“Hai bọn mày lại đây” Bạch Khản rất ngưu nói với Dương Minh và Tôn Hạo Minh.
Dương Minh nhún vai cùng Tôn Hạo Minh đi tới. Mà lúc này Tất Hải đã thấy Dương Minh, không khỏi có chút kinh ngạc. Dương Minh có thể nói là người cùng đẳng cấp với Bạo Tam Lập, sao đột nhiên thành tiểu đệ của người khác?
“Hai thằng bọn mày nhìn cái gì, gọi Hải ca. Đây là Lão Đại của tao” Bạch Khản trừng mắt, mắng Dương Minh và Tôn Hạo Minh.
“Bốp” Bạch Khản vừa dứt câu, một cái tát đã rơi vào mặt hắn, làm hắn ngây dại, có chút kinh ngạc nhìn Tất Hải là người ra tay, khó có thể tin há hốc mồm nói: “Hải ca, sao anh đánh em?”
“Hải ca, Hải con mẹ ca à” Tất Hải tức giận mắng: “Dương ca có thể gọi tao là Hải ca sao? Gọi tao là Tiểu Hải đã là coi trọng tao lắm rồi” Nói xong Tất Hải nịnh nọt xoay người lại, nhìn Dương Minh nói: “Dương ca, anh cũng tới? Sao lại không đi vào?”
“Ồ, là một thằng bạn thân hồi cấp hai mang tao đến. Đây là Lão Đại của hắn. Gọi gì nhỉ? Đúng, là Bạch Khản, bắt tao gọi hắn là Bạch ca, còn nói dẫn tao đến cho mở rộng tầm mắt” Dương Minh cười nói.
“Bốp” Lại một cái tát nữa: “Dương ca là bạn của Báo ca, có gì mà Dương ca chưa thấy? Đầu mày bị lừa đá à?”
“Em...” Bạch Khản đúng lả muốn khóc. Tôn Hạo Minh không phải nói Dương Minh là sinh viên đại học sao? Hơn nữa đã N năm không hỗn trên đường. Sao bây giờ vẫn còn ngưu như vậy?
“Mày đó, gọi Dương ca” Tất Hải mất hứng. Vốn tưởng rằng Bạch Khản là thằng tiểu đệ khá tinh minh nên mới đưa hắn đến tăng thêm kiến thức. Không ngờ rằng lại không hiểu chuyện, đứng ngu ra đó làm gì.
“Dương ca....” Lúc này Bạch Khản mới có phản ứng, vội vàng nói.
“Đừng, mặt tôi không lớn như vậy đâu” Dương Minh là kẻ thù lâu, ai muốn mình tỷ thí chứ?
“Dương ca.... em.... đây là không biết” Bạch Khản có chút xấu hổ.
Người kinh ngạc nhất ở đây là Tôn Hạo Minh. Hắn thật không ngờ Lão Đại của Lão Đại mình lại tôn kính Dương Minh như vậy, điều này làm hắn rất khó hiểu.
Thấy Dương Minh không để ý đến mình, Bạch Khản đành ngượng ngùng đứng sang bên.
“Ở đây không có chuyện của mày, mày về đi” Tất Hải trừng mắt nhìn Bạch Khản: “Về tao sẽ thu thập mày”
Bạch Khản bất đắc dĩ, không nghĩ đến khó khăn lắm mới có một cơ hội tiếp xúc với lãnh đạo mà lại mất đi. Chẳng qua không có cách nào, ai bảo hắn không có mắt.
Tất Hải nói, hắn không thể không nghe, đành phải mắng Tôn Hạo Minh: “Mày về với tao” Hắn hiển nhiên không dám nói gì với Dương Minh, chỉ có thể phát tiết cơn tức lên người tiểu đệ của mình.
“Một mình mày về” Tất Hải biết Tôn Hạo Minh là bạn thân của Dương Minh, hơn nữa thấy Dương Minh cười cười nói nói với Tôn Hạo Minh, rõ ràng là bạn rất thân. Hắn sao có thể để Tôn Hạo Minh rời đi.
Chẳng những không để Tôn Hạo Minh đi, hơn nữa phải nhớ kỹ người này, sau này có cơ hội nhất định phải đề bạt một chút. Ơn của Dương Minh đối với mình, hắn sẽ không quên.
Bạch Khản bực mình, đây là chuyện gì chứ. Mình phải đi, tiểu đệ lại lưu lại, như vậy sau này hắn sao có thể đi hỗn được chứ. Cũng không thể ngẩng đầu được với đám tiểu đệ khác.
Nhưng nghĩ là nghĩ, Tất Hải vẫn ngoan ngoãn rời đi.
“Đây là Tôn Hạo Minh, bạn thân của tao hồi cấp hai” Dương Minh vỗ vai Tôn Hạo Minh, nói với Tất Hải
“Tôn ca, chào anh” Tất Hải vội vàng đưa tay ra, muốn bắt tay Tôn Hạo Minh: “Sau này cứ gọi tôi là Tiểu Hải”
“Hải ca anh...” Tôn Hạo Minh không biết làm sao. Người trước mặt là Lão Đại của Lão Đại mình, không ngờ lại cung kính với mình như vậy. Tôn Hạo Minh không biết làm gì cho tốt.
“Anh là bạn thân của Dương ca, hiển nhiên là người mà Tất Hải tôi kính trọng” Tất Hải thấy Tôn Hạo Minh xấu hổ, vội vàng giải thích.
“Nhưng mà, tôi” Tôn Hạo Minh vẫn xấu hổ.
“Không có gì, Tôn Hạo Minh, hắn bảo mày gọi gì thì cứ gọi như vậy” Dương Minh thản nhiên nói: “Đi vào thôi, Bạch Khản đi rồi, tao mang mày đi gặp Lão Đại thượng tầng”
Tên gác cửa không nhận ra Dương Minh là ai, nhưng thấy Tất Hải lại rất cung kính, không dám chậm trễ, tươi cười mời Dương Minh vào trong.
Đại sảnh tổ chức bữa tiệc rất lớn, khách khứa đi lại bên trong. Xem ra Bạo Tam Lập bây giờ rất có mặt mũi. Ở đây Dương Minh thấy mấy người quen thuộc. Quách Kiện Siêu và Hoa tổng đều ở đây.
Quách Kiện Siêu và Hoa tổng nếu đã đến, như vậy Tôn Khiết có đến không? Không biết tại sao Dương Minh đột nhiên nghĩ đến Tôn Khiết. Chẳng qua hắn lập tức vỗ trán, nghĩ đến Tôn Khiết đang ở Đông Hải, sao có thể xuất hiện ở đây.
Còn có người làm hắn ngạc nhiên, là Tống Hàng, Tống Hàng không ngờ cũng đến.
Chẳng qua ngoài ý muốn vẫn còn. Dương Minh nhìn lướt qua đám người, đều là người nổi tiếng ở Tùng Giang. Làm Dương Minh kinh ngạc chính là Dương Đại Sơn cũng đến.
Điều này làm Dương Minh muốn lập tức rời đi. Hắn không phải sợ Dương Đại Sơn nhìn thấy, mà sợ Dương Đại Sơn nói chuyện này với bố mẹ mình.
Chẳng qua nếu đã vào mà lập tức rời đi sẽ không ổn. Huống chi bên cạnh còn có Tôn Hạo Minh.
“Dương Minh, sao mày biết Hải ca?” Nhân lúc Tất Hải nói chuyện với người khác, Tôn Hạo Minh có chút kỳ quái hỏi.
“Tất Hải hỏi, nói ra rất dài” Dương Minh cười khổ lắc đầu, đúng là không phải hai ba câu là hết: “Chuyện này để sau sẽ nói. Nếu mày muốn đi đường này, tao sẽ bảo Tất Hải giúp mày”
“Dương Minh, mày có phải đang giấu tao. Mày thực ra vẫn đi hỗn?” Tôn Hạo Minh nhìn Dương Minh: “Tại sao Hải ca lại tôn kính mày như vậy?”
“Tao quen Lão Đại của Tất Hải” Dương Minh cười cười: “Hơn nữa vị trí của Tất Hải cũng là do tao tiến cử”
“Báo ca?” Tôn Hạo Minh kinh ngạc nói: “Dương Minh, mày còn biết Báo ca?”
“Ừ, tao và hắn quan hệ cũng được, lát nữa giới thiệu với mày” Dương Minh gật đầu nói.
“Thật sao? Tốt quá” Tôn Hạo Minh hưng phấn nói: “Tao biết mày luôn có biện pháp”
Dương Minh vốn định giấu trong đám người, chờ yến hội kết thúc thì tìm cơ hội lén gặp Bạo Tam Lập, cứ như vậy có thể tránh mặt được Dương Đại Sơn.
Nhưng sợ cái gì lại đến cái đó. Dương Minh chưa kịp tìm một góc để ẩn thì đã nghe thấy Bạo Tam Lập lớn tiếng gọi: “Dương ca, anh đã đến?”
Dương Minh thầm nghĩ người này mắt thần à, sao nhận ra mình nhanh thế.
Thực ra không phải là mắt Bạo Tam Lập quá tốt, mà là mỗi người tiến vào đây, tiểu đệ của Bạo Tam Lập đều báo lại cho Bạo Tam Lập. Cứ như vậy, Bạo Tam Lập liền biết là ai vào. Nếu như người có thân phận một chút, Bạo Tam Lập phải tự mình ra đón.
Địch Lôi hiển nhiên biết Dương Minh, sau khi thấy Dương Minh liền nói cho Bạo Tam Lập. Bạo Tam Lập lúc này mới tìm được Dương Minh.
Chẳng qua may mắn chính là Dương Đại Sơn cũng cách đó không xa. Nghe thấy Bạo Tam Lập đột nhiên gọi “Dương ca” giật mình quay đầu lại, thấy Bạo Tam Lập đi về phía này, không khỏi giật mình.
Bình thường Bạo Tam Lập đều gọi lão là ông chủ Dương, cho đến bây giờ chưa gọi Dương ca. Lúc này trước mặt nhiều người như vậy gọi mình là Dương ca, hiển nhiên là rất nể mặt mình. Cho nên Dương Đại Sơn lập tức đi tới: “Báo ca, anh gọi tôi?”
Bạo Tam Lập nhíu mày, nhìn Dương Đại Sơn nói: “Tôi không gọi anh?”
“Báo ca, vừa nãy anh không phải gọi Dương ca sao?” Dương Đại Sơn có chút buồn bực.
“Anh cảm thấy mình có tư cách là Dương ca sao?” Bạo Tam Lập nghiêm mặt nói: “Quan hệ giữa hai ta tuy được, nhưng anh đừng có mà quên thân phận”
“A?” Dương Đại Sơn càng mơ hồ: “Không phải tôi sao? Ở gần đây có người họ Dương sao?”
Hả? Dương Minh? Sao thằng này lại đến đây? Dương Đại Sơn nhìn xung quanh thì thấy Dương Minh. Thằng này không chịu học, đến đây làm gì?
Dương Đại Sơn rất rất xấu hổ, không chỗ phát tiết. Thấy cháu mình đến đây nên càng tức giận, chuẩn bị dạy bảo Dương Minh một trận.
Lão không thèm nghĩ tại sao Dương Minh vào được đây, vào bằng cách nào, mà chỉ muốn phát tiết cơn xấu hổ của mình mà thôi, không nghĩ gì được nhiều.
Dương Đại Sơn bị Bạo Tam Lập mắng, bước nhanh đến trước mặt Dương Minh.