“Sao em biết là xe tải? Em không phải không đọc báo sao?” Tiếu Tình cau mày hỏi: “Dương Minh, em có biết mình làm cái gì không. Em đây là mưu sát đó”
“Chị Tiếu Tình, em không làm gì hết, chị đừng hỏi mà” Dương Minh sợ Tiếu Tình lo lắng, không muốn nói nhiều.
“Ai. Em cẩn thận một chút” Tiếu Tình thở dài. Mặc dù trong lòng đã khẳng định chuyện này là do Dương Minh làm. Nhưng Dương Minh không tự miệng thừa nhận, nàng cũng không có cách nào.
Dương Minh đã xác định Hoàng Hữu Tài không dám báo cảnh sát. Người như hắn, làm đủ chuyện xấu, cái mông nhất định không sạch sẽ. Nếu báo cảnh sát, có thể chưa bắt được Dương Minh thì hắn đã gặp phiền phức. Cho nên Dương Minh không hề lo lắng.
Bây giờ Dương Minh lo nhất chính là bài học lần này có làm Vương Tích Phạm dừng tay không. Cho nên Dương Minh cảm thấy nhất định phải tìm cơ hội gõ Hoàng Hữu Tài một chút.
Tắt Tv, Dương Minh gọi Trương Tân đi ăn sáng. Điền Đông Hoa tối qua chơi game đến tận nửa đêm nên giờ vẫn chưa dạy.
“Tai nạn trên Tv vừa nãy thật ghê người, xem ra sau này lái xe phải cẩn thận” Vừa nãy khi Dương Minh xem tin tức, Trương Tân cũng nhìn theo. Hắn đương nhiên không biết nguyên nhân chính thức của vụ tại nạn, còn tưởng rằng lái xe quá nhanh, không tập trung tinh thần nên bị như vậy.
“Ha ha, mày nếu không lái quá nhanh có lẽ không có chuyện gì. Mày nhìn xe tải đã dừng lại mà xe Buick kia bởi vì tốc độ quá nhanh, không kịp phanh lại, đâm vào” Ngoài miệng Dương Minh nói như vậy, nhưng trong lòng lại nói nó phanh được mới là lạ.
“Đúng vậy, chuyện này không đùa được” Trương Tân nghe xong gật đầu. Dương Minh không nghĩ đến vụ tai nạn này lại giáo dục được Trương Tân, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Hai người vừa đến phòng ăn số một của trường, bởi vì phòng ăn số hai rẻ hơn một chút, nên phòng này luôn kín người. Phòng số hai thì vẫn còn chỗ.
Dương Minh và Trương Tân gọi bốn cái bánh bao, tìm một chỗ ngồi ăn.
“Đúng rồi, chuyện lần trước mày nói là cùng mở công ty, tao đã nói với bố tao. Bố tao nói mày nói chưa rõ, bảo hai chúng ta đến công ty ông nói rõ chi tiết. Dù sao ông rất ủng hộ chúng ta cùng làm nên sự nghiệp” Trương Tân ăn một cái bánh bao rồi nói. Chính hắn cũng rất hy vọng cùng kinh doanh với Dương Minh, như vậy huynh đệ hai người vẫn có thể ở cùng nhau.
“Được, tao lúc nào cũng rảnh, hay là trưa nay?” Dương Minh hỏi. Lập công ty phải sớm, không thể muộn. Trong tay Dương Minh bây giờ đã có một khoản tiền lớn, không đầu tư gì đúng là quá lãng phí. Hơn nữa mình kiếm được tiền, tiêu mới sướng. Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất chính là Dương Minh bây giờ mặc dù có nhiều tiền nhưng không thể giải thích rõ ràng với bố mẹ. Nếu như Dương Minh có sự nghiệp, như vậy có thể làm bố mẹ hưởng phúc mà không có thắc mắc gì.
“Chiều đi, tao nghĩ mình còn một tiết kinh tế học phương Tây, thôi, bỏ tiết” Trương Tân nói: “Giáo viên này dễ nói chuyện, chắc không có vấn đề gì.
Ăn sáng xong, Dương Minh và Trương Tân chia ra, hai người đi về tòa nhà của khoa mình. Chưa đi được hai bước máy điện thoại di động của Dương Minh đã vang lên.
Dương Minh rút máy ra nhìn thấy là số lạ.
“Alo, ai đó?” Dương Minh nghe điện.
“Alo, là Dương Minh à?” Một giọng nói xa lạ truyền đến, làm Dương Minh hơi căng thẳng. Không phải người của Vương Tích Phạm chứ?
“Là tôi, xin hỏi ai đó?” Dương Minh thử hỏi.
“Tôi là Trương Uy Hàn, lần trước tôi đã nói chuyện với cậu, sao, có nhớ không?” Trương Uy Hàn hỏi.
“À, là anh Trương à” Dương Minh thở phào một hơi nhưng trong lòng lại có chút xấu hổ. Thời gian này quá nhiều chuyện, mình đã quên chuyện người này nhờ, nhưng ngoài miệng lại nói: “Anh Trương, anh cũng biết tính bố nuôi tôi mà. Tôi lần trước nói giúp anh một câu, ông không nói gì. Như vậy đi, hai hôm nữa tôi sẽ nói giúp anh”
“Vậy phiền cậu rồi, cảm ơn nhé” Trương Uy Hàn nói: “Tối nay cậu có thời gian không, ông anh này mời cậu uống rượu?”
“Hôm nay thì không được rồi, hôm khác đi” Dương Minh nói. Gần đây rất nhiều chuyện, Dương Minh không có tâm trạng đi uống rượu.
“Được rồi, như vậy để hôm khác đi” Trương Uy Hàn nói.
Dương Minh lắc đầu sợ mình lại quên tiếp. Vì vậy liền lưu số điện thoại di động của Trương Uy Hàn lại. Như vậy khi mình mở danh bạ ra nhìn là sẽ nhớ đến.
Hôm nay Dương Minh đến lớp khá sớm, trong phòng còn không có mấy người. Dương Minh tùy tiện tìm một bàn ngồi xuống. Nhìn đồng hồ, thấy còn hơn hai mươi phút nữa mới vào học. Dương Minh cũng không phải loại thích ôn bài trước khi vào học, liền gục lên bàn mà ngủ.
Không biết qua bao lâu, Dương Minh cảm thấy bên cạnh có tiếng động, chẳng qua Dương Minh cũng không muốn ngẩng đầu, có lẽ là ai đó ngồi xuống cạnh hắn. Bởi vì bây giờ hai lớp học cùng, chỗ ngồi hơi thiếu, tình huống một người một bàn rất hiếm.
Đến khi giáo viên vào lớp ra hiệu cho mọi người yên tĩnh, bắt đầu học Dương Minh mới ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện ngồi cạnh mình chính là Chu Giai Giai.
Dương Minh không khỏi cảm thấy đau đầu, không phải chứ, cô nàng này sao lại ngồi đây? Chẳng lẽ lần trước thấy mình không mắc câu, nên tăng lực sao?
“Bạn tỉnh rồi...” Chu Giai Giai thấy Dương Minh ngẩng đầu lên, lấy dũng khí, lo lắng nói.
“Mình vẫn không ngủ” Dương Minh thản nhiên đáp lại.
“Ồ, như vậy à” Chu Giai Giai không biết nên nói gì. Bình thường nàng rất thông minh, sao cứ dính dáng đến Dương Minh là đầu óc mình lại như ngắn lại thế này? Ngoại trừ nói mấy câu bình thường với Dương Minh, những câu khác Chu Giai Giai không nói thành lời.
“Chu đại tiểu thư, cô làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?” Dương Minh nhìn Chu Giai Giai, đột nhiên lạnh lùng nói: “Tối qua nhắn không ít tin, hôm nay lại ngồi bên cạnh tôi?”
“Mình....” Chu Giai Giai thầm nghĩ, mình thích hắn mà. Chẳng qua lời này nàng không nói ra được.
“Được rồi, nếu như nói trước kia tôi có làm gì quá đáng, vậy tôi xin lỗi vì hành vi của mình. Khi đó còn bé không hiểu chuyện, tôi tìm người khác dạy bạn một bài học, là tôi đã sai” Dương Minh lúc ấy mặc dù ghét Chu Giai Giai, nhưng sau này cũng hiểu đánh con gái đúng là hơi quá đáng.
“Không... là mình sai, nói xin lỗi phải là mình. Dương Minh” Chu Giai Giai đột nhiên kích động nói: “Mình vẫn muốn tìm cơ hội xin lỗi bạn...”
“Được rồi” Dương Minh cắt ngang lời nàng, không muốn tiếp tục với vấn đề này nữa, chuyện đã qua lâu như vậy ai đúng ai sai còn có ý nghĩa gì chứ: “Chuyện này coi như xong. Tôi không muốn nhiều lời. Bạn còn có chuyện gì không, bạn học Chu Giai Giai?”
Chu Giai Giai nhìn vẻ mặt không nhẫn nại được của Dương Minh, biết hắn vẫn chán ghét mình, không khỏi thầm thở dài, mình chẳng lẽ không bằng Tô Nhã sao?
Chu Giai Giai vẫn coi Tô Nhã là tình địch của mình, luôn nghĩ sẽ có một ngày vượt Tô Nhã. Mà về các phương diện khác nàng không ngừng bắt chước Tô Nhã. Nhưng không biết rằng bây giờ Dương Minh đã sớm có bạn gái khác rồi.
Dương Minh thấy Chu Giai Giai không nói gì nữa, cũng không để ý đến nàng. Mặc dù không biết Chu Giai Giai có mục đích gì, nhưng nàng có thể chủ động xin lỗi mình, thật hiếm có. Đây là Chu Giai Giai kiêu ngạo hồi cấp hai sao? Sao mình cảm thấy nàng thay đổi như vậy chứ? Nhất là có những việc làm của nàng, hoặc là phong cách của nàng bây giờ làm cho Dương Minh cảm thấy hơi quen quen.
Đúng, là Tô Nhã. Dương Minh có một loại ảo giác, Chu Giai Giai hình như rất giống Tô Nhã lúc trước.
Chẳng qua Dương Minh rất nhanh đã phủ định suy nghĩ này của mình. Chu Giai Giai sao có thể so sánh với Tô Nhã chứ? Tô Nhã ở trong lòng hắn là duy nhất, không thể thay thế.
Chu Giai Giai không nói nữa, nhưng Vương Tuyết bên cạnh nàng lại gấp.
“Bạn cùng hắn nói gì đó đi, Giai Giai” Vương Tuyết vội la lên: “Vừa nãy trong phòng ngủ không phải đã nói tốt lắm sao? Sao giờ....”
“Mình... quên rồi...” Chu Giai Giai đỏ mặt. Thực ra không phải nàng quên, mà là điều mà Vương Tuyết bảo thực sự rất khó nói ra khỏi miệng”
“Ai, bạn thiệt là. Người ta lâm trận súng không nhanh thì thôi. Bạn thì hay rồi, mới qua bao lâu mà đã quên” Vương Tuyết lắc đầu: “Chẳng qua vì tình chị em nên mình đã nghĩ đến tình huống này, nhìn xem đây là cái gì”
“A?” Chu Giai Giai trợn mắt há mồm nhìn trong túi Vương Tuyết, rõ ràng là bản thảo đã viết ra lúc sáng sớm.