“John Clark?”Phùng Tứ Bưu biến sắc : “Mày biết hắn?”
“Đúng vậy, hắn đã chết”Hầu Chấn Hám cười nói.
“Chết thế nào?”Phùng Tứ Bưu đột nhiên ý thức được tình hình không ổn.
“Bị tao giết chết!”Hầu Chấn Hám nhàn nhạt nói.
“Mày ... gạt người!”Phùng Tứ Bưu có chút chấn động, chẳng qua vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh. John Clark là một người Đài Loan, chỉ lá lấy một cái tên nước ngoài thôi!
Chẳng qua, người đánh hắc quyền trong nước, rất ít người không biết tên hắn, vì người này được xưng là hoàng đế hắc quyền. Đương nhiên cái danh hiệu quyền hoàng là Phùng Tứ Bưu tự phong cho mình, hơn nữa cũng chỉ giới hạn trong phố V. Không giống với John Clark, hắn mới thật sự là quyền hoàng, hắn đã đánh rất nhiều sàn đấu ngầm khắp châu Á, chưa từng có một ghi chép về sự thất bại!
Cái đó, và sự giới hạn trong một thành phố như phùng tử bưu, khác nhau như trời với đất! Nhưng mà có một việc, người này một năm trước đột nhiên biến mất, toàn bộ giới hắc quyền không hề có tin tức gì của hắn.
“Gạt người? Haha, John Clark rất lợi hại sao?”Hầu Chấn Hám cười lạnh nói : “Chỉ là hắn không chịu nổi tra tấn, tao mới đạp có chín mươi sáu cái, hắn đã chết!’
“... Sao mày gặp hắn...”Phùng Tứ Bưu có chút hoảng hốt.
“Muốn biết hả? Haha, kỳ thật tao cũng không có thù oán gì với hắn, chỉ là hắn vì một con đàn bà trong quán rượu mà đánh chết em của một chiến hữu của tao, hắn bóp nát trứng dái của nó!”Hầu Chấn Hám thở dài nói : “Trước kia tao đã từng thề với chiến hữu của tao rằng phải bảo vệ em của hắn, nhưng mà tao... Vì thế, tao bắt lấy thằng kia, rồi đạp vào trứng dái của hắn tổng cộng chín mươi sáu cái, cuối cùng làm ruột của hắn lòi ra, sau đó chết!”
Phùng Tứ Bưu nhìn người trước mặt mà cảm thấy lạnh lưng! Đúng vậy, quả thật hắn đã có vài phần tin tưởng lời nói của Hầu Chấn Hám! Bởi vì lúc Hầu Chấn Hám bước lên sân, Phùng Tứ Bưu đã cảm thấy sát khí trên người đối phương. Loại sát khí này, chỉ có những người đã từng giết người, rất nhiều người, mới có được!
Hơn nữa, động tác của Hầu Chấn Hám còn mang theo phong cách của quân nhân. Điều này làm cho Phùng Tứ Bưu không khỏi sinh ra suy đoán, thân phận người này rốt cục là gì? Bộ đội xuất ngũ? Hay vẫn còn là lính đánh thuê?
Chẳng qua cái đó không quan trọng, Phùng Tứ Bưu nghe đối phương nói chính hắn là người đã giết chết John Clark thì đã có chút khiếp đảm! John Clark chính là thần tượng trong giới quyền ngầm, vậy mà ...
Chẳng qua, nhìn thấy ánh mắt tha thiết của em họ Phì Phiêu, Phùng Tứ Bưu cắn răng nói : “Không cần nói nhiều như vậy, cứ đụng trận rồi sẽ biết!”
Kỳ thật, kết quả trận đấu đã rất rõ ràng, Hầu Chấn Hám đã phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Phùng Tứ Bưu, làm cho đối phương sợ hãi mình. Cho nên vừa mới bắt đầu không thể làm ra được chiêu gì.
Một cú đấm trực diện rất có lực, nhưng khi chân của Hầu Chấn Hám tới, thì Phùng Tứ Bưu không tự chủ tránh né sự tấn công của Hầu Chấn Hám, hắn không dám đối mặt với Hầu Chấn Hám!
Cho nên, thất bại của hắn là chắc chắn rồi.
Bị trúng một đạp của Hầu Chấn Hám, thân thể Phùng Tứ Bưu đã văng mạnh ra ngoài vòng, cả nửa ngày cũng không đứng lên.
Trận đấu chấm dứt, Hầu Chấn Hám thắng ( Chỉ đơn giản vậy thôi sao???)
Không kịp nói gì, Vu Hướng Đức và Phì Phiêu đều choáng váng, không ngờ hy vọng lớn lại thật sự xong đời! Nhưng sự thật trước mắt, làm bọn họ không thể không tin!
Vu Hướng Đức thật sự muốn đổi ý, nhưng Tôn Tam đang nhìn, hắn dám đổi ý sao? Không thể, Vu Hướng Đức và Phì Phiêu chỉ có thể mang Phùng Tứ Bưu ảm đạm rời đi.
Hầu Chấn Hám cũng không ngờ lại thắng dễ dàng như vậy, tố chất của Phùng Tứ Bưu kém quá hay sao? Mình chỉ kể một câu chuyện xưa cho hắn, liền dọa hắn thành như vậy sao?
John Clark bi hắn giết, không sai! Chẳng qua cũng có nhiều người cùng tham gia, bởi vì chuyện này, mà Hầu Chấn Hám bị bộ đội khai trừ.
Bạo Tam Lập cũng thật không ngờ, cho đến khi đám tiểu đệ hoan hô không ngừng, hắn mới có ý thức lại, từ ngay trở về sau, mình trở thành lão đại hắc đạo của Tùng Giang!
Chẳng qua, lão đại này cũng chỉ trên danh nghĩa, bởi vì sau lưng còn có một ông chủ thần bí!
Khi Hầu Chấn Hám báo kết quả này cho Dương Minh, Dương Minh cũng chỉ nhàn nhạt tán thưởng vài câu, không biết vì sao, Dương Minh cũng không quá vui sướng.
Có lẽ, đây không phải là điều cuối cùng mình muốn sao? Nắm giữ toàn bộ hắc đạo Tùng Giang, chỉ là tạo lợi thế cho thành công sau này của mình thôi, Dương Minh cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ làm “bố già”của Tùng Giang. Bây giờ hắc đạo Tùng Giang sóng êm gió lặng, cứ giao cho Hầu Chấn Hám xử lý là được.
Chẳng qua, Dương Minh càng như vậy, Hầu Chấn Hám càng cảm thấy hắn rất bí hiểm! Một sinh viên, có một ý tưởng kinh hãi không nói, biểu hiện vô cùng trầm ổn, Hầu Chấn Hám cũng không thể nhìn thấu Dương Minh, ông chủ này, thật sự rất thần bí!
Trong khi ông chủ đứng phía sau, Dương Minh, còn đang ở trên lớp ngủ li bì, thì bên kia, hai “tiểu đệ”của hắn, Hầu Chấn Hám và Bạo Tam Lập, đang tổ chức tiệc mừng, không còn Vu Hướng Đức, hắc đạo Tùng Giang đã thống nhất.
Chẳng qua, Hầu Chấn Hám trực tiếp nói cho Bạo Tam Lập một số quy tắc, ví dụ như, không dính dáng đến thứ độc hại, không khi dễ người dân, hơn nữa, dùng thế lực của mình để mở một số quán bar và cửa hàng.
Bạo Tam Lập đều đáp ứng, hắn không có khả năng không đồn gý, vì Bạo Tam Lập rất rõ ràng, nhị đương gia trên danh nghĩa này, mới thật sự là người phát ngôn của ông chủ, mình không thể đụng vào!
Về phần ông chủ rốt cục đạt đến trình độ này, Bạo Tam Lập không biết, nhưng chỉ trong vòng một ngày mà có thể đuổi Tứ Xà bang ra khỏi Tùng Giang, thế lực của ông chủ khẳng định là không nhỏ!
Hơn nữa, thân thủ của Hầu Chấn Hám, hôm nay hắn đã nhìn thấy, xem ra thủ hạ của ông chính lá nhân vật ngọa hổ tàng long! Bạo Tam Lập cảm thấy chính mình có chút nguy cơ, nếu như mình không có năng lực gì, vậy có thể bị ông chủ vứt bỏ hay không?
Hôm nay Bạo Tam Lập hết sức cao hứng, Hầu Chấn Hám cũng hào phóng, cho thủ hạ và tiểu đệ mỗi người một bao lì xì hai trăm đồng để bọn họ đi “thư giãn”.
“Khải ca, không phải anh rất coi trọng cô bé chung phòng với bạn gái em sao, hôm nay em đã nhờ bạn gái hẹn nàng ta ra!”Thủ hạ của Bạo Tam Lập, một tên côn đồ, nói với một tên côn đồ khác.
“Thật không? Tất Hải, vậy đi nhanh đi!”Người kêu Khải ca nghe xong cao hứng, người này là Ngô Tân Khải, là một đầu mục.
“Dạ, Khải, ca, sau khi chuyện thành công, anh cũng đừng quên huynh đệ nha!”Tất Hải nói.
“Yên tâm đi, tao nhất định sẽ nói với Báo ca, cho mày xem một khu riêng, giống như tao vậy!”Ngô Tân Khải miệng đầy khói nói.
“Cảm ơn Khải ca!”Tất Hải làm sao mà biết Ngô Tân Khải đang lừa dối mình.
Bạn gái của Tất Hải chính là cô bạn cùng phòng với Lâm Chỉ Vận, tên là Cát Hân Dao, mà người nữ sinh được Ngô Tân Khải coi trọng, chính là Lâm Chỉ Vận.
“Lâm Chỉ Vận, tối nay bạn theo mình ra ngoài một chuyến nha!”Cát Hân Dao nói.
“Đi làm gì?”Lâm Chỉ Vận kỳ quái hỏi.
“Ai nha, hỏi nhiều vậy làm gì! Đi cùng mình là được rồi, đến nơi bạn sẽ biết!”Cát Hân Dao đã có thói quen đến kêu đi hét với Lâm Chỉ Vận, nghe thấy Lâm Chỉ Vận hỏi hỏi, có chút bất mãn nói.
“Ồ...”Lâm Chỉ Vận nghe xong gật đầu : “Bất quá lát nữa bảy giờ mình còn phải đi dạy kèm nữa, mà thời gian cũng sắp tới rồi!”
“Dạy kèm? Kiếm vài đồng lẻ, thôi bỏ đi!”Cát Hân Dao nói thẳng.
“Sao được, vấn đề không phải là tiền, mà mình đã đáp ứng người ta rồi!”Lâm Chỉ Vận giải thích.
“Ồ, ra vậy, không sao cả, chắc khoảng bảy giờ cũng xong việc rồi!”Cát Hân Dao thuận miệng nói.
Không lâu sau, Cát Hân Dao nghe một cuộc gọi điện, sau đó nói với Lâm Chỉ Vận : “Đi thôi, đi cùng với mình”
Lâm Chỉ Vận chỉ nghĩ Cát Hân Dao muốn mình đi cùng để mua đồ, cũng không nghĩ nhiều, cùng nàng đi ra cổng trường.
Cho đến khi chiếc xe taxi dừng lại trước cửa một quán bar, Lâm Chỉ Vận mới có chút hồ nghi.
“Cát Hân Dao, bạn mang mình đến đâu vậy?”Lâm Chỉ Vận hỏi.
“Quán bar, bạn chưa tới sao? Đi, tôi cho bạn nhìn một chút!”Nói xong, Cát Hân Dao kéo tay Lâm Chỉ Vận đi vào bên trong quán bar.
“Thôi ... mình không vào đâu...”Lâm Chỉ Vận mặc dù là người tốt, nhưng lại là một cô gái không có kinh nghiệm xã hội, chuyện lần trước với Dương Minh đã cho nàng một bài học, nàng sẽ không đi đến những chổ lộn xộn nữa.
“Ai nha, đều đến rồi, vào thôi!”Thấy Lâm Chỉ Vận rút lui, Cát Hân Dao mặc kệ, nàng đã cam đoan với bạn trai, nhất định phải dẫn Lâm Chỉ Vận đến...