó làm lắm” Dương Minh cảm thấy Dương Đại Sơn không phải người nóng lòng mong thành công như vậy, sao đột nhiên có suy nghĩ mạo hiểm như vậy. “Dương Minh, bác đã hơn bốn mươi, đời người không có bao nhiêu cơ hội. Lần này chính là một cơ hội. Mấy năm qua bác phấn đấu nhưng tài sản không tăng lên. Nếu nắm được cơ hội này, tài sản của bác có thể tăng lên một mức mới” Dương Đại Sơn nói: “Cho nên bác muốn làm”
“Bác, có thể bác không muốn nghe, nhưng cháu vẫn muốn khuyên bác một chút. Bác đừng làm cái khu giải trí gì đó, làm tốt công ty địa ốc của bác, nếu không đến lúc đó hối hận cũng không kịp” Dương Minh nói: “Cháu chỉ nói đến đây mà thôi. Nếu bác vẫn cố ý muốn làm thì cháu sẽ nói giúp bác một câu”
Dương Đại Sơn do dự một chút, cắn răng nói: “Bác vẫn muốn làm, Dương Minh, cháu giúp bác”
“Vâng, chẳng qua đến lúc đó bác đừng hối hận” Dương Minh gật đầu nói.
“Cháu sao nói giống bố cháu năm đó thế?” Dương Đại Sơn đột nhiên cười cười, nhìn Dương Minh.
Dương Minh cũng cười cười, không nói gì. Dương Phụ có thể đoán nhầm, nhưng mình nói với bác, chính là có lý.
Dương Minh cũng biết Dương Đại Sơn đã quyết tâm, vậy mình có khuyên cũng vô dụng. Nguyên nhân không vì gì khác, Dương Đại Sơn đã hơn bốn mươi, đời người không có mấy cơ hội, lão muốn thử một phen.
Dương Minh đã khuyên, cho nên cũng không nói nữa. Dương Minh khác với Dương Phụ, sẽ không bởi vì chuyện người khác mà tức giận.
Ra khỏi quán cafe, Dương Minh gọi điện cho Dương Minh, hỏi về khu giải trí, quả nhiên là như vậy. Nhưng đúng như lời Dương Đại Sơn nói, Hầu Chấn Hám còn chưa xác định người hợp tác cuối cùng.
“Nếu kinh nghiệm của bác tôi cũng được, thì cho lão kinh doanh” Dương Minh phân phó.
“Dương ca, bác của anh là kém nhất trong mấy người đó, tôi sợ lão kinh doanh không được, như vậy sẽ lỗ tiền” Hầu Chấn Hám không phải không có điều lo lắng.
“Chắc chắn lỗ sao?” Dương Minh hỏi một câu.
“90% là lỗ, Dương Đại Sơn không kinh doanh ở ngành này bao giờ, hơn nữa mới lập công ty địa ốc, nếu như phân tâm, hai mặt đều không tốt” Hầu Chấn Hám phân tích.
“Bỏ đi, bù tiền thì bù tiền” Dương Minh thản nhiên nói: “Cứ để bác ấy đi”
“A? Vâng” Hầu Chấn Hám mặc dù biết Dương Đại Sơn là họ hàng của Dương Minh, nhưng bây giờ cũng không phải là chiếu cố họ hàng, mà là tự làm mình mất tiền.
Dương Minh là ông chủ, Hầu Chấn Hám đặt tên công ty cũng là ý ám chỉ Dương Minh, cho nên mới rất nghi hoặc, đây là cách làm ăn sao?
Chẳng qua nếu Dương Minh đã nói, Hầu Chấn Hám dù như thế nào cũng phải chấp hành. Hơn nữa Dương Minh cũng đã nói, bù tiền thì bù tiền, như vậy mình cũng không có trách nhiệm gì. Dập máy, Dương Minh lắc đầu cười khổ. Ông bác này quá ngang bướng. Dương Minh đành phải an ủi mình, coi như giúp bố vậy.
Dương Đại Sơn nếu nhu bù tiền, thật đúng giống như lời bố nói năm đó. Chẳng qua nếu có ngày đó, Dương Phụ có vui không?
Bây giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Dương Minh bắt taxi về nhà.
Trương Uy Hàn được Dương Minh tiến cử, thuận lợi thành đệ tử của Lưu Duy Sơn. Điều này làm hắn rất cảm kích, mấy lần muốn gọi điện mời Dương Minh ăn cơm, nhưng Dương Minh đều từ chối.
Không phải Dương Minh không nể mặt hắn, mà là Dương Minh quá bận. Gần đây rất bận, tết dương lịch cũng không được nghỉ.
Hôm nay vốn định nằm nhà ngủ, nhưng hết chuyện này đến chuyện khác đổ xuống đầu Dương Minh.
Vừa đi tắm xong, định ngủ sớm. Dương Minh đột nhiên nhìn điện thoại di động của mình thì thấy hơn hai mười cuộc gọi nhỡ. Dương Minh kinh ngạc, có hơn mười phút, ai lại gọi nhiều như vậy? Cứ ba mươi giây gọi một cuộc, còn không ngừng gọi.
Dương Minh cầm lên, mở ra xem thì thấy là Dương Đại Sơn gọi. Dương Minh cười khổ, sao lại như vậy chứ? Đang định gọi cho lão, thì Dương Đại Sơn đã gọi tới.
“Alo, bác, cháu đã hỏi chuyện của bác” Dương Minh nghe điện, nhưng không đợi hắn nói hết, Dương Đại Sơn đã cắt ngang.
“Dương Minh, cháu ở đâu?” Dương Lệ xảy ra chuyện” Dương Đại Sơn vội vàng nói.