“Được, tết đó” Dương mẫu gật đầu: “Đã nói rồi đó, lát bố con về, mẹ nói với ông ấy... Đúng, Dương Minh, con cầm gì trong tay thế?”
“Mẹ, đây là áo khoác con mua tặng mẹ” Dương Minh vội vàng đưa áo khoác trong tay cho Dương mẫu.
“Áo khoác? Áo khoác gì?” Dương mẫu cầm lấy nhìn, càng thêm hoảng sợ: “Con mua áo nhung điêu?”
“Đúng ạ, mẹ mặc thử xem có vừa không?” Dương Minh nói.
“Thằng bé này, con sao bỏ tiền ra mua áo đắt như vậy” Dương mẫu hơi trách, chẳng qua trên mặt lại đầy vẻ cao hứng.
“Mẹ, con nếu không mua cho mẹ, mẹ nhất định sẽ không mua. Nêu con phải mua thôi” Dương Minh cười nói.
“Được rồi, mua một cái này thôi, đừng mua nhiều” Dương mẫu lắc đầu.
Trên đường về trường, Dương Minh gọi điện cho Tôn Khiết, đầu bên kia tút tút một lúc nhưng không ai nghe máy. Vì thế Dương Minh đành phải dập máy, chuẩn bị lát nữa gọi lại.
Không lâu sau, Tôn Khiết gọi lại.
“Alo?” Dương Minh nghe điện: “Tôn Khiết?”
“Ừ, là tôi, Dương Minh à? Có chuyện gì thế?” Tôn Khiết hỏi.
“Chị đang ở đâu?” Dương Minh hỏi. “Làm gì? Tìm tôi có việc à?” Tôn Khiết hỏi.
“Không có gì, chỉ nhớ chị, muốn đi gặp chị” Dương Minh cười nói.
“Thật hay giả?” Tôn Khiết hiển nhiên không tin. Nàng là một người phụ nữ có lý trí, không bị lời ngon tiếng ngọt của Dương Minh lừa: “Vậy trước đây sao cậu không đến thăm tôi?”
“Đương nhiên là thật, tôi mới đi Hongkong về, mua ít quà cho chị” Dương Minh giải thích.
“Ồ?” Tôn Khiết nghe Dương Minh nói mua quà cho mình, liền ngẩn ra: “Vậy cậu tạm thời không tặng được tôi rồi. Tôi không ở Tùng Giang, tôi đang ở Đông Hải”
“Sao chị lại về Đông Hải?” Dương Minh hỏi: “Bao giờ thì về Tùng Giang?”
“Tôi về dịp noel mà. Hơn nữa cuối năm mà, trong nhà rất nhiều việc” Tôn Khiết nói: “Tôi định hết tết thì về”
“Không phải chứ, lâu như vậy sao?” Dương Minh cười khổ nói: “Xem ra tôi tìm chị không đúng lúc rồi”
“Được rồi, Dương Minh, cậu nói với tôi lâu như vậy, là tìm tôi có việc hả” Tôn Khiết không phải thiện nam tín nữ gì. Mặc dù gặp Dương Minh có mấy lần, nhưng coi như cũng hiểu chút ít. Cho nên nàng nghĩ ngay Dương Minh tìm mình có chuyện.
Dương Minh thực ra cũng muốn nói qua điện thoại chuyện đó, nhưng do dự một chút, thấy mình nhờ người giúp mà lại nói qua điện thoại không tốt lắm. Hơn nữa mình có thể nhân mấy ngày này thu thập ít tài liệu về Ngô Trì Nhân, như vậy cũng tiện Tôn Khiết điều tra giúp mình.
“Không có gì, chờ chị về rồi nói” Dương Minh nói.
“Được, lúc nào tôi về sẽ gọi điện cho cậu” Tôn Khiết thấy Dương Minh không nói, cũng không hỏi.
Dập máy, Dương Minh lái xe về trường. Chưa đi được hai bước thì nghe thấy tiếng loa phóng thanh của cảnh sát, sau đó có người hô:
“Xe Jetta phía trước, biển số Tùng Giang BXXXX, đỗ sang bên. Xe Jetta phía trước, biển số Tùng Giang BXXXX, đỗ sang bên”
Giọng Hạ Tuyết. Nhất định là cô nàng Hạ Tuyết. Dương Minh muốn phát điên lên. Hạ Tuyết này sao suốt ngày tìm mình gây phiền phức.
Dương Minh bất đắc dĩ. Hắn cũng không dám không dừng xe. Cô nàng bạo lực Hạ Tuyết, hắn hiểu à nghe. Đó là hơi động tý thì rút súng. Dương Minh ngưu đến mấy cũng không dám dây vào.
Dương Minh dừng xe vào ven đường, một xe cảnh sát dừng lại phía sau xe hắn. Quả nhiên là Hạ Tuyết từ trên xe nhảy xuống, vô cùng đắc ý gõ cửa kính xe Dương Minh: “Dương Minh. Cậu xuống xe cho tôi”
“Dát?” Dương Minh không biết làm sao, mở cửa xe nhìn Hạ Tuyết: “Chị biết tôi là ai. Chị còn bảo tôi dừng lại sao?”
“Nói nhảm, người khác tôi chẳng có thời gian rảnh rỗi. Cậu nghĩ rằng tôi là cảnh sát giao thông à?” Hạ Tuyết tức giận nói.
“Chị nếu không phải cảnh sát giao thông, chị chặn tôi lại làm gì?” Dương Minh bất đắc dĩ nói: “Chị cố tình gây phiền phức hả?” “Ai chặn cậu lại? Tôi chỉ bảo cậu dừng lại” Hạ Tuyết giải thích.
“Không phải như nhau sao? Có gì khác nhau à?” Dương Minh trừng mắt nhìn.
“Đương nhiên là khác nhau. Giết người không thành và giết người có khác nhau không? Chỉ khác nhau một chữ là đã rất khác rồi” Hạ Tuyết nói.
“Không tranh cãi với chị” Dương Minh bất đắc dĩ nói: “Chị à, chị tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi tìm cậu? Cậu có phải đã quên việc gì không?” Hạ Tuyết trừng mắt nhìn Dương Minh, ra vẻ rất tức.
“Tôi? Quên chuyện gì?” Dương Minh nhíu mày: “Không có thì phải?”
“Dương Minh? Cơm tôi đâu?” Hạ Tuyết nghiến răng nghiến lợi: “Lần trước nói mời tôi ăn cơm, tôi đợi gần nửa tháng rồi, cũng không thấy cậu hẹn tôi?”
“Ách...” Dương Minh gãi gãi đầu. Mình đúng là quên mất việc này, hắn nói: “Cái này, Hạ Tuyết, hay là bây giờ chúng ta đi ăn?”
Dương Minh bận hết cả buổi sáng, còn chưa ăn gì. Vừa hay, mời Hạ Tuyết ăn cơm luôn.
“Cậu có thành tâm không đó?” Hạ Tuyết chu miệng nói: “Tôi đang trực, cậu bảo tôi và cậu đi ăn cơm?”
“Vậy chị nói lúc nào” Dương Minh nhún vai: “Tôi lúc nào cũng được”
“Hừ, coi như cậu thức thời, tối mai” Hạ Tuyết suy nghĩ một chút: “Đến lúc đó tôi có chuyện muốn hỏi cậu”
“Đừng, tôi nhát gan lắm. Chị có chuyện gì thì hỏi luôn đi” Dương Minh ra vẻ sợ hãi nhìn Hạ Tuyết: “Chị hỏi chưa có chuyện gì là tốt cả”
“Hừ, đừng lắm trò, tối mai, chờ tôi ở cửa cục cảnh sát” Hạ Tuyết nói: “Tôi đi trực đây” Nói xong liền xoay người về xe, rời đi.
Dương Minh cười khổ khởi động xe. Nói thật ra, đúng là hắn quên chuyện mời Hạ Tuyết ăn cơm. Xem ra ngày mai nhất định phải nhớ, nếu không chọc cô nàng bạo lực Hạ Tuyết này, không hay ho gì à nghe.
Dương Minh ghi lại nhắc việc tối mai mời Hạ Tuyết ăn cơm vào điện thoại di động, sau đó mới an tâm về trường.
Gọi điện cho Trần Mộng Nghiên, chào nàng một câu, sau đó mình đã nói chuyện tết dương lịch nàng đến nhà chơi với mẹ. Trần Mộng Nghiên nghe xong vừa mừng vừa sợ.
“Em có nên nói chuyện hai chúng ta với bố mẹ em không?” Trần Mộng Nghiên hỏi ý kiến Dương Minh.
“Cái này... em tự quyết định đi. Em nếu cảm thấy đã đến lúc thì nói cho bọn họ cũng được” Dương Minh nói.
“Được, em sẽ nói với bố mẹ. Anh sau này không thể không cần em đó” Trần Mộng Nghiên nửa đùa nửa thật: “Em làm sao có mặt mũi gặp ai”
Mặc dù Trần Mộng Nghiên chỉ là thuận miệng nói, chẳng qua trong lòng nàng vẫn rất khẩn trương. Muốn một câu trả lời thuyết phục của Dương Minh.
“Đương nhiên không thể không muốn” Dương Minh cười nói: “Cho dù anh không muốn, mẹ cũng không đồng ý”
“Hì hì” Trần Mộng Nghiên cười vui: “Vừa lúc, tối mai em về nhà nói với mẹ em chuyện này. Em sẽ nói với bố mẹ về chuyện của hai chúng ta”
“Được, nếu muốn anh đến nhà, cứ nói” Dương Minh cười nói.
“Hừ, ai thèm. Bố mẹ em còn chưa nhận anh làm con rể” Trần Mộng Nghiên đắc ý nói.
“Hắc hắc, bọn họ nếu không nhận, không khéo em liều mạng với bố mẹ mất” Dương Minh cười nói.
“không nói với anh. Không đứng đắn” Trần Mộng Nghiên nũng nịu mắng: “Em phải đi học. Anh về phòng ngủ đi. Hôm qua họp lớp mệt lắm hả”
“Đúng thế, gần như không ngủ. Anh về ngủ đây” Dương Minh nói: “Tối ăn với nhau nhé”
“Vâng, anh chờ em dưới lầu” Trần Mộng Nghiên đồng ý.
Về chuyện Hạ Tuyết, Dương Minh vốn định nói với Trần Mộng Nghiên một chút. Nhưng Trần Mộng Nghiên là bình dấm chua, nên hắn thôi. Dù sao mình và Hạ Tuyết cũng không có việc gì, chỉ là bạn bè bình thường, cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi.
Dập máy, Dương Minh bật máy tính xách tay, chuẩn bị nghiên cứu bức ảnh của Chu Giai Giai. Thông qua tiếp xúc với Chu Giai Giai, Dương Minh không thấy Chu Giai Giai có gì dâm đãng cả. Càng là như vậy, Dương Minh càng tò mò.
Cho nên Dương Minh mới muốn nghiên cứu bức ảnh mà hắn vẫn cất trong máy. Bây giờ Dương Minh không nhớ lắm về bức ảnh đó, cũng không thể xác định đó có phải là Chu Giai Giai không?