“Bá mẫu, có thể để con và Mộng Nghiên nói chuyện với nhau một chút?” Dương Minh có chút đau đầu nhìn Trần mẫu, dù sao có bà ta đứng đây, Dương Minh nói chuyện ko có tiện.
“Với nhau?” Trần mẫu nhìn Dương Minh, trong lòng cũng hết sức tức giận, con gái thật sự là bị mù rồi, thích một người con trai thay đổi thất thường như vậy.
“Bá mẫu, thật ra vừa rồi là hiểu lầm, chú Trần đã giải quyết rõ rồi, cô vào rồi sẽ biết” Dương Minh nói.
“Ơ” Trần mẫu sửng sốt, thật là hiểu lầm sao? Chẳng qua nghe Dương Minh nói rất khẳng định, lại thấy Trần Phi đi ra, cũng gật đầu ko làm khó hắn : “ Vậy được, tôi đi trước, ở đây giao cho cậu, đừng để tiểu Nghiên tức giận”
“Bá mẫu yên tâm” Dương Minh gật đầu.
Trần Mộng Nghiên đương nhiên cũng nghe được câu nói vừa rồi của Dương Minh và mẹ, cho nên, cũng ko có làm ra hành vi kích động nào nữa. Bây giờ nàng cũng đã tin tưởng Dương Minh quả thật ko có gì với Hạ Tuyết, bởi vì nàng biết Dương Minh ko phải loại người dám làm ko dám nhận, nếu hắn đã nói như vậy trước mặt Hạ Tuyết, chỉ rõ quan hệ hai người ra, vậy đại biểu cho Dương Minh và Hạ Tuyết thật sự ko có quan hệ đặc biệt!
Trần mẫu đi rồi, Dương Minh mới cười cười, ôm lấy Trần Mộng Nghiên từ phía sau : “ Sao vậy, lại tức giận?”
“Ai da, anh muốn làm gì! Ba mẹ em đều ở trong, mau thả em ra, để hai người nhìn thấy thì sao bây giờ!” Trần Mộng Nghiên cũng biết mình đã hiểu lầm Dương Minh rồi.
Haizz, tại sao mình ko thể bình tĩnh vậy, lần này may mà Dương Minh giải thích kịp thời, lỡ như để mình cứ tiếp tục hiểu lầm hắn, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn!
Hiểu lầm Dương Minh một lần, hắn liền mang về Lam Lăng, nếu để hiểu lầm thêm lần nữa, ko chừng lại mang ai đó về. Cho nên Trần Mộng Nghiên âm thầm quyết định, về sau phải bình tĩnh một chút, ko thể để như vậy được!
Chẳng qua, bắt nàng nhận sai với Dương Minh, Trần Mộng Nghiên vẫn ko nói được. Dù sao mình cũng là con gái, ích kỷ một chút thì đã sao? Ko có biện pháp, từ xưa tính con gái đã vậy rồi...haizzz...
“Nhìn thì nhìn, dù sao bọn họ cũng biết quan hệ của hai đứa mình rồi” Dương Minh nghe Trần Mộng Nghiên nói xong, biết nàng đã hết giận, vì thế cười nói.
“Vậy cũng ko được” Trần Mộng Nghiên vùng vẫy dưới cái ôm của Dương Minh, sau đó nói : “ Được rồi, được rồi, về ăn cái gì thôi”
“Ko giận?” Dương Minh nhìn bộ dáng thẹn thùng của Trần Mộng Nghiên mà có chút buồn cười.
“Ai giận chứ?” Trần Mộng Nghiên mạnh miệng nói.
“Vậy vì sao em khóc?” Dương Minh cười cười nhìn nước mắt trên mặt của Trần Mộng Nghiên.
“Ko có nha” Trần Mộng Nghiên nhạc nhiên lấy tay sờ sờ mặt mình, kỳ quái nói : “ Em lau sạch rồi mà... đáng ghét, anh lại lừa em!”
“Ko có, là tại mặt của em lem luốc như một con mèo vậy” Dương Minh móc ra một cái khăn giấy, đưa cho Trần Mộng Nghiên : “ Lau lại lần nữa đi!”
“Dạ...” Trần Mộng Nghiên cúi đầu, nhận lấy khăn giấy, lau lên mặt.
“Lau như vậy sao mà sạch được, để anh lau cho” Dương Minh cầm lấy khăn giấy, sau đó đưa tay nâng khuôn mặt của Trần Mộng Nghiên lên, cẩn thận lau.
Trần Mộng Nghiên nhắm mắt lại, lông mi thật dài làm cho Dương Minh động tâm, có thể bởi vì trời lạnh, nên khuôn mặt trắng có chút đỏ ửng, hoặc là, do nàng đang thẹn thùng.
Dương Minh nhìn ko khỏi ngây người, kìm lòng ko được, kéo mặt nàng lại gần, đưa môi xuống đôi môi của Trần Mộng Nghiên, dùng sức mà hôn...
“Ơ...” Trần Mộng Nghiên ngẩn ngơ, ko ngờ Dương Minh dám hôn mình tại chổ đông người. Đang muốn đẩy hắn ra, nhưng hơi thở mãnh liệt của hắn, cùng với phương thức hôn môi bá đạo kia, làm cho Trần Mộng Nghiên mê muội, hai chân ko tự chủ mềm nhũn ra, ngã vào lòng ngực Dương Minh, lạc mất chính mình...
“Khụ khụ...!” Bỗng nhiên, một tiếng ho khan vang lên, phá vỡ tình cảm mãnh liệt của hai người. Dương Minh mở mắt ra, đang tính chửi mười tám đời thằng khốn nào ko lựa giờ ho, phá hư chuyện tốt của mình, nhưng nhìn thấy Trần Phi mặt nghiêm nghị đang đứng cách mình ko xa.
Lúc này, Trần Mộng Nghiên cũng tỉnh lại, khi nàng nhận ra tiếng ho vừa rồi là của cha, ko khỏi vừa sợ vừa thẹn, rồi bắt đầu ngắc nghéo Dương Minh, hận ko thể tìm một cái lỗ chui vào.
“Chú Trần... sao chú đi ra vậy?” Dương Minh có chút xấu hổ.
“Khụ khụ! Tôi thấy có hai người đi cả nửa ngày chưa về, có chút lo lắng nên đi ra xem...” Trần Phi nói với khuôn mặt nghiêm túc vô cùng : “ Nhưng mà hình như sự xuất hiện của tôi hơi dư thừa?”
“Đâu có đâu... tại bọn con ko kìm được... hắc hắc... là ko kìm được...” Dương Minh gãi đầu, nhếch miệng cười.
“Dương Minh, người trẻ tuổi thì tình cảm rất phong phú, tôi ko can thiệp, nhưng cũng ko thể đứng trước đám đông như vậy được...” Trần Phi ân cần dạy : “ Cái này ảnh hưởng nhiều ko tốt...”
“Dạ... lần sau con nhất định sẽ tìm ... một chổ ko người...” Dương Minh vội vàng gật đầu.
Trần Mộng Nghiên nghe hắn nói xong, hận ko thể đá chết hắn, còn tìm một chổ ko người? Người hắn nói chuyện là cha mình đó!
Chẳng qua, làm cho Trần Mộng Nghiên bất ngờ hơn chính là, Trần Phi cũng gật đầu nói : “ Ừ, mấy chổ như rạp chiếu phim, hay karaoke ko phải là chổ để hẹn hò sao, tiểu tử, muốn kua gái, thì phải tốn tiền đó!”
“Hả???” Dương Minh ngạc nhiên : “ Kua... kua gái???”
“Khụ khụ, coi như tôi chưa nói gì hết...” Trần Phi ho khan một tiếng, xoay người lại nói : “ Vào đi, tôi vào trước...”
“Dạ...” Dương Minh thành thật gật đầu, trong lòng chấn động.
“Ba của em kêu anh kua em...” Dương Minh cười cười nhìn Trần Mộng Nghiên.
“...” Trần Mộng Nghiên ko nói gì, ko ngờ một người cha luôn luôn nghiêm túc lại nói ra những lời như vậy. Chẳng qua, đây cũng ko phải là chuyện xấu gì, cứ như vậy, thì đã đại biểu cho việc ông đã đồng ý quan hệ của mình và Dương Minh. Nói cách khác, ba ko ghét Dương Minh.
Thấy Trần Mộng Nghiên ko nói gì, Dương Minh cũng biết nàng đang ngượng, vì thế, đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, bước vào trong quán ăn.
Trải qua chấn động vừa rồi, Hạ Chí Đôngcũng ko tiếp tục ngồi, tìm lấy cớ, vội vàng rời đi. Vốn ông ta muốn thanh toán hóa đơn, nhưng đám Trần Phi còn chưa ăn, và Dương Minh cũng ko đồng ý.
Bởi vì có Hạ Tuyết ở đây, cho nên cha mẹ Trần Mộng Nghiên cũng ko hỏi nhiều, vì thế, mọi người chỉ bàn luận vài tin tức xảy ra gần đây trong và ngoài nước.
Nhưng trong lòng Hạ Tuyết lại có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Dương Minh! Tuy rằng hắn ko phải bạn trai của mình, nhưng ko có nghĩa là hắn ko một chân đạp hai thuyền!
Thật ra, chú hai nói ko sai! Dương Minh nếu là bạn trai của Lâm Chỉ Vận, tại sao lại biến thành bạn trai của Trần Mộng Nghiên? Tuy rằng quan hệ hai người này bây giờ, tuy rằng ko thể nói là đặc biệt tốt, nhưng cũng coi như là ko tồi, cho nên Hạ Tuyết quyết định để sau này tra khảo Dương Minh sự thật.
Cho nên, bữa cơm này cũng rất vui vẻ, chủ và khách đều tận hứng, nhưng kỳ thật thì ko có chút gì gọi là dinh dưỡng cả. Vì mọi người nói chuyện toàn trên trời dưới đất ko à, từ mặt trăng đến sao hỏa... ko chổ nào là ko nói, trừ những vấn đề riêng tư ra.
Com nước xong, Dương Minh cùng Trần Mộng Nghiên chào tạm biệt, bởi vì giải trừ hiểu lầm, cho nên Trần mẫu nhiệt tình đón tiếp Dương Minh đến nhà làm khách lúc tết nguyên đán.
Khi Dương Minh cùng Hạ Tuyết trở về cái chổ để chiếc xe cũ nát kia, nhìn thấy một chiếc xe của cảnh sát tuần tra đang ghi giấy phạt, Hạ Tuyết vội vàng chạy tới, nói với người kia vài câu, người đó liền gật đầu rời đi.
“Thế nào, lời nói của tôi vẫn rất có trọng lượng đúng ko?” Hạ Tuyết đắc ý nói với Dương Minh.
“...Nếu cô ko nguyền rủa, thì xe tôi có thể hư sao?” Dương Minh ko hề cảm kích.
“Hừ, Dương Minh, tôi còn có chuyện muốn hỏi cậu!” Hạ Tuyết cau mày, sau đó lớn tiếng hỏi : “Dương Minh, cậu có biết cậu thế nào ko?”
“Thế nào là thế nào?” Dương Minh có chút ngạc nhiên, cái câu “cậu thế nào?” như vậy, nghe rất là khó hiểu.
“Cậu làm chuyện gì, trong lòng còn ko rõ ràng?” Hạ Tuyết hừ lạnh nói.
“Cô bị bệnh nghề nghiệp nặng lắm rồi” Dương Minh khó hiểu nói.
“Cái gì mà bệnh nghề nghiệp” Hạ Tuyết lạnh lùng nói : “ Đừng giả vờ! Được rồi, nếu cậu ko muốn nói, vậy để tôi nói. Trần Mộng Nghiên là bạn gái của cậu?”
“Đúng vậy, cô ko nhìn thấy hả?” Dương Minh gật đầu, vẫn ko hiểu Hạ Tuyết muốn nói cái gì.
“Nếu Trần Mộng Nghiên là bạn gái của cậu, vậy Lâm Chỉ Vận đâu?” Hạ Tuyết ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Dương Minh.
“Lâm Chỉ Vận?” Dương Minh vỗ đầu, thì ra là chuyện này, khó trách Hạ Tuyết nói chuyện kì quái! Thì ra nàng đang bênh vực cho Lâm Chỉ Vận!