Chương 361: Tống tổng, Tống chung

Lão già cho mình quyển sách gì thế này? Dương Minh cầm cầm quyển sách da dê trong tay.

Đây là dạy bản lĩnh cho mình sao? Nói thật dễ nghe, chẳng qua chỉ là một quyển sách cũ nát mà thôi. Nhìn chất lượng bản in có lẽ không đến năm đồng tiền.

Chẳng qua cách viết trên quyển sách này rất đặc biệt, có vẻ giống như bí kíp võ công trên Tv. Lão già không phải lừa mình đó chứ? Dương Minh mở sách ra, vừa nhìn đã thấy đau đầu, cái gì? Chữ phồn thể? Còn là bản viết tay?

Chữ phồn thể đã khó đọc, lại còn là chữ viết tay, Dương Minh nhìn hoa hết cả mắt. Thật vất vả đọc được nội dung. Dương Minh càng thêm khó hiểu.

Mặc dù nhận ra chữ viết trên đó nhưng Dương Minh lại không hiểu được nội dung. Lão già không phải lừa mình đó chứ? Chẳng qua cũng không phải, lão già này không cần tiền, không cần vật, chỉ đưa mình một quyển sách rồi biến mất, có thể lừa mình sao? Thân thủ của lão, ra đường mãi võ cũng còn kiếm được nhiều hơn lừa gạt bao nhiêu. Huống hồ lão già này hiểu rõ về mình, có lẽ không lừa đâu.

Chẳng qua như vậy càng khó hiểu, lão già này nếu không phải Phương Thiên tìm, thì là ai phái đến chứ? Từ trong giọng của lão già có thể thấy, lão không có quan hệ trực tiếp với mình. Hơn nữa lão cũng nói chỉ là có người nhờ. Ngay cả sư phụ của Phương Thiên cũng không thể điều động, vậy ai có năng lực phái lão già này đến tìm mình? Dương Minh mặc dù nghi hoặc, chẳng qua cũng biết bây giờ không thể có đáp án.

Nếu xác định lão già này không phải lừa mình, vậy quyển sách tám chín phần là thật. Chẳng qua chỉ đưa cho mình một quyển sách, có cần tốn công như vậy không? Bây giờ bưu điện rất tiện lợi, tìm một công ty chuyển phát nhanh gửi là được mà.

Dương Minh bỏ chai thuốc lại vào trong rương, sau đó cầm quyển sách đi về trường. Đương nhiên chuyện này Dương Minh không nói với bất cứ ai, kể cả Hầu Chấn Hám. Hắn chỉ nói là đến thăm một bạn học. Chẳng qua Hầu Chấn Hám không phải người nhiều chuyện, mặc dù thấy Dương Minh cầm quyển sách nhưng cũng không nói nhiều.

Sau khi về trường, Hầu Chấn Hám đưa một phong bì cho Dương Minh, nói bên trong có vé xem phìm. Dương Minh nhìn thoáng qua rồi nhét vào quyển sách.

Bây giờ đi học là không thể, Dương Minh quyết định tìm Tiếu Tình. Đương nhiên không có ý gì khác, chỉ là muốn đến thăm nàng mà thôi. Dương Minh đi đến trước cửa phòng Tiếu Tình, đang định gõ cửa thì nghe thấy tiếng nói chuyện.

Chẳng qua Dương Minh cũng không suy nghĩ nhiều, tưởng đang nói chuyện với giáo viên khác, vì thế gõ cửa. Tiếu Tình nói vọng ra: “Mời vào”

Dương Minh đẩy cửa đi vào, nhưng lại thấy một người đàn ông rất quen mắt ngồi đối diện với Tiếu Tình, là Tống Hàng.

Tống Hàng thấy Dương Minh cũng biến sắc. hắn không nghĩ tới ở đây còn có thể gặp Dương Minh. Lần trước hắn còn tưởng rằng Dương Minh chỉ là một bạn trai giả của Tiếu Tình mà thôi.

“Chị Tiếu Tình, vị này là?” Dương Minh giả vờ không nhận ra.

“Đây chính là Tống tổng giám đốc công ty mậu dịch Hoa Thông” Tiếu Tình cố ý gọi Tống Hàng là Tống tổng.

“Ồ, thì ra là Tống chung” Dương Minh nhìn Tống Hàng một cái, đưa tay ra, hắn cố ý gọi “Tống tổng” thành “Tống chung”

Tống Hàng hiển nhiên cũng nghe ra, hừ lạnh một tiếng nói: “Trưởng khoa Tiếu, đây là thái độ tiếp khách của cô sao? Tôi đại biểu công ty Hoa Thông đến đàm phán chuyện hợp tác lần này. Nếu các người có thái độ này, tôi lập tức về”

“Tống tổng, không biết anh nói thái độ tiếp khách là như thế nào? Tôi không thấy có gì không ổn cả?” Tiếu Tình giả vờ không biết, nói.

“Hắn vừa gọi tôi là gì, trong lòng hắn hiểu rõ” Tống Hàng trừng mắt nhìn Dương Minh, xoay người muốn rời đi.

“Tống chung, tôi sẽ không tiễn” Dương Minh ước gì hắn mau rời đi, vì vậy nói thêm một câu.

“Hừ. Thằng ranh, làm người đừng quá kiêu ngạo, nếu không rất dễ bị thương” Tống Hàng lạnh lùng nói, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của Tiếu Tình.

“Chị Tiếu Tình, sao hắn lại từ Hongkong chạy đến Tùng Giang? Đến tìm chị sao?” Dương Minh khó hiểu hỏi.

“Đâu có” Tiếu Tình cười khổ nói: “Dương Minh, em xem như đắc tội hắn rồi. Giữa chị và hắn đã có mâu thuẫn, bây giờ xem ra chuyện hợp tác đã không thể rồi”

“Hợp tác? Rốt cuộc là có chuyện gì? Chị Tiếu Tình? Chị trách em đã đuổi hắn đi sao?” Dương Minh ngẩn ra. Không nghĩ đến Tống Hàng có chuyện hợp tác với trường. Còn tưởng rằng đến làm phiền Tiếu Tình.

“Chị đâu dám trách em” Tiếu Tình cười cười, oán giận nói: “Chẳng qua em lo cho chị, chị rất vui. Nhưng chuyện cũng không phải như em nghĩ. Khoa công nghệ chúng ta muốn mua một nhóm thiết bị thí nghiệm. Mà toàn bộ đầu mối cung cấp trong nước đều thông qua tập đoàn mậu dịch Hoa Thông. Chị cũng không biết tại sao Tống Hàng lại đột nhiên làm tổng giám đốc chi nhanh tập đoàn Hoa Thông ở Tùng Giang. Lần này hắn đại biểu tập đoàn Hoa Thông đến bàn chuyện hợp tác với chúng ta”

“Thiết bị thí nghiệm gì? Nhất định phải tìm hắn sao?” Dương Minh hỏi.

“Ừ, tập đoàn Hoa Thông là đại lý độc quyền của công ty thiết bị ở Trung Quốc. Muốn mua thiết bị chỉ có thể thông qua bọn họ” Tiếu Tình nói.

“Tống Hàng là tổng giám đốc chi nhánh tập đoàn ở Tùng Giang? Trùng hợp như vậy sao?” Dương Minh cau mày, thực sự là trùng hợp sao?

Thực ra chuyện đúng là trùng hợp. Tống Hàng lần này về Tùng Giang đúng là có ý muốn trả thù Tiếu Tình. Theo hắn thấy, nếu sử dụng một chút thủ đoạn, không sợ Tiếu Tình không vào khuôn khổ. Về phần thủ đoạn gì, có thể từ từ suy nghĩ. Nhưng không ngờ chính là thủ đoạn của mình chưa cần tiến hành, hắn đã có cơ hội.

Tập đoàn nói đại học công nghiệp Tùng Giang muốn mua một nhóm thiết bị thí nghiệm, bảo Tống Hàng đi đàm phán. Tùng Giang cầm được tờ danh sách các thiết bị mà đại học Tùng Giang cần mua, không khỏi cười ha hả. Người phụ trách việc này không ngờ là Tiếu Tình.

Tống Hàng cảm thấy đúng là ông trời đang giúp hắn. Nếu như lợi dụng tốt cơ hội này, Tiếu Tình rất có thể biết thành vật trong lòng bàn tay hắn. Theo lý thuyết việc kinh doanh, bên mua sẽ có lợi thế hơn. Nhưng lần hợp tác này lại không phải như vậy. Thiết bị mà Tiếu Tình muốn mau, tập đoàn Hoa Thông là đại lý độc quyền, các công ty khác cũng không có loại thiết bị tương tự này. Cho nên muốn mua thiết bị này nhất định phải thông qua Hoa Thông.

Cho nên Tống Hàng cảm thấy chỉ cần mình hơi làm khó dễ một chút, không sợ Tiếu Tình không đi vào khuôn khổ. Đang lúc hắn vắt hết óc để tìm biện pháp, Dương Minh đột nhiên xuất hiện. Dương Minh nói mấy câu vừa lúc cho Tống Hàng lý do rời đi.

Dương Minh biết mình làm cho Tống Hàng rời đi, có chút xấu hổ nói: “Chị Tiếu Tình, xin lỗi, em không biết chuyện này như thế nào, bây giờ nên làm như thế nào?”

“Bỏ đi, chị liên lạc với hắn. Hắn không thể chỉ vì chút ân oán cá nhân mà không cần làm ăn chứ? Phải biết rằng đây là đơn hàng hơn mười triệu đó” Tiếu Tình nói.

“Được, chị Tiếu Tình, nếu có khó khăn thì nói cho em biết. Em nghĩ biện pháp” Dương Minh nói.

“Chắc không có vấn đề gì đâu. Có tiền không kiếm không phải thằng ngu sao?” Tiếu Tình cười nói: “Đúng, Dương Minh, em đến tìm chị có chuyện gì vậy?”

“Không có gì không thể đến thăm chị sao. Em nhớ chị nên đến thăm” Dương Minh nói.

“Vậy thì không phải. Em lúc này đến tìm chị, chị còn tưởng rằng em có chuyện gì đó” Tiếu Tình lắc đầu: “Đúng rồi Dương Minh, bố mẹ hỏi bao giờ em đến chơi? Em hình như cũng một thời gian rồi không tới?”

“Mới có mấy ngày thôi mà” Dương Minh nói: “Được rồi, tối nay em đến, chẳng qua có khi là quá giờ ăn tối. Tại em phải đi dạy thêm một thằng bé”

“Em làm gia sư?” Tiếu Tình nghe xong rất kinh ngạc: “Em là một tỷ phú giấu mặt, còn đi làm gia sư kiếm tiền sao?”

“Toát mồ hôi.... ai nói em đi kiếm tiền. Em chỉ dạy thay một người bạn mấy buổi, chẳng qua thằng bé đó rất thích em, cho nên hôm nào em cũng phải đi” Dương Minh nói.

“Con gái hả?” Tiếu Tình cười hỏi.

“Sao, ghen à?” Dương Minh không trả lời, mà hỏi lại.

“Ghen? Nói đùa, chị cho đến bây giờ chưa bao giờ ghen” Tiếu Tình nghiêng đầu nhìn Dương Minh: “Chị sợ em bắt cóc bé gái vị thành niên”

“Đó là một thằng bé, chị biết sở thích của em mà, chị Tiếu Tình nhỉ” Dương Minh vội vàng nói.

“Không đứng đắn” Tiếu Tình mắng một câu, sau đó hỏi: “Tối có cần chờ em đến rồi ăn cơm không?”

“Không cần chờ, phần em là được. Khoảng tám giờ em mới tới được” Dương Minh nói.