Chương 301: Dương Minh nổi giận

Không lâu sau, Trương Tân đã lái xe chạy tới. Sau đó lập tức xuống xe, mở cửa sau cho Dương Minh.

Dương Minh dìu Tiếu Tình ngồi vào trong xe. Trương Tân thật nhanh lái xe đến bệnh viện.

Lấy số cấp cứu cho Tiếu Tình, Dương Minh vội vàng đưa nàng vào phòng cấp cứu.

Lại là quan sát, chụp phim, mất hơn nửa ngày mới có được kết quả làm Dương Minh thở phào nhẹ nhõm.

“Căn cứ kết quả phim thì thấy xương chị hơi rạn một chút, phần mềm bị thương, không cần băng bó, dán cao rất nhanh sẽ khỏi” Bác sĩ nói.

“Vậy tốt quá” Dương Minh gật đầu nói: “Không sao là tốt rồi”

“Tôi kê một đơn thuốc, anh có thể ra cửa hàng thuốc của bệnh viện trả tiền lấy thuốc” Bác sĩ vừa nói vừa kê đơn: “Thời gian này ăn nhiều chân giò lợn, xương....”

“Vâng, tôi biết, làm phiền anh” Dương Minh vội vàng gật đầu ghi nhớ.

“Không có gì, đây là việc tôi nên làm. Anh cầm cái này đến phòng thuốc trả tiền lấy thuốc là được. Một tuần sau nếu như không hết đau thì trở lại kiểm tra” Bác sĩ nói.

Dương Minh dìu Tiếu Tình ra xe, Trương Tân chạy đi mua thuốc.

“Chị Tiếu Tình, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Dương Minh hỏi.

“Không có việc gì, có thể lái xe kia mất tập trung...” Tiếu Tình do dự một chút rồi nói. Nàng quyết định không nói suy đoán của mình cho Dương Minh biết. Như vậy sẽ mang đến rất nhiều phiền phức cho Dương Minh.

Vừa rồi Tiếu Tình vẫn suy nghĩ về chuyện này. Chiếc xe đó nhất định có vấn đề, cố ý đâm mình. Cho nên phán đoán đầu tiên của Tiếu Tình chính là Hoàng Hữu Tài làm. Mục đích gây ra chuyện này chính là cho mình một bài học.

“Thật chứ?” Dương Minh nhìn chằm chằm vào mắt Tiếu Tình: “Em cũng biết lái xe. Tình huống này không thể nào là do mất tập trung gây ra được. Chiếc xe đó sau khi khởi động liền lao về phía chị, trong nháy mắt khi sắp đâm vào chị lại đột nhiên quay đầu rời đi. Đây là mất tập trung sao?”

“Chị.... chị cũng không biết...” Tiếu Tình bất đắc dĩ nói.

“Chị Tiếu Tình, nói cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lúc Dương Minh hỏi những lời này, trong đầu đồng thời đang nghĩ đến những người mà Tiếu Tình từng đắc tội.

“Có phải là Vương Học Phạm không....” Dương Minh đầu tiên là nghĩ đến người đàn ông này.

“Chị cũng không biết” Tiếu Tình lắc đầu.

“Người đàn ông tóc ngắn, tay phải đeo nhẫn vàng, mặc sơ mi xám là ai?” Dương Minh đột nhiên hỏi.

“A? Em cũng nhìn thấy?” Tiếu Tình kinh hãi nói. Bởi vì người mà Dương Minh nói chính là Hoàng Hữu Tài.

Dương Minh không nói gì, chỉ gật đầu. Trên thực tế hắn muốn dụ Tiếu Tình nói ra.

“Em đã nhìn thấy hết, chị cũng không cần phải giấu em nữa” Tiếu Tình thở dài nói: “Hắn tên là Hoàng Hữu Tài, là người của tập đoàn Hùng Phong?”

“Tập đoàn Hùng Phong?” Dương Minh nghe xong đột nhiên nhíu mày. Đó không phải công ty của nhà Vương Chí Đào sao? Sao chuyện này cũng có quan hệ với bọn chúng?

“Đúng vậy, xem ra Vương Học Phạm cũng là người phía bọn chúng” Tiếu Tình một lần nữa nói chuyện kia ra cho Dương Minh nghe.

“Vương Học Phạm, em nhớ chủ tịch tập đoàn Hùng Phong hình như tên là Vương Tích Phạm. Hai người này không phải bà con chứ?” Dương Minh chỉ thuận miệng nói như vậy, không ngờ rằng hắn lại nói trúng.

“Cái này chị cũng không rõ. Hôm nay Hoàng Hữu Tài có đến tìm chị, hứa sẽ cho chị một triệu, để chị không truy cứu trách nhiệm của Vương Học Phạm nữa” Tiếu Tình nói: “Chị đã từ chối. Sau đó Hoàng Hữu Tài nói một loạt những lời uy hiếp chị. Không nghĩ đến vừa hết giờ đã gặp phải chuyện này. Không biết chuyện này có phải là do Hoàng Hữu Tài làm hay không?”

“Chính là hắn, không sai đâu” Dương Minh gật đầu đầy khẳng định.

“Sao em biết?” Tiếu Tình kỳ quái nói.

“Bởi vì người chị miêu tả đúng là lái xe Buick kia” Dương Minh nói.

“Cái gì? Em nói là vừa nãy là xe mà Hoàng Hữu Tài lái?” Tiếu Tình kinh ngạc nói: “Em dụ chị hả?”

“Chị Tiếu Tình, xin lỗi” Dương Minh gật đầu: “Em thực sự rất quan tâm đến chi, chẳng qua cũng không thể nói là em dụ chị? Chị hỏi em nhìn thấy không, em quả thực là nhìn thấy. Nhưng chị không hỏi tại sao em lại nhìn thấy mà?”

“Lẻo mép” Tiếu Tình yêu kiều trách một câu. Nàng cũng không trách Dương Minh, mà ngược lại có chút cảm động. Đây là Dương Minh suy nghĩ cho nàng.

“Còn đau không?” Dương Minh quan tâm hỏi.

“Đỡ hơn nhiều rồi. Bây giờ không cử động là không đau nữa” Tiếu Tình nói: “Bác sĩ cũng nói không có chuyện gì”

“Chị Tiếu Tình” Dương Minh ôm lấy Tiếu Tình, sau đó dịu dàng nói: “Sau này có chuyện gì phải nói với em đó, biết không? Em sẽ cùng chia sẻ với chị. Người đàn ông của chị sẽ ngăn cản mưa gió cho chị”

“Còn là đàn ông cơ đó. Chẳng qua chỉ là một cậu bé mà thôi” Ngoài miệng thì Tiếu Tình nói như vậy nhưng ánh mắt lại đầy vẻ cảm kích. Bởi vì Dương Minh làm nàng rất rung động. Biểu hiện của Dương Minh lúc này hoàn toàn không phải một cậu bé mới lớn. Sự tỉnh táo và cơ trí đó, rất nhiều người đàn ông trung niên cũng không có.

Năng lực phân tích hôm nay của Dương Minh làm Tiếu Tình rất cảm phục. Tiếu Tình hiểu mình không nhìn lầm. Người đàn ông của mình quả thực không đơn giản.

“Tình Tình, việc này cứ giao cho em xử lý” Dương Minh thản nhiên nói: “Thằng Hoàng Hữu Tài kia phải trả giá cho những gì nó đã làm”

Đây là lần đầu tiên Dương Minh gọi Tiếu Tình như vậy. Bình thường hắn đều gọi là chị Tiếu Tình, cho nên Tiếu Tình nghe hắn gọi như vậy, cả người hơi run lên. Thấy vẻ mặt trấn định của Dương Minh, Tiếu Tình thậm chí có ảo giác Dương Minh là anh, mà mình là một đứa trẻ.

Cảm giác này thật thoải mái, Tiếu Tình dán sát vào lòng Dương Minh, nhưng lại rất lý trí nói: “Dương Minh, em muốn làm gì? Hoàng Hữu Tài đó không phải người tốt đẹp gì đâu. Trước không nói sau lưng hắn còn có tập đoàn Hùng Phong, mà người này thoạt nhìn cũng là xã hội đen?”

Tập đoàn Hùng Phong? Dương Minh sớm đã khó chịu với tập đoàn này. Gần đây Vương Chí Đào không trêu chọc mình, nên Dương Minh đang định xem có nên tha cho hắn một con ngựa không. Nhưng không nghĩ tới bố nó lại chọc vào mình.

Về phần Hoàng Hữu Tài là xã hội đen? Không phải Dương Minh xem thường hắn, ngay cả Vu Hướng Đức mà hắn còn có dũng khí đánh, Hoàng Hữu Tài là cái mẹ gì?

“Yên tâm đi, Tình Tình, người đàn ông của chị mạnh hơn tưởng tượng của chị nhiều” Dương Minh nghiêm giọng nói. Đúng vậy, hắn đã rất tức. Hắn phải hành động. Mày nhằm vào tao thì không sao, nhưng mày muốn nhằm vào người phụ nữ của tao, đây là điều mà Dương Minh không thể tha thứ.

“...” Tiếu Tình vừa định nói gì nữa thì Trương Tân đã mở cửa xe: “Xếp hàng lâu thật, sau này có tiền mở mẹ một bệnh viện, chỉ lãi không lỗ”

“Hả?” Trương Tân vừa mới oán giận một câu, đột nhiên phát hiện ở ghế sau Dương Minh đã ôm Tiếu Tình vào lòng, không khỏi kinh hãi: “Lão Đại, các người, không phải đã? Mày đã ... chị nuôi”

“Đừng nói loạn, tao an ủi chị tao thì có gì hả?” Mặt Dương Minh như thường, nhưng trong lòng lại nói, an ủi hả, ha ha, là an ủi về tình cảm và thể xác.

“Ồ” Trương Tân bị Dương Minh nói như vậy cũng không dám xác định, vì vậy vứt các thứ mới mua lên ghế trước, khởi động xe quay về trường.

Tiếu Tình vốn muốn về chỗ ở của mình nhưng Dương Minh thấy nàng bị thương, sợ nàng một mình không tiện, vì vậy liền đưa nàng đến chỗ Lưu Duy Sơn.

Chẳng qua Sở Huệ Phương hỏi sao lại như vậy, Dương Minh cũng không nói rõ chân tướng cho bà, sợ mẹ nuôi lo lắng. Dương Minh nói không cẩn thận ngã xe mà thôi.

Sở Huệ Phương cũng không nghi ngờ gì, chỉ dặn dò Dương Minh và Tiếu Tình, để hai người bọn họ sau này cẩn thận một chút.

Ăn cơm tối với mẹ nuôi xong, Dương Minh đứng dậy xin về. Tối nay hắn còn có chuyện rất quan trọng muốn làm.

Tiếu Tình vốn định hỏi Dương Minh rốt cuộc muốn làm như thế nào, nhưng khổ nỗi lại có Sở Huệ Phương và Lưu Duy Sơn ở bên cạnh, nàng không thể nào nói ra. Vì vậy Tiếu Tình chỉ còn cách lát nữa nhắn tin cho Dương Minh.

Ra khỏi nhà Lưu Duy Sơn, Dương Minh lập tức về phòng ngủ, sau đó mở máy tính, tìm thông tin.

Tập đoàn Hùng Phong Vương thị, tên đầy đủ là công ty cổ phần hữu hạn Vương thị thế kỷ Hùng Phong, chuyên về địa ốc, xuất khẩu, dịch vụ, khách sạn, máy tính....

Dương Minh mở trang web của tập đoàn Hùng Phong, tìm được đường dây nóng của công ty, sau đó ghi lại. Sau khi làm xong mọi chuyện, Dương Minh đi ra khỏi phòng.

Hoàng Hữu Tài, nếu mày thích uy hiếp người khác, vậy cho mày thử một lần.