Chương 420: Dương Đại Sơn mời khách.

“Vâng, cô ấy đã gọi, cháu biết rồi. Chú có việc mà” Dương Minh nói.

“Ừ, cháu đừng nghĩ nhiều, ý của chú, cháu hiểu rõ mà” Trần Phi dặn: “Chú luôn coi trọng cháu”

“Ha ha, cháu hiểu mà” Dương Minh cười nói.

“Vậy là tốt, hôm nào chú mời cháu ăn cơm” Trần Phi nói: “Không nói nữa, chú đến đội rồi”

“Vâng, gặp lại chú sau” Dương Minh tắt máy.

“Bây giờ mẹ yên tâm rồi chứ?” Dương Minh nhún vai cười nói với Dương mẫu vẫn đứng bên nghe lén.

“Thằng bé này...” Dương mẫu bị con trai trêu đến đỏ mặt, đành phải nói: “Nếu thật sự có chuyện thì thôi. Vừa hay, con thu xếp một chút, con và bố con hôm nay chuẩn bị đến dự tiệc ở nhà bác”

“Bác?” Dương Minh ngẩn ra: “Bác ấy chủ động mời họ hàng sao?”

Dương Đại Sơn trong ấn tượng của Dương Minh luôn là người thích tránh xa người thân, chẳng lẽ chuyện lần trước làm ông ta thay đổi thái độ?

“Ừ, bác con mời khác. Mẹ và bố con tối qua nhận được điện. Bởi vì hôm nay con đến nhà Trần Mộng Nghiên nên không nói. Bây giờ con không đến đó thì đi cùng bố mẹ” Dương mẫu nói.

“Vâng ạ, vừa lúc con mua quà tặng Dương Lệ mà vẫn chưa đưa cho chị ta” Dương Minh gật đầu nói. Lần trước từ Hongkong về vẫn chưa gặp được Dương Lệ. “Vậy con chuẩn bị một chút, mẹ và bố con cũng chuẩn bị một chút” Dương mẫu phân phó.

“Được” Dương Minh đáp.

Ba người bắt taxi đến biệt thự nhà Dương Đại Sơn. Hôm nay Dương Đại Sơn mời khách ở nhà, đây là lần đầu tiên. Các lần trước đều là ở nhà hàng khách sạn. Dương Đại Sơn ngại nhất chính là người thân đến nhà.

Có lẽ bởi vì lần trước bị bắt, nhà Dương Minh bỏ sức không ít cho nên Dương Đại Sơn rất nhiệt tình bắt chuyện với bọn họ.

“Đại Hải, đến rồi à? Mau vào nhà ngồi. Chị dâu chú đang dưới bếp, không thể ra đón” Dương Đại Sơn nói.

“Bác” Dương Minh chào một câu. Mặc dù có chút thành kiến với lão, nhưng vì bố mẹ, Dương Minh vẫn phải tôn kính một chút. Huống hồ biểu hiện hôm nay của lão không làm người khác chán ghét.

“Dương Minh à, chị cháu trên lầu, cháu đi tìm nó đi, lát nữa Tiểu Ba cũng đến” Dương Đại Sơn nói.

“Vâng, cháu vừa lúc mang quà cho chị ấy, cháu lên đó’ Dương Minh gật đầu.

“Ha ha, còn mang quà gì chứ, người một nhà mà” Tính tình Dương Đại Sơn đúng là thay đổi không ít? Tại sao? Cũng không phải là lần trước bị bắt sao.

Sau vụ việc sống chết đó, Dương Đại Sơn thấy được rất nhiều. Cũng không còn phản cảm người thân đến chơi nữa. Bây giờ dù nhà Dương Minh đến vay chút tiền, lão cũng không phản đối. Nhưng lão không biết Dương Minh bây giờ còn nhiều tiền hơn lão nhiều.

Dương Minh lên lầu, đi đến cửa phòng Dương Lệ, gõ cửa. Dương Lệ từ trong nói vọng ra: “Ai đó? Cửa không khóa”

Dương Minh đẩy cửa đi vào: “Là em, Dương Minh”

“Em cũng đến?” Thái độ Dương Đại Sơn đã tốt không có nghĩa Dương Lệ cũng tốt.

“Đến, đây là quà em mang từ Hongkong về cho chị, có muốn hay không thì tùy” Dương Minh nghe giọng điệu này của Dương Lệ liền tức giận. Ông nợ gì cô, cô đưa cái mặt thối tha đó ra sao? Nếu không phải họ hàng sớm đã tát cho cô một cái.

“Em? Mang cho chị?” Dương Minh chu miệng nói: “Không phải mấy đồ thổ sản gì chứ?”

“Không thích thì tùy” Dương Minh tức giận: “Không thích chị ném ra ngoài cửa sổ”

“Đồ gì, đưa chị xem chút” Dương Lệ ngoài miệng nói không cần, nhưng tay lại không rảnh rỗi, mở cái túi mà Dương Minh đưa cho nàng.

“Túi LV?” Dương Lệ ngẩn ra: “Đây là hàng thật sao? Em có thể mua được sao?”

Dương Minh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, thật muốn đá cho Dương Lệ một cái: “Không cần thì chị ném đi”

Túi này lúc Dương Minh đi mua túi cho Dương Minh, thuận tiện mua cho Dương Lệ, không nghĩ cô gái này còn bới lông tìm vết.

“Hừ” Dương Lệ hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ thứ đồ giả này cũng được, chờ hôm nào cho Tôn Khiết xem. Tôn Khiết biết hàng, có lẽ nhìn ra được thật giả. Dương Lệ liền nói: “Chị cầm trước, nếu là giả sẽ ném”

“Tùy” Dương Minh chẳng muốn tức với cô ta. Người như vậy, tức cô ta thì chắc tức chết mất.

Không lâu sau, Dương Tiểu Ba cũng đến, đẩy cửa phòng Dương Lệ đi vào: “Anh, chị, hai người đều ở đây à?”

“Ừ, Tiểu Ba, mày cũng đến à” Dương Minh gật đầu cười nói: “Lên cấp ba đã quen chưa?”

“Rất tốt, đại ca, đôi giầy đá bóng anh cho em, đám bạn lớp em hâm mộ đến chết. Lớp em có một thằng béo, bố nó rất giàu, nó về bảo bố mua cho nhưng không mua được. Đến cửa hàng đại lý hỏi thì đó là hàng bên Hongkong, ở đây không bán” Dương Tiểu Ba đắc ý nói.

“Hả? Tiểu Ba, Dương Minh cũng mua đồ cho em?” Dương Lệ nhìn Dương Tiểu Ba, hỏi.

“Đúng, chị, chị cũng có sao? Thời gian trước đại ca đi Hongkong” Dương Tiểu Ba nói.

“Chẳng lẽ đây là hàng thật?” Dương Lệ cầm túi LV lên, nhìn nhìn.

Dương Minh chẳng muốn tranh cãi với cô ta, cùng Dương Tiểu Ba xuống lầu.

“Đúng, thằng Trương Tùng kia còn mày gây phiền phức không?” Dương Minh hỏi.

“Không có, Trương Tùng bây giờ là đàn em của em” Dương Tiểu Ba hưng phấn nói: “Bây giờ người trong trường đều biết em là em trai anh, không ai dám gây phiền phức cho em”

“Ngất, uy phong lắm hả?” Dương Minh dở khóc dở cười, cái gì mà mình rất nổi tiếng? Sao nghe như mình rất xấu xa?

“Em cảm thấy rất uy phong” Dương Tiểu Ba gật đầu.

Trong nháy mắt đã đến giờ ăn. Dương Đại Sơn ngồi ở ghế chủ nhà, nói với mọi người: “Bây giờ sẽ tuyên bố một tin tức tốt, tôi đã bán đi, không làm nữa”

Mọi người sửng sốt, đây mà là tin tốt sao? Ngay cả Dương Minh cũng khó hiểu, không biết Dương Đại Sơn muốn nói gì.

“Tôi đã thành lập một công ty địa ốc, năm sau chính thức khai trương” Dương Đại Sơn đắc ý nói: “Dương gia chúng ta coi như bắt đầu quật khởi ở Tùng Giang, đã là gia tộc lớn, sau này chúng ta thường xuyên tụ tập”

Mọi người lúc này nghe xong mới hiểu thì ra Dương Đại Sơn làm ăn lớn, địa ốc đúng là mua bán lớn.

Dương Đại Sơn đúng là đang cảm thấy cả người bay bổng. Bạo Tam Lập là người hợp tác với mình đột nhiên thống nhất cả thế lực hắc đạo Tùng Giang, thân phận Dương Đại Sơn hiển nhiên cũng được tăng lên.

Muốn làm địa ốc, xây dựng, nhất định cần phải có chỗ dựa vững chắc. Hiển nhiên bây giờ Dương Đại Sơn có cái đó. Ai dám nói mình ngưu hơn Bạo Tam Lập? Đương nhiên ngoại trừ Dương Minh.

Mọi người đều nâng chén chúc mừng, mà Dương Minh hiểu rõ ý mà Dương Đại Sơn mời khách. Lão đang muốn khoe khoang thực lực của mình. Bây giờ người lợi hại Dương gia chính là Dương Đại Sơn. Lão có năng lực, hiển nhiên muốn ra vẻ với người thân một chút.

Đương nhiên đều chỉ là bề ngoài, nếu công ty Dương Minh khai trương, có lẽ lão sẽ không nói như vậy.

Chẳng qua Dương Minh cũng không nghĩ gì. Dương Đại Sơn vốn khắc bạc có thể biến thành như vậy, Dương Minh cảm thấy rất được. Đã như vậy còn mong đợi gì hơn?

Trên bàn ăn, Dương Đại Sơn không ngừng khoe khoang lão hôm nay có năng lực, thực lực như thế nào. Chẳng qua lão cũng nói mấy lần nếu mọi người có gì khó khăn, có thể đến tìm lão.

Điều này làm cho Dương Minh cảm thấy khá thoải mái.

Dương Đại Sơn đã thay đổi, bố mẹ Dương Minh và và cả nhà Dương Tiểu Ba đều thấy rõ, bọn họ cũng cảm thấy cao hứng.

Buổi chiều, Dương Đại Sơn chuẩn bị gọi xe chở mọi người đi hát.

Dương Minh thấy bố mẹ khá hăng hái cũng không tiện về trước. Dương Đại Sơn gọi điện đến công ty cho thuê xe, lấy một xe mười hai chỗ, chở mọi người đến KTV Bất Dạ Thiên.

Dương Minh biết Dương Đại Sơn có quan hệ với Bạo Tam Lập, cho nên cũng không khó hiểu. Đó là đại bản doanh của Bạo Tam Lập, Dương Đại Sơn có lẽ là khách quen ở đây.

Quả nhiên người đứng ở cửa cũng biết Dương Đại Sơn.

“Dương tổng, ngài đã đến” Cô gái lễ tân ngoài cửa thấy Dương Đại Sơn lập tức cười đi đến đón.

“Ừ, anh mang người nhà đến chơi, tìm một phòng lớn chút” Dương Đại Sơn nói: “Báo ca có đây không?”

“Báo tổng và Hậu tổng đang bàn bạc chuyện bữa tiệc ngày mai, không có ở đây” Cô gái lễ tân nói.

“Ồ” Dương Đại Sơn gật đầu. Mai là ngày Bạo Tam Lập tổ chức bữa tiệc mời các ông chủ có thân phận ở Tùng Giang, Dương Đại Sơn cũng nhận được thiếp mời.

“Dương tổng, ngài chờ chút, em liên lạc lấy phòng cho ngài” Cô gái nói.

“Tốt, em đi đi” Dương Đại Sơn gật đầu nói. Sau đó nói với mọi người: “Tôi rất quen với ông chủ ở đây, mọi người cứ chơi thoải mái”